Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 12
Có lẽ đây chính là cảnh giới mà người ta gọi là “chỉnh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.”
Chỉnh xong, tôi tiện tay đăng lên story, thêm dòng caption: [Mỹ nữ sắp ra ngoài, các cô gái hãy giữ chặt bạn trai của mình nhé!]
Chỉ một lát sau, lượt thích đã rất nhiều.
Phần lớn là từ những người quen trong danh bạ của Thẩm Thiên Thiên. Tôi không thân lắm với họ, chỉ đáp lại vài bình luận lịch sự, cũng không trò chuyện thêm.
Lúc tôi ăn xong nửa quả cam và mở điện thoại ra lần nữa, đột nhiên phát hiện có một bình luận của Thẩm Đằng – bố tôi: [Mẹ con đâu?]
Tôi trả lời: [Ở bên cạnh con.]
Bố: [Ừ.]
Tôi: […]
Một lát sau, tôi lại không nhịn được mở WeChat lên xem. Minh Hành bảo bối vẫn không like hay bình luận gì. Tôi thấy hơi hụt hẫng, nhưng khi trở lại màn hình chính thì phát hiện một tin nhắn mới.
Là từ Minh Hành bảo bối!
Tôi kích động mở ra, thấy anh chỉ nhắn một câu ngắn gọn: [Em định đi tìm ai?]
Tôi: [???]
Rồi sau đó anh ấy im luôn.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh ấy đột nhiên hỏi một câu khó hiểu như thế, là có ý gì chứ?
Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi thêm, mẹ tôi bên này lại xảy ra chút chuyện.
Mẹ của Triệu Tư Đồng hẹn mẹ tôi ra ngoài, đi cùng còn có mẹ của Hiên tỷ.
Ba người này trong nguyên tác có mối quan hệ khá thân thiết, thường xuyên đi mua sắm, đánh mạt chược cùng nhau. Nhưng từ khi mẹ tôi xuyên không, bà sợ bị lộ nên ít liên lạc, thường lấy lý do sức khỏe không tốt để từ chối những cuộc hẹn. Thêm nữa, chuyện trong nhà tôi đã có nhiều người biết, nên họ nghĩ bà buồn phiền, cũng không tiện quấy rầy.
Tuy nhiên, có nhiều chuyện cũng không thể trốn tránh mãi. Thế là hôm nay, bà Dương Quế Hoa bỗng đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hôm nay bà đây nhất định sẽ đi! Tôi không tin không giải quyết được chuyện này!”
Tôi âm thầm giơ ngón cái tỏ ý ủng hộ. Dương Quế Hoa thu xếp, chải chuốt cả buổi, chuẩn bị ra ngoài. Tôi nhờ bà mua về cho tôi một phần bún, nhưng không biết bà có nghe thấy không. Dáng vẻ khí thế hừng hực của bà khiến tôi không nhịn được cười.
Thế là, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Ban đầu tôi định lên tầng ngủ một giấc thật ngon, sau đó dậy chơi điện thoại, thế là hết một ngày. Nhưng vừa nằm xuống giường, tôi đã nhận được tin nhắn từ Minh lão gia: [Bé Cẩu Đản, tối nay đến nhà ông ăn cơm không?]
Đã nói như thế… dĩ nhiên là tôi phải đến rồi!
Tôi khó mà giấu được nụ cười đắc ý, sau khi nhắn tin trả lời ông, tôi lập tức bật dậy chuẩn bị. Đầu tiên là trang điểm nhẹ nhàng, rồi chọn chiếc váy mà tôi thích nhất, trông vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống, còn mang theo một chiếc túi xách. Mọi thứ hoàn tất trong vòng một tiếng, đến khoảng bốn giờ chiều, tôi đã có mặt tại nhà họ Minh.
Dù đây là lần thứ hai tới, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận: nhà họ Minh lớn đến mức choáng ngợp.
Khi tôi tới, Minh lão gia đang chơi với một chú chim. Nhìn loài chim đó, tôi không nhận ra giống gì, nhưng có lẽ cũng thuộc dạng quý hiếm. Tôi mặt dày bắt chuyện: “Ông nội ơi.”
Minh lão gia quay lại, vừa thấy tôi liền nở nụ cười hiền từ.
“Con bé này! Đến rồi à!”
Tôi tiến tới gần, tò mò ngắm chú chim, nhưng vẫn không nhìn ra điều gì đặc biệt. Minh lão gia cười hỏi: “Dạo này con với Minh Hành thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, tôi có chút thất vọng.
