Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 14
Cúp máy, lòng tôi không cách nào bình tĩnh được.
Cứ tưởng xuyên không sẽ giúp bà ấy từ vùng quê bước lên hàng sang chảnh, nào ngờ chỉ bằng sức mình, bà ấy đã kéo tụt phong cách của cả hội quý bà.
Không hổ danh người từng khiến bố tôi mê mẩn.
Tối nay là thứ Năm, chương trình tạp kỹ tôi đang theo dõi sẽ lên sóng lúc 10 giờ. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, nằm lười trên giường, chỉ chờ đợi để xem thôi. Đúng lúc này, điện thoại báo tin nhắn.
Tôi mở ra xem, hóa ra là từ Minh Hành bảo bối.
Anh ấy nhắn: [Ha ha.]
Tôi mơ hồ không hiểu gì, xem lại lịch sử trò chuyện gần nhất thì nhận ra đã là hơn 20 ngày trước. Trong phút chốc, tôi thấy tội lỗi vô cùng.
Tôi đã vì thần tượng mà quên mất Minh Hành bảo bối!
Là một “liếm cẩu”, vậy mà tôi lại quên mất nguyên tắc nghề nghiệp của mình!
Thế thì không được rồi!
Tôi còn đang rối bời nghĩ cách trả lời, anh ấy lại nhắn tiếp: [Đây là cái em gọi là thích tôi sao?]
Tại sao tôi lại cảm thấy giống như bị bắt quả tang ngoại tình thế này?!
Theo bản năng, tôi bịa đại một lý do: [Gần đây hơi bận ấy mà…]
Anh ấy: [Ha ha.]
Tôi: […]
Anh ấy tiếp tục: [Bận đu thần tượng chứ gì.]
Sao anh ấy biết được? Hay là anh ấy theo dõi tôi?
Nhớ lại trong các bộ tiểu thuyết, các tổng tài bá đạo cũng thích theo dõi nữ chính, tôi bỗng cảm thấy hơi phấn khích: [Sao anh biết?]
[Ngày nào em chả đăng lên vòng bạn bè.]
Tôi: […]
Tôi bất cẩn quá rồi!
Cân nhắc nửa ngày vẫn không nghĩ ra cách giải thích, bên kia lại nhắn: [Không muốn để ý đến tôi nữa đúng không? Tốt lắm.]
Hả?! Có phải tài khoản của anh ấy bị hack rồi không?
Sao cứ thấy kỳ kỳ?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi lập tức bật chế độ dỗ dành: [Là lỗi của em, bảo bối, em sai rồi, sau này không thế nữa! Xin lỗi anh! Muah muah!]
Minh Hành không trả lời nữa.
Nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ, chương trình tạp kỹ mới đã được cập nhật. Tôi nhanh chóng xem liền mạch cho đến khi kết thúc. Chuẩn bị đi ngủ, tôi chợt thấy tin nhắn của Minh Hành bảo bối: [Này.]
[Muah là gì?]
Không thể nào, không biết cả cái này sao?
Tôi giải thích: [Nghĩa là hôn ấy.]
Rồi tôi đi ngủ luôn.
…..
Nhà tôi bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.
Bởi vì lễ đính hôn của Thẩm Hàm sắp diễn ra.
Hôm đó, tôi hỏi bố liệu có tổ chức tiệc cưới không, kết quả là bị ông lườm một cái. Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra nhà giàu không làm như thế.
Triệu Tư Đồng bảo, ở đây hai bên gia đình thường chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm là coi như đính hôn xong. Nhưng Thẩm Hàm không thích điều đó, cảm thấy thiếu trang trọng, không có chút nghi thức gì. Vì thế, cô ta muốn tổ chức một buổi tiệc thật hoành tráng.
Địa điểm tổ chức là ở nhà tôi.
Còn tại sao không tổ chức ở nhà Mộ Dung Ngọc, tôi đoán là vì bố mẹ anh ta chưa chấp nhận Thẩm Hàm.
Nhưng tất cả những điều này không liên quan đến tôi. Tôi chỉ cần chờ để được ăn uống thỏa thích là được.
Lễ đính hôn diễn ra vào tối ngày 20 tháng 6.
Từ sáng sớm, Thẩm Hàm và mẹ cô ta đã bận rộn chuẩn bị, sắp xếp mọi thứ. Người làm trong nhà chạy qua chạy lại không ngơi tay. Khi tôi tỉnh dậy, nhìn thấy đại sảnh lộng lẫy hoành tráng, suýt chút nữa giật mình đến rớt cả hàm.
