Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 16
Thế tìm tôi làm gì?
Từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ mình chỉ là công cụ để bố gọi mẹ về, nên giờ tôi không khỏi bối rối.
“Có chuyện gì ạ?”
Bố nhìn tôi, muốn nói lại thôi, rồi hỏi: “Ừm… bố chỉ muốn biết, con và cậu chủ nhà họ Minh… đã đến bước nào rồi?”
Câu hỏi này đến quá đột ngột, khiến tôi trở tay không kịp.
“À… hỏi chuyện này làm gì ạ?”
Không lẽ bố sợ tôi bị Minh Hành bảo bối bỏ rơi?
Cũng phải, phụ huynh nào mà chẳng lo cho con mình. Tôi rất hiểu điều đó, nên thật thà trả lời: “Không có gì đâu, chỉ là… Minh Hành bảo bối giờ là người của con rồi.”
Bố run tay, suýt làm đổ trà ra ngoài.
“… Con nói thật chứ?”
Bố không tin tôi!
“Tất nhiên là thật! Với sức hút của con gái bố, chuyện này quá là bình thường!”
Bố ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Vậy là con đã thực sự cưa đổ cậu ấy?”
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hãnh diện một cách kỳ lạ. Tôi ưỡn ngực, kiêu ngạo gật đầu.
Cứ nghĩ bố chỉ hỏi vậy thôi, tôi nói xong định lên lầu ngủ. Nhưng mới bước tới chân cầu thang, bố đã gọi lại: “Đợi đã!”
“Gì vậy ạ?”
Tôi quay lại, thấy bố mấp máy môi, hồi lâu mới nói ra một câu: “Con… cưa đổ cậu ấy bằng cách nào?”
???
“À… không có ý gì đâu, chỉ hỏi thử thôi mà…”
Tôi: “…”
Sau một hồi vòng vo, cuối cùng bố cũng chịu nói ra: “Chính là… mẹ con ấy mà… dạo này bà ấy không thích bố nữa, nên…”
Nên khi thấy tôi cưa đổ Minh Hành bảo bối, bố cũng muốn thử xem có thể lấy lại trái tim mẹ không? Chuyện này tôi có nên giúp không?
Tất nhiên là giúp rồi!
Đường đường là một tổng tài bá đạo như bố mà còn hạ mình nhờ cậy, tôi làm con sao có thể từ chối?
Tôi nắm lấy tay bố, chân thành nói: “Bố, cứ giao cho con!”
Bố nhìn tôi bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Ông vắt chân chữ ngũ, khí chất tổng tài lập tức trỗi dậy, giọng lạnh nhạt: “Nếu thành công, bố thưởng cho con một căn biệt thự nhỏ.”
A a a a a a a!
Tôi suýt nhảy dựng lên vì sung sướng!
Đúng là nhà giàu, phất tay một cái là một căn nhà!
Lúc này, tôi tràn đầy quyết tâm, thề phải giành được biệt thự. Ngay lập tức, tôi gửi cho bố bộ “bí kíp tán tỉnh” mà mình đã dày công nghiên cứu trước đó.
“Đây là tài liệu con chuẩn bị, dùng để cưa gái hay trai đều được, bố đọc kỹ trước đi. Sau đó con sẽ làm riêng một kế hoạch chi tiết cho bố.”
Bố cúi đầu đọc vài dòng, nhíu mày: “Con chắc cái này có hiệu quả chứ?”
Tôi vỗ ngực đảm bảo: “Chắc chắn! Nhờ cái này mà con mới cưa đổ Minh Hành bảo bối đấy! Hiệu quả tuyệt đối!”
Bố bán tín bán nghi, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi.”
…
Lên phòng, tôi mới để ý Minh Hành bảo bối đã gửi cho tôi mấy tin nhắn. Không trả lời khiến tôi bỗng thấy lo lắng.
Tin cuối cùng là: [Hừ, được rồi, có được rồi thì không trân trọng nữa đúng không?]
Tôi: “…”
Hiểu lầm cần giải thích sớm, tôi lập tức nhắn lại, nhưng không thấy anh trả lời. Không còn cách nào, tôi gọi luôn.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời, giọng anh lười biếng mà quyến rũ: “Hửm?”
Hửm? Hửm? Hửm?
Giọng điệu quyến rũ này là sao đây?
Tim tôi đập mạnh, chỉ muốn lao ngay đến chỗ anh mà xử lý cho xong!
