Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 11
Mặc dù lần này có chút “lật thuyền”, nhưng kết quả tổng thể vẫn rất tốt. Ít nhất Minh Hành bảo bối đã trả lời tin nhắn của tôi. Với tôi, đây chắc chắn là một bước tiến lịch sử, đánh dấu từ nay anh ấy sẽ không bao giờ phớt lờ tôi nữa!
Vì vậy, tôi quyết định lấy hết can đảm, đến thẳng tập đoàn Minh Thị tìm anh ấy!
Khi tôi kể về kế hoạch vĩ đại này với hai người bạn, Triệu Tư Đồng nghiêm túc hỏi: “Cần bọn tớ chờ sẵn bên ngoài không?”
Tôi bất ngờ trước sự quan tâm của cô ấy, còn chưa kịp cảm động thì Hiên tỷ đã lạnh lùng tiếp lời: “Chờ để dọn xác cho cậu!”
Nói xong, cả hai nhìn nhau cười ha hả, tôi đứng giữa gió mà không biết phải nói gì.
Mặc cho họ không tin tưởng, tôi vẫn đi. Trên đường còn tiện tay mua một thứ—
Một Ultraman.
Nghe nói con trai đều tin vào ánh sáng, tin vào Ultraman. Vậy nên, Minh Hành bảo bối chắc chắn cũng sẽ thích!
Tập đoàn Minh Thị, vốn là một công ty siêu cấp, trông quả thực vô cùng sang trọng và hoành tráng.
Khi đứng trước cửa, nhớ lại cảnh lần đầu gặp gỡ anh ấy, tôi không nhịn được cảm thán: “Hóa ra duyên phận thật sự là do trời định từ lúc ban đầu.”
Với kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết của mình, tôi cũng biết rõ tình huống nữ chính đến công ty nam chính, bị lễ tân nhìn bằng ánh mắt khinh thường rồi chặn lại không cho vào, cuối cùng nam chính xuất hiện và “vả mặt” lễ tân ra sao. Nhưng với tình huống hiện tại, Minh Hành bảo bối chắc chắn sẽ không tự mình xuống gặp tôi, nên tôi đã bắt đầu nghĩ xem làm cách nào để lén lút vào được.
Quan sát nửa ngày, tôi nhận ra để một người như tôi tự mò vào thì gần như không thể. Nhưng tôi cũng không cam lòng rời đi tay không, cuối cùng chỉ đành đánh cược.
Tôi nhắn tin cho Minh Hành: [Bảo bối, em đến gặp anh rồi, đang ở dưới sảnh công ty. Anh xuống đón em nhé?]
Nhưng đợi mãi chẳng thấy hồi âm.
Nghĩ anh ấy có lẽ đang bận, chưa kịp xem điện thoại, tôi liền tìm đến lễ tân nhờ gọi lên văn phòng tổng tài.
Cô lễ tân rất thân thiện, hoàn toàn không giống trong tiểu thuyết. Cô ấy chỉ chần chừ một chút rồi giúp tôi gọi điện.
Điện thoại nhanh chóng được nối, đầu dây bên kia hỏi tôi là ai. Tôi vội vàng bảo lễ tân: “Cẩu Đản! Tôi là Thẩm Cẩu Đản!”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, sau đó cúp máy.
Tưởng như vô vọng, nhưng không lâu sau đã có người đến, là một gương mặt lạ.
Người đó mỉm cười nhìn tôi: “Thẩm tiểu thư, tôi là trợ lý của Minh Tổng, cô có thể gọi tôi là Tiểu Điền. Minh Tổng bảo tôi đưa cô lên.”
Là giọng nói trên điện thoại.
Tôi phấn khích bước theo anh ấy vào thang máy. Rất nhanh, chúng tôi đã lên đến tầng cao nhất.
Tiểu Điền dẫn tôi đến trước văn phòng: “Thẩm tiểu thư, mời vào.”
Tôi đẩy cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy Minh Hành bảo bối mà tôi ngày nhớ đêm mong.
Suýt chút nữa nước mắt tôi đã trào ra. Tôi chạy tới, vừa gọi: “Bảo—Bối—”
Minh Hành không buồn ngẩng đầu, một tay cầm tài liệu, tay còn lại nhẹ nhàng chặn trán tôi lại, thản nhiên nói: “Đứng ngay ngắn.”
