Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 13
Nghe câu này có giống lời con người nói không?!
Tôi ngớ người, Minh lão gia nhíu mày, nhanh chóng giúp đỡ: “Sao? Cánh cứng rồi à, ngay cả lời ông già này nói cũng không nghe nữa?”
Minh Hành chưa kịp nói gì, Minh lão gia đã lập tức chuyển sang dáng vẻ đáng thương, giọng điệu đầy ấm ức: “Cũng đúng thôi, người già thường bị ghét bỏ, không sao cả, đây là số phận của ông… Haizz…”
Minh Hành: “……”
Trong lòng tôi thầm cảm thán kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của Minh lão gia, nhưng ngoài miệng không quên thêm dầu vào lửa: “Không sao đâu ông ơi, ông vẫn còn có con mà! Nếu anh ấy không cần ông, thì con cần ông!”
Minh lão gia làm vẻ xúc động: “Chỉ có Cẩu Đản là tốt nhất!”
Minh Hành: “……”
Cuối cùng, màn phối hợp ông tung tôi hứng của tôi và Minh lão gia đã thành công rực rỡ. Tôi vui vẻ ngồi vào ghế phụ trong xe của Minh Hành.
Trên xe, tôi tràn đầy phấn khích, lén chụp một bức ảnh Minh Hành đang lái xe rồi đăng lên nhóm chat.
Hai đứa bạn thân không trả lời, chắc đang mải ăn, nên tôi tắt điện thoại. Nhân cơ hội thế giới chỉ có hai người, tôi hỏi: “Bảo bối, anh có chút rung động nào với em chưa?”
Minh Hành liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì.
Tôi bỗng cảm thấy mối tình vô vọng này không còn lý do để tiếp tục nữa. Tôi thở dài, quyết định nói rõ ràng với anh: “Thời gian qua, dù anh đối xử với em thế nào, em vẫn kiên trì thích anh. Nhưng hôm nay, em thật sự mệt rồi.”
Minh Hành dừng xe lại. Nhìn ánh đèn đỏ phía trước, tôi cảm thấy buồn bã: “Thế giới của anh, đối với em chỉ toàn đèn đỏ.”
Minh Hành: “……”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, em cũng có lòng tự trọng, không muốn làm chó liếm của anh nữa. Chúng ta chia tay trong êm đẹp đi. Từ giờ, anh đi trên cầu độc mộc của mình, em sẽ ở dưới cầu đỡ anh, để anh không bị ngã, ngã thì đau lắm, hu hu hu…”
Minh Hành: “……”
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, anh khởi động xe, bất lực nhìn tôi một cái, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi, như tự lẩm bẩm: “Không biết em cả ngày cứ nghĩ linh tinh cái gì nữa…”
Hu hu hu.
Suýt chút nữa tôi đã bật khóc: “Bảo bối! Anh vừa xoa đầu em, cuối cùng anh cũng công nhận em là chó liếm của anh rồi đúng không?! Bảo bối! Em vui quá đi!”
Minh Hành: “……”
Xuống xe, tôi lưu luyến đứng trước cửa, định học theo cách trong phim chào tạm biệt bảo bối. Ai ngờ, chưa kịp mở miệng, anh đã quay xe một vòng và phóng đi mất, để lại tôi trong làn khói xe mịt mù.
Tôi: “……”
Không sao, dù gì tôi cũng đã được thăng cấp từ chó liếm thử việc lên chó liếm chính thức rồi.
Tôi tự an ủi mình.
Về đến nhà, tôi thấy mẹ đã về. Trên ghế sofa trong phòng khách chất đầy túi mua sắm. Mẹ thấy tôi thì cười tươi: “Hôm nay mẹ đi mua sắm với mấy người bạn, có mua cho con vài bộ quần áo. Tí thử xem nhé!”
Tôi đặt túi xuống, tiện miệng hỏi: “Thế nào, mẹ thấy mẹ của Cẩu Đồng và mẹ của Hiên tỷ ổn chứ?”
Mẹ hài lòng gật đầu: “Mẹ cứ tưởng mấy người quý phái đó khó gần lắm, ai ngờ hai người họ lại hợp với mẹ. Từ giờ phải qua lại nhiều hơn mới được!”
Nhìn mẹ vui như vậy, lòng tôi cũng thấy ấm áp. Con người, có bạn bè vẫn tốt hơn là cô đơn.
Uống một ngụm nước, tôi ngồi phịch xuống sofa, tiện tay lật xem mấy món đồ mẹ mua. Đột nhiên, khi thấy một chiếc áo hoodie, tôi im lặng.
“Đây là gì?”
Tôi cầm chiếc áo lên hỏi mẹ.