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, phải phân rõ thứ tự ưu tiên trước đã. Tôi vội vàng nhắn: “Bảo bối! Vừa nãy bố em gọi nói chuyện rất lâu, nên không thấy tin nhắn của anh. Em thật sự không cố ý mà…”
Minh Hành thản nhiên đáp lại: “Nói với tôi làm gì? Chuyện này đâu liên quan đến tôi.”
Tôi: “…”
Sao tự nhiên tôi có cảm giác mình đang dỗ một ông tổ vậy trời?
Tôi kiên nhẫn giải thích, nói ngọt đủ điều, đến khi sắp cạn từ vựng thì bên kia mới chịu mở miệng: “Ngày mai đến công ty gặp tôi, tôi sẽ tha thứ.”
Đến mức này rồi, đương nhiên là tôi phải đồng ý: “Được được, chắc chắn sẽ đến!”
Nghe bên kia hài lòng cúp máy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tôi dọn dẹp qua loa rồi bắt xe đến công ty của Minh Hành. Trên đường, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà hỏi sao mới đó đã không thấy tôi đâu. Tôi kể với mẹ, bà chỉ đáp lại nhàn nhạt: “…Cố lên.”
Tôi nghĩ chắc giờ này mẹ cũng dậy lâu rồi, không biết tối qua bố tôi có thực sự nghiêm túc đọc mấy cái tài liệu tôi gửi không, liệu ông có gửi lời chào buổi sáng kiểu “chó liếm” cho mẹ không.
Vì vậy tôi dò hỏi: “Mẹ, hôm nay bố có nhắn tin với mẹ không?”
Mẹ trả lời thờ ơ: “Không, nhắn tin với mẹ làm gì?”
Cái quái gì đây? Chẳng lẽ ông ấy chưa xem à?
Tôi cúp máy, lập tức gọi ngay cho bố.
Khi ông bắt máy, tôi hạ giọng hỏi: “Bố, hôm nay bố có gửi lời chào buổi sáng kiểu ‘chó liếm’ cho mẹ không?”
Bố ậm ừ một hồi, rồi lí nhí nói: “Bố… Bố ngại quá.”
Tôi: “…”
“Bố à, cứ thế này, mẹ sớm muộn gì cũng đi theo mấy ông chú ở công viên tập thể dục xoay 720 độ thôi! Bố phải tỉnh táo vào!”
Còn nếu không, cái biệt thự nhỏ của tôi cũng đi tong luôn!
Bố im lặng hồi lâu, cuối cùng hạ giọng trầm ngâm hỏi: “Con vừa nói ai? Cho bố thông tin trong hai phút.”
Tôi: “…”
Sau khi xác nhận đó chỉ là do tôi bịa ra, bố mới thở phào, rồi bảo tôi cho ông thêm một ngày chuẩn bị.
Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng hiểu các bá tổng thường hay sĩ diện, chuyện này là rất bình thường.
Đến công ty của Minh Hành, tôi cứ nghĩ cũng phải như lần trước, gọi điện để anh bảo trợ lý Tiểu Điền xuống đón mình. Nhưng không ngờ, vừa bước vào sảnh, tôi đã thấy Tiểu Điền đứng đó.
Thấy tôi, cậu ấy nở một nụ cười rất chuyên nghiệp: “Cô Thẩm, Minh tổng bảo tôi ở đây đợi cô.”
Hả? Tôi đâu có nói rõ giờ nào mình đến, chẳng lẽ Minh Hành bảo cậu ấy đứng đây chờ tôi suốt sao?
Tôi hỏi: “Cậu đợi lâu chưa?”
Tiểu Điền cười: “Từ lúc bắt đầu làm việc sáng nay.”
Tự dưng tôi thấy cảm động.
Dù tối qua tôi đồng ý sẽ đến, nhưng không nói giờ cụ thể, anh cũng chẳng hỏi, chỉ lẳng lặng bảo người đợi tôi.
Hóa ra anh luôn trông mong tôi tới.
Lên đến tầng cao nhất, tôi đi thẳng tới văn phòng Minh Hành. Vì lòng đang háo hức, tôi quên cả việc gõ cửa, cứ thế xông vào.
Anh đứng bên trong, còn tôi giống như một quả pháo lao đến: “Minh Hành bảo bối—”
Rồi ôm chặt lấy anh.
Vừa định không biết xấu hổ mà hôn anh, khóe mắt chợt thoáng thấy mấy người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa.
Ánh mắt chạm nhau, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.
Minh Hành rất thản nhiên, tay ôm eo tôi, bình tĩnh nói: “Ra ngoài đi.”
Mấy người kia: “…”
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã biết mình không phải người bình thường.
Chỉ là, sự khác biệt ấy chỉ nằm ở độ da mặt dày mà thôi.