Thấy không thể nào tranh thủ cơ hội, tôi đành ngoan ngoãn đứng yên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh.
“Em tìm tôi có việc gì?”
Chợt nhớ ra mục đích, tôi nhanh chóng lục trong túi, cuối cùng lấy ra món quà đã mua từ trước—
“Bảo bối! Cho anh này!”
Sắc mặt Minh Hành lập tức tối sầm lại. Anh xoa xoa trán, nhíu mày hỏi: “Tôi biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”
Nhân lúc anh không để ý, tôi nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh, nở một nụ cười tươi rói: “Bảo bối, anh chịu gặp em, có phải đã động lòng với em rồi không?”
Minh Hành lạnh lùng cười: “Em đúng là dám nghĩ.”
Tôi giả vờ ấm ức: “Vậy anh thích màu nào của cóc ghẻ? Em sẽ tự nhuộm cho hợp ý anh…”
Minh Hành: “…”
“Ông nội bảo với em rằng anh không nói chuyện với bất kỳ cô gái nào, vậy em có phải là người đầu tiên không?”
Minh Hành: “…”
“Như vậy có tính là em đã thành công thu hút sự chú ý của anh chưa?”
Minh Hành: “…”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Là trợ lý lúc nãy, có vẻ như đang có chuyện gấp.
Là một người biết điều, tôi không thể ảnh hưởng đến công việc của Minh Hành bảo bối. Dù luyến tiếc, tôi vẫn buông anh ra. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt như ngọc của anh, lòng tôi bỗng nảy sinh ý đồ xấu!
Nhanh chóng liếc qua khoảng cách từ cửa đến đây, tính toán đường chạy thoát tốt nhất, tôi nhân lúc anh không đề phòng, kiễng chân lên, “chụt” một cái vào má anh.
“Bảo bối! Em đi đây!”
Tôi vừa hét vừa chạy, không dám nhìn sắc mặt của anh, mà chỉ vội vàng rời đi như có ma đuổi.
Về đến nhà, tim tôi vẫn còn đập như trống đánh.
Cuối cùng, tôi đã dùng sức mình cướp đi sự trong sạch của Minh Hành bảo bối rồi!
Điều này khiến tôi vô cùng tự hào, tâm trạng tất nhiên rất tốt. Vừa bước vào cửa, tôi thấy Thúy Hoa đang ngồi trong phòng khách, bố tôi thì đang uống trà, còn mẹ thì không thấy đâu.
Tôi vừa định hỏi mẹ đi đâu thì nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía sau: “Mệt chết đi được!”
Quay đầu lại, tôi thấy mẹ đang mang theo cả đống đồ, chắc là lại đi chợ mua sắm rồi.
“Mua nhiều thế này làm gì?”
Tôi cầm một vài túi định mang vào bếp. Nhưng vừa bước đến cửa, phía sau bỗng vang lên một tiếng hét chói tai: “A a a a a——”
Quay lại nhìn, hóa ra là Thúy Hoa.
Tôi ngạc nhiên, mẹ cũng trông mơ hồ không kém. Thúy Hoa trợn tròn mắt, chỉ tay vào chiếc túi đựng rau củ mà mẹ tôi đang cầm: “A a a a đó là túi xách hàng hiệu bản giới hạn của tôi! Vừa mới nhận hôm qua!”
Mẹ giơ túi lên nhìn: “Hả?”
Tôi: “…”
Bố: “…”
….
Từ sau lần “tiếp xúc thân mật” với Minh Hành bảo bối, sự tự tin của tôi tăng vọt, kéo theo cả số lượng lời nói sến súa mỗi ngày cũng nhiều hơn:
[Chào buổi sáng, bảo bối. Hôm nay lại là một ngày yêu anh.]
[Nhân gian đau khổ, chỉ có anh là mùi sầu riêng.]
[Sáng thức dậy nhớ anh qua lớp kính, trưa nhớ anh qua bát đũa, tối nhớ anh trong bóng đêm. Cả ngày trôi qua, kỹ năng giỏi nhất của em là nhớ anh.]
[Nước trong lòng băng, gió trong lòng mây, sao trong lòng đêm dài, còn anh trong lòng em. Dẫu núi non cách trở, tương tư không hề xa xôi. Anh cảm nhận được không? Trái tim em lúc nào cũng bên anh! Nhớ anh!]