Đúng là hoành tráng thật!
Trong khung cảnh náo nhiệt đó, mẹ tôi lại như một dòng suối trong trẻo.
Bà từ tốn đeo tạp dề, chuẩn bị nấu ăn. Thấy tôi, bà liếc mắt một cái: “Xuống ăn sáng đi.”
Thế là chúng tôi hoàn toàn tách biệt với đám đông, ngồi ăn bữa mỳ chan nước sốt thịt kèm củ cải muối của mình.
Ăn no xong, tôi chỉ muốn lên ngủ. Đại sảnh thì quá ồn ào, tôi cũng không muốn bị mẹ con Thẩm Hàm lườm nguýt thêm nữa. Thế là tôi rủ mẹ ra ngoài dạo phố.
Không ngờ lần này mẹ tôi đồng ý ngay lập tức.
Ra khỏi nhà, tôi tò mò hỏi: “Mẹ này, sao bố không ở nhà nhỉ? Dù gì cũng là lễ đính hôn của con gái ông ấy, thế mà chẳng quan tâm gì, còn đi làm.”
Mẹ tôi hờ hững đáp: “Ai mà biết.”
Cũng đúng, việc đó đâu liên quan gì đến chúng tôi.
Hai mẹ con rong chơi đến tận chiều, tôi nhận được cuộc gọi của bố.
“Hai mẹ con đi đâu rồi?”
“Ra ngoài chơi thôi.”
Ông im lặng một lúc rồi nói: “Về nhà đi, tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Tôi khá ngạc nhiên khi tôi và mẹ lại phải tham gia. Dù gì thì sự hiện diện của chúng tôi ở đó cũng rất kỳ cục. Nhưng chưa kịp nghĩ thêm thì nhận được điện thoại của Hiên tỷ: “Tớ và Tư Đồng tối nay qua đó, cậu chuẩn bị đi!”
Ặc…
Thế là không thể không đi được.
Về đến nhà, Thẩm Hàm và mẹ cô ta đã ăn mặc chỉnh tề, vô cùng rực rỡ. Trong khi đó, hai mẹ con tôi sau cả ngày lang thang bên ngoài, trông nhếch nhác chẳng ra làm sao. Đặt cạnh họ, đúng là… khó nói.
Bố tôi liếc nhìn chúng tôi, rồi nhắm mắt lại như đang chịu đựng một nỗi đau lớn: “… Đi chuẩn bị đi.”
Dĩ nhiên rồi!
Chúng tôi không tham dự thì thôi, chứ đã đi thì phải ra dáng “chính thất” và “con gái chính thống”. Làm sao có thể để mẹ con tiểu tam và con riêng đè bẹp được!
Thế là tôi lục tung tủ quần áo, tìm ra chiếc váy đuôi cá màu vàng kim quý giá nhất. Còn cẩn thận trang điểm đậm, làm tóc thật chỉn chu, uốn xoăn nhẹ nhàng, xõa dài hai bên vai.
Ngắm mình trong gương, tôi khá hài lòng. Định sang phòng mẹ hỗ trợ bà chuẩn bị, nhưng không ngờ mẹ đã bước vào.
Tôi suýt ngã ngửa.
Không ngờ khi mẹ tôi nghiêm túc chỉnh trang, lại đẹp xuất sắc đến vậy!
Bà mặc một bộ lễ phục kết hợp giữa phong cách truyền thống và hiện đại, đường nét vừa đủ tinh tế mà không phô trương. Màu sắc chủ đạo cũng là vàng kim. Trang điểm rất tỉ mỉ, tóc búi cao hơi rối nhẹ, cài thêm một cây trâm ngọc.
Bà nhìn tôi một lượt, bình luận ngắn gọn: “Cũng được.”
Tôi vội vàng nịnh bợ: “Mẹ ơi, mẹ đỉnh thật đấy! Chúng ta đúng là có thần giao cách cảm, giống mẹ con ruột thế chứ lị!”
Bà tỉnh bơ: “Mẹ đoán được con sẽ mặc cái đó.”
Tôi kinh ngạc: “Sao có thể?!”
Mẹ tôi liếc mắt một cái đầy khinh bỉ: “Tủ quần áo của con chỉ có mấy cái đấy. Ngày nào mẹ chẳng dọn, dùng ngón chân cũng nghĩ ra được.”
