Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 18
Hôm đó, tôi cũng tìm hiểu qua về tên Lâm Khôn này.
Gã này đúng là ngoại hình đẹp trai, tính cách tốt, giao thiệp rộng, năng lực không tệ.
Hắn còn có một người anh trai làm họa sĩ, không mặn mà với kinh doanh, nên dù tuổi còn trẻ, phần lớn chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do hắn quản lý.
Ngoài cái tính phong lưu lăng nhăng, hắn gần như không có khuyết điểm nào rõ rệt.
Hiên tỷ ghen tị, chọc: “Lâm thiếu gia đẹp trai thế, cậu không cần thì nhường tớ đi!”
Triệu Tư Đồng không nghĩ ngợi mà vung tay: “Được luôn! Nếu cậu xử lý được cái của nợ này, tớ bao nước hoa trọn đời cho cậu!”
Lẩu quả thật rất kỳ diệu.
Kỳ diệu ở chỗ, chỉ cần ngồi trong không gian này, dù có bao nhiêu phiền muộn, bạn cũng sẽ quên sạch, gánh nặng trên vai cũng nhẹ tênh.
Vì vậy, lúc ăn, chúng tôi chẳng buồn nói chuyện.
Món đặc sắc nhất ở quán này là thịt bò. Miếng thịt dai ngon, không tanh không ngấy, rất hợp khẩu vị của chúng tôi.
Ngay sau khi đĩa thịt đầu tiên được bỏ vào nồi, cả ba như bầy sói đói, tranh nhau ăn đến sạch sẽ trong tích tắc.
Rồi chúng tôi phải gọi thêm hai đĩa nữa.
Tôi hít một hơi, lau mồ hôi trên trán và đầu mũi, định nghỉ một chút rồi ăn tiếp. Đột nhiên, Hiên tỷ đặt đũa xuống, vẻ mặt đầy bi thương: “Tớ thề, từ nay sẽ không gặp mặt bạn online nữa.”
“Hả?”
Tôi và Triệu Tư Đồng liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhận ra có chuyện.
Hiên tỷ lắc đầu, kể: “Lần trước tớ đi gặp bạn online, suýt chút nữa thì toi mạng.”
“Người ta xấu lắm à? Hay là kiểu lừa tình trên mạng?”
Hiên tỷ liếc tôi, ánh mắt đầy u sầu: “Không phải. Là vì cậu ta quá nhỏ, chắc chỉ là một cậu nhóc cấp hai, trên mạng lại giả làm tổng tài lạnh lùng bá đạo. Kết quả, lúc uống trà sữa, cậu ta nói sẽ trả tiền rồi hỏi nhân viên có nhận thanh toán qua QQ không.”
Tôi ngẩn người, suýt thì phun hết nước ra ngoài.
Triệu Tư Đồng cười đến rơi cả nước mắt. Hiên tỷ thì đầy hối hận: “Lẽ ra lúc cậu ta hẹn gặp ở phòng game là tớ phải cảnh giác rồi. Người lớn ai lại hẹn hò ở phòng game chứ? Thế mà tớ còn bị cậu ta gạt mất mười đồng xu chơi game!”
Tôi cười đến đau cả bụng, thiếu chút nữa thì cười lăn ra đó.
Hiên tỷ thấy chúng tôi không những không thông cảm mà còn cười nhạo mình, tức giận hỏi: “Hai người có chút đồng cảm nào không?”
Tôi: “…”
“Hahahahaha!”
Mãi sau, chúng tôi mới bình tĩnh lại.
Hiên tỷ buồn bã than thở: “Chắc cả đời này tớ không bao giờ có được tình yêu quá.”
Tôi định an ủi cậu ấy thì điện thoại bỗng reo lên. Nhìn màn hình, tôi phát hiện là Minh Hành bảo bối.
Chết rồi!
Dạo này tôi không ra ngoài, không gặp anh ấy, lại còn mải mê xem phim đến mức rất ít nhắn tin cho anh.
Chắc chắn lần này anh giận thật rồi!
Triệu Tư Đồng thấy tôi có vẻ căng thẳng, định hỏi han, tôi vội vàng ra hiệu im lặng rồi nghe máy.
“Alo, bảo bối.”
Minh Hành không nói gì, mãi lâu sau mới thốt ra một tiếng “Ừ” đầy lạnh nhạt.
Biết là phải chiếm thế thượng phong trước, tôi nhanh chóng bịa ra một cái cớ: “Dạo này em không khỏe lắm, nên cứ ở nhà mãi thôi. Mà trời lại mưa suốt, chán quá đi.”
Minh Hành nói: “Vậy à? Giờ em đang ở nhà sao?”