Mẹ đang dọn dẹp trong bếp, nghe vậy thì liếc nhìn rồi nói: “À, cái đó mẹ mua ở chợ cho con. Ông chủ bảo là đồ hàng hiệu đấy, đang xả hàng, mẹ mua có 19 tệ thôi! Sao, có hời không?!”
Tôi không nói gì, cúi đầu nhìn dòng chữ in trên áo: “abidas”, rồi chìm vào suy tư.
Đúng lúc này, không biết bố từ đâu bỗng nhiên xuất hiện, như ma vậy, lặng lẽ hỏi: “Có phần của tôi không?”
Mẹ đáp rất dứt khoát: “Không có.”
Bố tôi: “……”
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, tôi thấy Hiên tỷ trả lời tin nhắn trong nhóm: [Ảnh này chắc chắn cậu photoshop đúng không?]
Thật sự là ghen tị lộ liễu quá rồi!
Tôi lười giải thích, kệ anh ấy muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Đúng lúc đó, Triệu Tư Đồng gửi vào nhóm vài bức ảnh cô ấy mặc quần tất đen, còn hỏi: [Đẹp không?]
Tuy miệng mồm cô nàng có hơi thô lỗ, nhưng phải công nhận vóc dáng thì đúng là không chê vào đâu được. Những bức ảnh này, trừ Hiên tỷ ra, còn gã đàn ông nào xem mà không thấy máu nóng dâng trào chứ?
Tôi gửi một biểu cảm “rất tuyệt” để cổ vũ. Ngay sau đó, Hiên tỷ gửi một đoạn tin nhắn thoại, tôi mở ra nghe thử, chỉ thấy anh ấy dùng giọng điệu cực kỳ… trà xanh mà nói: “Thật ngưỡng mộ các cô gái có thể mặc quần tất đen. Tôi thì không dám, bố tôi bảo nếu tôi còn mặc nữa, ông ấy sẽ từ tôi luôn.”
Tôi: “…”
Triệu Tư Đồng: “…”
Đêm trước khi đi ngủ, tôi như thường lệ gửi tin nhắn chúc Minh Hành bảo bối ngủ ngon. Và tất nhiên, anh ấy cũng như thường lệ, không trả lời.
Nhưng hôm nay thì khác, địa vị đã được nâng lên một chút, cơn nóng giận của tôi bốc lên ngay lập tức. Tôi liền nhắn thêm: [Bày đặt ra vẻ à? Anh nghĩ mình đẹp lắm hả? Thật đấy, em cũng thấy thế! Ngày mai em lại tiếp tục liếm anh, bảo bối.]
Tất nhiên, tin nhắn này cũng không nhận được hồi âm.
Nhưng lần này tôi không vội. Dạo gần đây có một bộ phim tên là “Kẹo Ngọt Không Ngọt”, Triệu Tư Đồng mới giới thiệu cho tôi. Tôi đã xem thử vài tập, rồi ngay lập tức bị mê hoặc. Bốn nhân vật nữ chính trong phim vừa đáng yêu, vừa tràn đầy năng lượng, khiến tôi bị đốn gục hoàn toàn, không cách nào thoát ra được.
“Kẹo Ngọt Không Ngọt” á? Sai rồi, phải gọi là Siêu Ngọt mới đúng!
Bộ phim này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi. Trong đầu tôi không còn Minh Hành nữa, chỉ còn bốn cô chị em tuyệt vời kia. Tôi và Triệu Tư Đồng thậm chí đã gia nhập nhóm fan hâm mộ, luôn sẵn sàng chiến đấu vì các cô ấy!
Dạo này mẹ tôi cũng có thêm bạn bè, thường xuyên ra ngoài chơi, đánh bài, cuộc sống cũng trở nên thú vị hơn nhiều. Nhưng dù bận rộn thế nào, mẹ vẫn không quên niềm đam mê nhảy quảng trường, luôn lẩm bẩm bên tai tôi: “Bao giờ mới có nhóm nhảy mới đây?”
Tôi: “Mẹ đừng nghĩ nữa làm gì.”
Gần đây, tôi phát hiện mẹ đang xem bộ phim “Trầm Hương Cứu Mẹ”. Cứ mỗi lần xem là mắt đỏ hoe, khóc đến sưng cả mắt. Hôm nay, trong lúc vừa nấu cơm vừa hát, tôi nghe mẹ nghêu ngao bài nhạc phim: “Thiên đình hạ phàm Tam Thánh Mẫu, sinh ra Trầm Hương và Thiết Trụ…”
Tôi sững người, hỏi: “Sinh ra ai cơ?”
Mẹ tôi ngơ ngác đáp: “Thiết Trụ chứ ai!”
Tôi: “…”
Quả nhiên, gừng càng già càng… kỳ lạ.
“Kẹo Ngọt Không Ngọt” đúng là không sai.
Mùa hè đến, trời nóng bức ngột ngạt.