Tôi thở dài.
Minh lão gia nhíu mày: “Hả? Có chuyện gì sao?”
Sau một hồi đắn đo, tôi cắn răng hỏi: “Thật ra, ông nội ơi, ông chắc chắn Minh Hành thích con gái chứ?”
Nghe câu này, Minh lão gia cũng sững sờ.
Ông ngẩn người cả buổi, cuối cùng lẩm bẩm: “… Hình như… ông cũng không chắc lắm…”
Chết dở.
Tôi cảm thấy như mọi hy vọng sụp đổ. Nhưng Minh lão gia nói: “Đừng vội, Cẩu Đản, để ông quan sát thêm đã.”
Tôi: “…”
Vấn đề này quá đau đầu, cuối cùng hai ông cháu quyết định tạm gác lại.
Minh lão gia định dẫn tôi đi tụng kinh Phật, nhưng vừa nghĩ tới mấy bài kinh khó nhớ, đầu tôi đã đau. Trong lúc tuyệt vọng, tôi chợt nhớ ra một thứ—
Bàn cờ ngũ tử.
Đúng vậy, chính là bộ cờ mà hệ thống đã đưa cho tôi.
Từ lúc nhận được, tôi chưa đụng tới lần nào, sau đó khi dọn giường mới tiện tay bỏ vào chiếc túi xách hay mang theo. Tôi thò tay sờ thử, quả nhiên vẫn ở đó.
Tinh thần tôi lập tức phấn chấn: “Ông nội ơi, chơi một trò chơi nhé!”
Minh lão gia hứng thú: “Được chứ, chơi gì nào?”
Tôi từ tốn lấy bộ cờ ra khỏi túi.
Đôi mắt ông sáng lên: “Đây là gì thế?”
Tôi đã sớm biết thế giới này không có cờ ngũ tử, còn nhiều thứ khác cũng không giống với thế giới cũ của tôi. Vì thế tôi chậm rãi giới thiệu qua món đồ mới lạ này, rồi giải thích luật chơi, sau đó trải bàn cờ, sắp xếp quân cờ, bắt đầu trận đấu chính thức.
Phải công nhận, bộ cờ này được hệ thống chuẩn bị rất chất lượng. Bàn cờ làm bằng da thật, có lẽ là da cừu, nhưng tôi không chắc lắm, chỉ biết không có mùi tanh. Quân cờ thì làm bằng ngọc trắng và ngọc đen, trông vô cùng cao cấp.
Lúc đầu, vì Minh lão gia chưa quen, ông thua liên tiếp. Tôi đắc ý: “Ông thấy con giỏi chưa?”
Ông không vui, bĩu môi: “Con bé này, chơi lại!”
Không biết đã chơi bao nhiêu ván, tình thế bất ngờ xoay chuyển. Tôi từ thắng liên tiếp, dần dần thỉnh thoảng thua, rồi cuối cùng… thua liên tục.
Minh lão gia cười tươi rạng rỡ: “Ha ha! Gừng càng già càng cay!”
Xì! Tôi không phục chút nào, định tiếp tục chiến đấu thì một chiếc xe bất ngờ tiến vào sân. Minh lão gia ngừng tay, cười nhạt: “Thằng nhóc đó đến rồi.”
Quả nhiên, tôi quay đầu lại thì thấy Minh Hành bước xuống xe với phong thái vô cùng tao nhã.
Anh ấy đứng ở đó, dáng vẻ vừa cao ráo, vừa tuấn tú. Tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng trái tim tôi đã đập rộn ràng. Bao nhiêu phiền muộn, suy tư trong lòng đều bay biến. Tôi bật dậy, lao nhanh về phía anh và hét lên: “Bảo bối——”
Rồi rất thành thục, tôi ôm chầm lấy anh.
Minh Hành: “……”
Minh lão gia: “……”
Phải nói thật, trên người Minh Hành luôn có mùi hương rất dễ chịu, kiểu mát lạnh, không rõ là gì, nhưng khiến tôi rất thích.
Tôi ôm lấy anh không chịu buông. Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên bên tai: “Xuống.”
Sự bốc đồng chỉ kéo dài vài giây, tỉnh táo lại, tôi lập tức buông tay và nghiêm chỉnh đứng sang một bên. Liếc nhìn Minh lão gia, thấy ông đang thản nhiên uống trà như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Minh Hành đi vào nhà.