Tôi đáng thương đáp một tiếng: “Dạ.”
Bên kia hình như cười khẽ, sau đó bất ngờ hỏi: “Lẩu ngon không?”
!!!
Cái gì?! Sao anh ấy biết được?!
Chắc là nói bừa thôi, chắc chắn là vậy!
Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ ngơ ngác: “Lẩu gì cơ? Em chẳng biết gì hết…”
Minh Hành nhẹ nhàng ngắt lời tôi: “Tôi đang ở phía sau em.”
Phía sau…
Phía…
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, thấy hình như có một người ngồi đó…
Người ấy khí chất như ngọc, hoàn toàn không hợp với sự ồn ào náo nhiệt của quán lẩu. Dáng vẻ ấy thật nổi bật, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra.
Ban nãy anh ấy quay lưng về phía tôi, giờ từ từ xoay người lại. Tôi nhìn kỹ, trời đất ơi, quả nhiên là Minh Hành!
Anh đứng dậy, sải bước dài đến chỗ tôi.
“Đi theo tôi.”
Tôi còn có cơ hội phản kháng sao?
Không hề.
Tôi bất lực nhìn hai đứa bạn thân vừa nãy còn rất náo nhiệt, giờ cả hai đồng loạt vẽ hình chữ thập trước ngực như đang cầu nguyện.
Tôi: “…”
Lúc này trời đã tối, đèn đường đã sáng lên.
Tôi lặng lẽ đi theo sau Minh Hành bảo bối, cuối cùng không nhịn được phải hỏi: “Bảo bối, sao anh biết em ở đó?”
Minh Hành dừng bước, đột nhiên cúi đầu xuống sát cổ tôi, hít một hơi thật nhanh rồi lại ngẩng lên. Anh nói: “Sau này không được đi nữa, người toàn mùi lẩu.”
Không được đi nữa? Đùa sao?
Tuy lẩu là món không thể thiếu, nhưng với tình hình hiện tại, tôi đành gật đầu thuận theo: “Ừm, không đi nữa.”
Minh Hành lúc này mới giãn mày ra. Đến khi xe nổ máy, anh bỗng nói: “Có thời gian đi ăn lẩu, lại không có thời gian tìm tôi, đúng không?”
Đây rồi!
Cuộc chiến xét hỏi bắt đầu rồi đây!
Giờ tôi phải biện minh thế nào đây?!
Trong đầu tôi lóe lên hàng loạt lý do, nhưng đều bị loại bỏ ngay. Có vẻ cách duy nhất có hiệu quả là… nhận sai và xin lỗi.
Thế là tôi khởi động ngay chế độ dỗ dành: “Bảo bối, là em sai rồi. Anh cũng biết mà, mỗi lần em vui chơi là quên hết mọi thứ!”
Minh Hành chẳng thèm để ý đến tôi.
Haiz.
Đúng lúc này, một ý tưởng tuyệt vời lóe lên trong đầu tôi—lùi một bước để tiến hai bước.
Tôi lập tức giả bộ tủi thân: “Lúc nào cũng là em tìm anh. Sao anh không thử tìm em? Tình yêu là phải từ hai phía, cứ để em một mình chạy theo anh mãi cũng mệt lắm chứ!”
Cảm ơn mạng xã hội, cảm ơn những bản nháp tình cảm tôi đã tích lũy, cảm ơn tất cả các bài viết quảng cáo đầy cảm xúc, nhờ đó mà trong giây phút bối rối này, tôi có thể tuôn ra những lời thuyết phục như chém đinh chặt sắt.
“Có phải anh vốn chẳng thích em chút nào không?!”
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng phanh xe chói tai. Chiếc xe dừng gấp bên lề đường.
Minh Hành chậm rãi quay lại nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tôi bỗng chốc căng thẳng.
Có phải tôi diễn hơi quá rồi không?!
Khi tôi còn đang do dự, Minh Hành đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má tôi.
“Em nói đúng.”
Hả?! Anh ấy thực sự không thích tôi sao?!
Tôi hoảng hốt, cảm thấy lần này mình xong thật rồi. Không ngờ Minh Hành lại nói tiếp: “Đúng là, để lâu như vậy, thực sự sẽ khiến em mệt mỏi.”
Ồ, hóa ra ý anh là thế.
Tạ ơn trời đất, tôi không ngờ Minh Hành bảo bối lại hiểu được cảm giác của người khác. Vậy chẳng phải coi như tôi đã qua bài kiểm tra này rồi sao?
Tôi còn chưa kịp vui mừng thì ánh mắt của Minh Hành bỗng trở nên sâu thẳm, tối đến mức không thể nhìn thấy đáy.