Quả nhiên, đúng là mẹ của tôi.
Sau khi chuẩn bị xong, hai mẹ con xuống tầng. Lúc này đã có vài vị khách đến, bố tôi đang bận tiếp đón họ. Nhưng vừa thấy mẹ tôi bước xuống, ánh mắt ông ấy dường như dính chặt vào bà.
Thẩm Hàm và mẹ cô ta cũng nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy căm ghét. Nhưng tôi chẳng mấy bận tâm, vì sắp phải ra ngoài đón Triệu Tư Đồng và Hiên tỷ.
Ra đến cửa, rất nhanh có một chiếc xe đỗ lại.
Tôi tưởng là xe của Triệu Tư Đồng, nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải. Chiếc xe này trông rất quen. Đang định quan sát kỹ hơn thì tài xế bước xuống, mở cửa xe phía sau, và người bước ra lại là Minh Hành.
Tôi vô cùng bất ngờ và vui mừng, vô thức gọi to: “Minh Hành bảo bối!”
Anh liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thả lỏng biểu cảm, vẻ mặt lạnh nhạt như không có gì xảy ra.
Anh nói: “Tôi không phải bảo bối của em.”
???
Nói thật, tôi hoàn toàn ngẩn người.
Không chỉ vì Minh Hành bất ngờ xuất hiện trước mặt, mà quan trọng hơn là anh vừa tuyên bố anh không phải bảo bối của tôi!
Điều này sao có thể chấp nhận được?!
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Nghĩ lại những ngày qua tôi luôn nhớ nhung anh, bỗng chốc nhận ra, hóa ra kẻ ngốc chính là mình.
Tôi nhắm mắt, giọng khổ sở: “Tại sao?”
Minh Hành nghe vậy, bật cười lạnh lùng: “Em nghĩ sao?”
Thái độ kiên quyết của anh làm tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Chẳng lẽ gần đây tôi đã làm gì có lỗi với anh?
Sau một phút ngẫm nghĩ, tôi sực nhớ ra: Hình như đã lâu rồi tôi không chủ động liên lạc với anh!
Nhớ lần trước chỉ vì mải mê xem “Kẹo Ngọt Không Ngọt” mà quên nhắn tin, đến mức anh phải chủ động hỏi tôi. Vất vả lắm mới dỗ dành được, vậy mà tôi lại quên mất lần nữa!
Tôi còn xứng làm một “chó liếm” chân chính sao?!
Nếu không vì nơi này đông người, có lẽ tôi đã tự vả mình vài cái.
Thấy vẻ mặt tôi như sực nhớ ra điều gì, Minh Hành hừ lạnh một tiếng, rồi bước thẳng vào trong. Tôi vội vàng đuổi theo, níu lấy tay áo anh, vừa kéo vừa năn nỉ: “Bảo bối! Em sai rồi! Bảo bối, anh đừng giận mà!”
Cứ như vậy, tôi kéo tay áo anh bước vào trong nhà. Trong đầu chỉ nghĩ đến Minh Hành bảo bối, hoàn toàn không nhận ra phòng khách đã đột ngột im lặng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.
Lúc này tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng Minh Hành lại rất bình thản.
Bố tôi vội bước đến, nháy mắt ra hiệu, rồi nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra khỏi áo Minh Hành. Với vẻ lịch sự, ông nói: “Thật xin lỗi Minh thiếu gia, con bé không biết quy tắc. Nếu có chỗ nào thất lễ, mong cậu bỏ qua.”
Tôi thầm nghĩ, Minh Hành cùng lứa với tôi, sao bố lại khách sáo với anh như vậy?
Hơn nữa, thất lễ? Anh là bảo bối của tôi, sao lại nói chuyện thất lễ ở đây?
Minh Hành nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Không sao đâu, ông Thẩm lo lắng quá rồi.”
Bố tôi cũng cười đáp lại. Lúc này mẹ tôi bước đến, kéo tôi ra một góc, hạ giọng: “Con gan to thật đấy.”
Tôi bối rối: “Con làm sao cơ?”
Nhìn bộ dạng mù mịt của tôi, mẹ thở dài, chỉ về phía Minh Hành, nơi anh đang bị các doanh nhân vây quanh.
“Con mù à? Không thấy gì sao?”
Ừm… Nhìn kỹ thì đúng là…
“Quả nhiên, bảo bối nhà mình là người đẹp trai nhất trong giới tổng tài.”
Mẹ tôi: “…”