Trong bếp, các món ăn đã chuẩn bị xong.
Minh lão gia dẫn tôi vào.
Khi ngồi vào bàn ăn, tôi mới để ý kỹ cách bài trí bên trong ngôi nhà. Đây không phải sảnh chính lần trước tôi từng đến, mà là khu nhà chính. Tuy diện tích nhỏ hơn một chút, nhưng phong cách thiết kế vẫn mang hơi hướng Bắc Âu.
Dù vậy, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết giá trị đắt đỏ của những món đồ trang trí nơi đây.
Minh lão gia rất vui, cười nói: “Cẩu Đản, thích ăn món nào thì gắp nhé, cứ ăn cho no vào!”
Tôi gật đầu, lén nhìn Minh Hành. Thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, tôi yên tâm cầm đũa gắp một cái đùi gà lớn.
Nói thật, đồ ăn ở đây tuy ngon, nhưng tôi đã quen với hương vị món ăn mẹ tôi nấu. Ăn xong đùi gà, tôi hào hứng khoe: “Ông nội ơi, lần sau ông và Minh Hành đến nhà cháu đi, thử món mì trộn ba loại topping mà mẹ cháu làm. Phải nói là đỉnh của đỉnh!”
Minh lão gia thích thú: “Được, nhất định phải thử!”
Nhìn chung, bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, ngoại trừ việc Minh Hành vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Tôi đã quen với điều này, nên không để tâm. Khi bữa ăn gần xong, tôi bỗng nhớ tới cảnh trong phim truyền hình, nữ phụ thường cởi giày và dùng chân cọ vào chân nam chính để quyến rũ anh ta.
Ý tưởng lóe lên, tôi lập tức tháo giày. Cũng may chân tôi không có mùi, nếu không thì xấu hổ chết mất.
Nhưng, người ta nói “Lý tưởng thì đẹp, thực tế thì phũ phàng”. Khi tôi thử làm theo, mới phát hiện dù có duỗi thẳng chân, tôi vẫn không thể chạm tới Minh Hành bên kia.
Tôi: “……”
Chắc chắn là tại cái bàn quá lớn! Tuyệt đối không phải do chân tôi ngắn!
Không cam lòng, tôi kéo ghế sát lại, thậm chí nghiêng cả người, nhưng vẫn không với tới.
Khi đang cố hết sức, giọng nói đầy nghi hoặc của Minh lão gia vang lên: “Cẩu Đản, con làm gì thế?”
Tôi: “……”
Tôi lập tức ngồi thẳng lại. Minh Hành liếc nhìn tôi, ánh mắt như thể đã nhìn thấu mọi thứ. Anh đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Con ăn no rồi.”
Trước khi rời đi, anh còn nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.
Tôi: “……”
Hành động “tán tỉnh” lần này, quả thật, thất bại thảm hại.
Tôi ủ rũ, ngay cả việc chơi cờ với ông nội cũng không còn hứng thú. Khi trời chập tối, tôi nhận được cuộc gọi từ bố: “Mẹ con đâu?”
Tâm trạng không tốt, tôi đáp trả: “Sao con biết được? Con đâu có đi theo mẹ! Mà sao bố chỉ hỏi mẹ, không hỏi con chứ? Con có còn là con gái của bố không?”
Bố tôi im lặng vài giây, rồi nói: “À, thế con ở đâu?”
Tôi: “……”
Ai nghe cũng biết câu trả lời này qua loa đến mức nào.
“Không nói thì bố cúp máy đây.”
Tôi còn chưa kịp đáp, cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi: “……”
Hóa ra, tôi chỉ là một công cụ để bố gọi điện hỏi thăm mẹ.
Tôi, hoàn toàn mất niềm tin.
Một lát sau, tôi định về nhà. Minh lão gia rất tinh ý, liếc nhìn tôi đang lưu luyến không rời ánh mắt khỏi Minh Hành, liền lập tức ra lệnh: “Minh Hành, đưa Cẩu Đản về nhà!”
Yes, yes, yes!
Trong lòng tôi sung sướng vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thẹn thùng: “Không cần phiền đến anh ấy đâu, con tự về được mà…”
Minh Hành đứng dậy, đôi mắt xám xanh xinh đẹp nhìn tôi, ánh lên chút ý cười nham hiểm, rồi anh thản nhiên nói: “Ừ, vậy tự về đi.”
???