Anh dường như hơi phiền muộn, nói: “Lẽ ra tôi nên trói em bên cạnh, như vậy em sẽ có thể luôn nhìn thấy tôi.”
Tôi: “…”
“Như thế chắc sẽ không thấy mệt nữa chứ?”
Tôi: %$#@$%~%$*@%
Câu nói của tổ tiên ngày xưa quả không sai: “Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người.” Tôi chưa bao giờ dám nghi ngờ sự thông thái của họ. Xem đây, chẳng phải hôm nay đã ứng nghiệm rồi sao?
Trước đây, có đánh chết tôi cũng không nghĩ rằng một Minh Hành bảo bối mềm mại, đáng yêu như vậy lại có thể nói ra những lời nguy hiểm đầy ám muội thế này. Hơn nữa, anh nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tôi suýt chút nữa đã bật cười.
Chỉ có vậy? Định dọa tôi sao? Có nghĩ tôi là con nít ba tuổi không chứ!
Tôi chẳng thèm để tâm. Ban đầu định cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của anh, tôi lại thấy hơi ngại, cuối cùng đành nhịn cười.
Thôi thì cho anh chút mặt mũi vậy.
Thế là tôi bảo: “Hay là… chúng ta về nhà trước đã?”
Minh Hành liếc tôi một cái đầy ẩn ý, sau đó như chưa từng nói gì, khởi động xe với vẻ mặt điềm tĩnh, cương nghị.
Đi được một lúc, tôi không nhịn được mà hỏi: “Nhưng sao anh biết em ở đó?”
Minh Hành chẳng thèm nhìn tôi, chỉ xoay vô lăng một cách đầy phong độ: “Đó là quán của trợ lý tôi.”
Trợ lý… chẳng lẽ là trợ lý Tiểu Điền kia sao?
Trời đất ơi! Hóa ra là cái tên nhóc đó mách lẻo!
Tôi tức đến nghiến răng, hận không thể chửi cậu ta một trận. Nhưng nghĩ lại, có gì đó không đúng.
“Chờ đã, quán lớn như thế mà cũng mở được, vậy làm trợ lý cho anh làm gì?”
Tôi bán tín bán nghi, Minh Hành hờ hững liếc tôi một cái: “Hả? Rất lớn sao?”
Tôi: “…”
“Nhà họ Điền từ lâu đã phụ tá cho nhà họ Minh, nhiều năm nay vẫn như vậy.” Anh giải thích.
Tôi: “…”
Hóa ra là tôi đánh giá quá thấp nhà họ Minh rồi.
Không hổ là Minh Hành bảo bối của tôi.
Thảo nào cả Triệu Tư Đồng và Hiên tỷ đều sợ anh, ngay cả bố tôi – ông trùm quyền lực – cũng chẳng dám lơ là. Đi đến đâu, anh cũng là tâm điểm của đám đông. Ngay cả một người như Thẩm Hàm, đầy thủ đoạn và khôn ngoan, cũng không dám động vào anh.
Nhà họ Minh thực sự mạnh đến thế này sao!
Tôi tò mò hỏi: “Bảo bối, nhà anh rốt cuộc kinh doanh gì vậy?”
Minh Hành nhàn nhạt đáp: “Làm ăn buôn bán thôi.”
Hả? Nhà tôi cũng làm ăn đấy chứ, nhưng sao không lợi hại được như vậy? Hay là nhà người ta kinh doanh lớn hơn?
Thôi kệ, dù sao cũng không liên quan đến tôi. Tôi chỉ cần biết Minh Hành bảo bối lợi hại là được. Sau này nếu Thẩm Hàm muốn hãm hại tôi, ít nhất tôi cũng có chiếc ô bảo vệ.
Cái đùi vàng này, nhất định phải ôm chặt!
Tôi rụt rè hỏi: “Bảo bối, em có quan trọng với anh không?”
Minh Hành khẽ cong môi: “Xem biểu hiện của em.”
Lại còn phải xem biểu hiện sao?
Tôi hơi thất vọng: “Vậy giả sử em biểu hiện rất tốt, nhưng có người muốn hại chết em, làm em bị hủy dung nhan, sau đó còn đâm chết em, anh sẽ bảo vệ em chứ?”
Nghĩ đến kết cục của Thẩm Thiên Thiên trong nguyên tác—chết thảm vô cùng—tôi không khỏi thở dài. Mong rằng bây giờ sẽ không đi vào vết xe đổ đó.
Minh Hành cau mày: “Nói những chuyện này làm gì?”
Tôi hối thúc: “Anh đừng lo, cứ trả lời đi mà!”