Tất nhiên, những tin nhắn sến súa của tôi vẫn không nhận được hồi đáp.
Tâm trạng tôi cực kỳ chán nản. Đúng là lòng dạ đàn ông như kim dưới đáy biển, nếu có thể biết anh ấy đang nghĩ gì thì tốt biết mấy.
Haizz.
Tôi vươn vai, càng cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị.
Nói là “ăn không ngồi rồi” thì cũng không đúng, dù sao tôi cũng được hệ thống chọn làm nhiệm vụ. Nhưng nếu nói là có việc quan trọng để làm, thì càng không phải. Đã bao lâu rồi, ngay cả nữ chính như Thẩm Hàm cũng rất ít khi để ý đến tôi.
Trong nguyên tác, vì nam chính Mộ Dung Ngọc muốn hủy hôn với Thẩm Thiên Thiên để chọn Thẩm Hàm, Thẩm Thiên Thiên bị chọc giận, không những nhất quyết không đồng ý mà còn thường xuyên tìm cách hãm hại Thẩm Hàm vì ghen tuông.
Thẩm Hàm cũng không phải loại người dễ đối phó, dĩ nhiên sẽ đáp trả bằng đủ cách. Nhưng cuối cùng Thẩm Thiên Thiên vẫn không phải đối thủ của cô ta, và người chịu thiệt chỉ có mình Thiên Thiên mà thôi.
Vì biết trước tình tiết của truyện, ngay từ đầu tôi đã vui vẻ gói ghém nam chính Mộ Dung Ngọc tặng cho Thẩm Hàm. Hằng ngày, tôi cũng cố tránh xung đột với cô ta.
Huống hồ, thời gian này Thẩm Hàm đang tập trung phát triển sự nghiệp, chắc cũng không có thời gian kiếm chuyện với tôi. Vì thế, cuộc sống của tôi mới buồn tẻ, nhàm chán và bất lực như thế này.
Nhìn mẹ tôi đang bận bịu trong phòng khách với công việc gì đó mà tôi không hiểu, tôi không kìm được mà cảm thán: “Đời người thật sự cô đơn.”
Thời tiết ngày càng nóng nực, có lẽ vì sắp vào mùa hè. Tôi như một con chó kiệt sức, uống liền hai chai cola lạnh mà vẫn chẳng thấy tinh thần khá hơn, chỉ biết nằm dài trên ghế sofa, lười biếng lướt điện thoại.
Trong các video, có rất nhiều trai đẹp, thực sự rất nhiều. Nhưng như vậy thì đã sao? Tất cả cũng đâu bằng Minh Hành bảo bối của tôi.
Mẹ tôi cũng không hề giữ hình tượng, nằm dài ở bên cạnh, chân tay duỗi thẳng, điện thoại thì bật âm thanh lớn làm tôi thấy phiền mà không dám nói. Tôi liếc nhìn bà, phát hiện trên màn hình là một video với dòng chữ lớn: “Nỗi khổ của phụ nữ, ai thấu hiểu!”
Phông nền là hình ảnh một người phụ nữ tay cầm hoa rơi nước mắt, nhạc nền nghe thảm thiết vô cùng.
Tôi: “…”
Ngay sau đó, bà lại mở thêm mấy video quê mùa nữa, còn kéo tôi xem cùng, tự mình cười đến ngả nghiêng. Tôi chỉ biết gượng cười gượng gạo: “Haha…”
Hôm nay vẫn là một ngày làm “mỹ nữ người máy vô cảm”.
Bị mẹ làm ồn đến mức không xem video được nữa, tôi đành tắt đi, mở ứng dụng chỉnh ảnh ra nghịch, hứng chí định chụp vài tấm selfie.
Mẹ tôi thấy tôi lúc thì chu môi, lúc thì trợn mắt, thỉnh thoảng lại giơ tay làm dáng chữ V, liền liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ: “Để cái mặt khỉ của con xa ra!”
Tôi: “…”
Cuối cùng, tôi chọn được vài tấm ưng ý nhất, chỉnh sửa thêm một chút, rồi đưa mẹ xem: “Hừ! Nhìn con gái mẹ xem, có phải là đại mỹ nữ không?”
Mẹ tôi trợn tròn mắt: “Í—— Ai đây?”
Tôi: “…”
“Không phải con đó chứ?!”
Tôi: “…”