Tôi mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình mẹ mua ở đâu đó, kèm áo ba lỗ kiểu người già, vừa nhâm nhi nước trái cây, vừa nằm ườn trên sofa làm cá mặn.
Gần đây khá bận, tôi cũng lâu rồi chưa ra ngoài.
Nguyên nhân à? Tất nhiên là vì bận đu idol.
Thần tượng khiến tôi hạnh phúc!
Sau một thời gian cố gắng, tôi và Triệu Tư Đồng đã trở thành “trưởng nhóm” trong fandom, nhìn “Kẹo Ngọt Không Ngọt” ngày một nổi tiếng, lòng tôi tràn ngập vui sướng.
Mẹ tôi dạo này cũng ít khi ở nhà, thường đi chơi với bạn, cũng không rõ làm gì. Nhưng không sao, miễn là bà không làm phiền tôi là được.
Thế nên, bình thường trong nhà chỉ có tôi và… Thúy Hoa.
Đúng là có hơi ngán.
Thỉnh thoảng Thẩm Hàm cũng về nhà, nhưng tôi hầu như không gặp, chắc vì cô ta bận rộn chuẩn bị cho lễ đính hôn với Mộ Dung Ngọc.
Tôi tự hỏi, đám cưới của nhà giàu có giống ở làng quê tôi ngày xưa không nhỉ? Nếu giống, tôi muốn ngồi chung bàn với đám trẻ con.
Hôm nay không may lắm, tôi vừa xuống lầu thì thấy Thẩm Hàm bước vào. Ban đầu định giả vờ không nhìn thấy, nhưng cô ta lại đột nhiên gọi tôi: “Thẩm Thiên Thiên.”
Đã lâu rồi không ai gọi tôi bằng cái tên này.
Tôi: “Hửm?”
Khuôn mặt cô ta lộ ra nụ cười đầy châm chọc, giọng nói không chút thiện chí: “Cô thật sự ngu hay chỉ đang giả ngu?”
Ối trời! Lần đầu tiên có người nghi ngờ tôi giả ngu đấy!
Nếu mẹ tôi nghe được, chắc bà sẽ tìm mọi cách để chứng minh rằng tôi đúng là ngu thật, trời sinh ra đã thế.
Tôi xúc động nhìn cô ta, bỗng cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hóa ra, cô ta đang gián tiếp khen tôi thông minh!
Vậy nếu tôi không nhận thì là không biết điều rồi.
Thế nên tôi lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng! Tôi giả ngu đó! Không ngờ cô lại nhận ra luôn!”
Thẩm Hàm: “…”
Tối đến, mẹ tôi về nhà, lại mang thêm vài bộ đồ mà bà tự thấy là “siêu hời”, còn ép tôi thử. Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám, đành ngoan ngoãn nghe lời.
Không ngờ lúc này, ông bố bá đạo của tôi, nãy giờ vốn đang ngồi im, đột nhiên lên tiếng: “Của tôi đâu?”
Hả?
Mẹ tôi hỏi lại: “Cái gì?”
Ông cúi đầu, vẻ mặt trông như có chút tủi thân: “Lần nào bà cũng chỉ mua cho nó, chẳng mua gì cho tôi cả.”
Lần đầu tiên thấy một tổng tài bá đạo làm nũng, người bình thường chắc chắn sẽ tan chảy ngay tại chỗ. Nhưng mẹ tôi thì không phải người thường. Bà lạnh lùng đáp: “Kêu người trên lầu mua cho ông ấy.”
Bố: “…”
Quả nhiên, đây mãi mãi là điểm yếu chí mạng của ông.
Thật ra, từ lúc xuyên đến giờ, tôi chẳng thấy ông bố này còn yêu thích gì cái cô tình đầu ấy nữa. Ngược lại, ông đối xử với chúng tôi khá tốt. Tôi nghĩ chắc đây là thay đổi mà việc xuyên không đã mang lại.
Dù sao, cuộc sống cũng cần biến đổi chứ, nếu không thì chỉ biết chờ chết à?
Thử xong đống đồ, tôi mặc luôn chiếc hoodie khiến mẹ tôi hài lòng nhất rồi lên lầu. Lúc này, Triệu Tư Đồng gửi cho tôi một loạt tin nhắn thoại.
Lười nghe, tôi gọi điện luôn. Điện thoại vừa đổ chuông đã được kết nối, còn chưa kịp nói gì thì cô ấy hỏi ngay: “Mẹ cậu có ở bên cạnh không?”
Tôi bảo không. Cô ấy im lặng một lúc, sau đó thở dài: “Mẹ tớ vừa mua cho tớ một đống quần áo chợ.”
Tôi: “…”
“Tớ đoán, cậu cũng có đấy.”
Tôi: “…”
“… Cả Hiên tỷ nữa, chắc thế.”
Tôi: “…”