Nếu không có “tư chất” đó, tôi làm sao theo đuổi được Minh Hành bảo bối chứ?
Nhưng hôm nay, dù da mặt tôi có dày đến mấy, cũng không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Tôi quay lại, cứng đơ hỏi anh: “Sao anh không nhắc em trước?”
Minh Hành chỉ cười nhạt, đặt tôi ngồi lên bàn làm việc, tay nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc mai vương trên mặt tôi, giọng điềm nhiên: “Nhắc chuyện gì?”
Chà, người này đúng là, không những không thấy ngại mà còn chẳng mảy may để tâm!
Tôi, Cẩu Đản, đúng là gặp phải đối thủ rồi.
Phòng làm việc của Minh Hành rất lớn.
Trước đây tôi từng tới, nhưng chưa từng nhìn ngó kỹ. Hôm nay mới phát hiện, bên trong còn có một phòng riêng được ngăn cách. Có lẽ là phòng nghỉ.
Quả nhiên, cuộc sống của bá tổng lúc nào cũng hoành tráng hơn người khác.
Tôi nheo mắt hỏi anh: “Anh có nhớ em không?”
Khóe miệng Minh Hành khẽ nhếch lên: “Không phải em nhớ tôi quá nên mới đến tìm tôi sao?”
Tôi: “…”
Hình như đúng thật, nhưng mà hình như cũng có gì đó không ổn.
Tôi thở dài: “Đúng đúng, là em nhớ anh!”
Minh Hành hài lòng xoa đầu tôi: “Ngoan.”
Sau đó, Minh Hành bận rộn với công việc. Tôi chán muốn chết, đành cuộn mình trên sofa chơi bài. Ban đầu định rủ Triệu Tư Đồng chơi cùng, nhưng cô ấy bảo sắp đi xem mắt. Còn Hiên tỷ dạo này cũng bận, hình như mới quen được một bạn trên mạng, hai người nhắn tin cả ngày không ngừng, chuẩn bị gặp mặt.
Thế là, tôi đành cô đơn chơi một mình.
Sợ làm phiền Minh Hành làm việc, tôi tắt luôn âm thanh trò chơi. Đến hơn mười giờ, anh nói phải đi họp. Tôi nghĩ anh đi họp rồi, mình có thể tranh thủ về nhà, nhưng chưa kịp đứng lên, đã nghe anh nói: “Tôi hy vọng lúc tôi về em vẫn còn ở đây.”
Một câu nói thôi, chặn hết đường lui của tôi.
Nói là hy vọng, nghe có vẻ như lời đề nghị, nhưng tôi hiểu rõ tính anh, tôi biết nếu giờ mà đi thật, chắc chắn phải mất ba ngày năm bữa để dỗ dành.
Hừ, đàn ông!
Tôi đành nằm dài trên sofa, vừa giúp bố tôi chỉnh sửa tài liệu “theo đuổi vợ”, vừa chờ Minh Hành quay lại.
Người ta nói khởi đầu tốt là đã thành công một nửa. Với lần đầu tiên theo đuổi người khác của ông bố bá tổng của tôi, khâu chuẩn bị lại càng quan trọng.
Sau khi lục lọi vô số bài đăng và kinh nghiệm chia sẻ, tôi chọn được vài cuốn sách:
“Ba câu nói giúp bạn chinh phục phụ nữ.”
“Đàn ông làm thế này, người phụ nữ sẽ yêu bạn không bao giờ rời xa.”
“Đàn ông là lửa, phụ nữ là nước.”
“Đừng hỏi ‘đang làm gì?’, hãy nói câu này, đảm bảo phụ nữ mê bạn ngay.”
Ngoài ra, tôi còn tìm một số cuốn hướng dẫn giao tiếp thông minh, đặc biệt phù hợp với loại đầu óc một chiều như bố tôi, chẳng hạn:
“Ba triệu bí quyết trong cuộc sống tình cảm.”
“Bạn đã biết cách khen người phụ nữ của mình chưa?”
“Hãy nhớ ba điều phụ nữ thích: ăn, mặc, dùng.”
Sau khi đọc kỹ từng cuốn, tôi quyết định tổng hợp lại, xây dựng một “cẩm nang” dễ áp dụng hơn cho bố tôi.
Nghĩ lại, tôi chưa từng nghiêm túc làm một việc nào đến thế. Nhưng giờ thì khác, tất cả chỉ vì cái biệt thự nhỏ kia!
Dù vậy, trước khi thực hiện, tôi cần xác nhận một chuyện quan trọng với bố tôi.
Dù sao, trong nhà vẫn còn một người là… Thúy Hoa.