Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 10
Hôm sau, đúng như dự đoán, Mộ Dung Ngọc đến.
Ừ thì, chỉ có mỗi anh ta, không thấy người nhà đi cùng.
Tôi chợt nhớ trong nguyên tác, nhà họ Mộ không chấp nhận Thẩm Hàn vì thân phận con riêng của cô ta, nhưng sau đó lại bị năng lực của cô ta thuyết phục. Lại thêm việc nguyên chủ Thẩm Thiên Thiên cứ phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, càng làm nổi bật tài năng của Thẩm Hàm, thế nên gia đình họ mới chịu chấp nhận cô.
Bây giờ người nhà anh ta không chịu đến, cũng là chuyện bình thường.
Mộ Dung Ngọc trông hơi ngượng ngùng, mà Thẩm Hàm cũng chẳng khá hơn, sắc mặt rõ ràng rất khó coi.
“Bố mẹ con hôm nay đột xuất bận việc, không thể đến thăm. Mong bác bỏ qua.”
Bố tôi phẩy tay một cách khoan dung, không hề khách sáo, lập tức đi thẳng vào nội dung chính. Tôi thì chẳng buồn quan tâm họ nói gì, liền về phòng mình.
Những ngày qua, tôi đã cố gắng hết sức để lấy lòng Minh lão gia. Tối nay, tôi quyết định xin ông cho tôi WeChat của Minh Hành bảo bối. Nhưng không biết có thành công không nữa, trong lòng cứ thấp thỏm mãi.
Và chìm trong nỗi thấp thỏm ấy, tôi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, Mộ Dung Ngọc và Thẩm Hàm đã đi từ lúc nào, bố mẹ tôi cũng không có nhà.
Trong nhà chỉ còn mình tôi.
Yên tĩnh thật đấy!
Tôi cảm thấy vô cùng thư thái. Nghĩ đến chuyện xin WeChat, tôi lăn lộn suy nghĩ câu từ cả buổi, cuối cùng cũng bấm gửi cho Minh lão gia: [Ông nội ơi, cho cháu xin WeChat của Minh Hành được không ạ?]
Đúng vậy, qua những ngày trò chuyện liên tục, tôi đã không biết xấu hổ mà gọi Minh lão gia là “ông nội”.
Ông không trả lời ngay, tôi liền đi tắm. Quay lại vẫn thấy chưa có hồi âm, bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Nhưng đúng lúc đó, âm thanh thông báo của WeChat vang lên. Tôi mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn từ Minh lão gia.
[Bé Cẩu Đản, ông đã bảo thằng nhóc đó kết bạn với cháu rồi.]
Minh lão gia đúng là đỉnh thật! Nói một cái là làm liền!
Ngay sau đó ông lại nhắn: [Cô bé à, Minh Hành từ bé đến giờ cứ như khúc gỗ vậy, chưa bao giờ nói chuyện với con gái. Nếu cháu mà chinh phục được nó, cháu muốn gì ông cũng cho!]
???
[Thật ra ngay lần đầu tiên gặp cháu, ông đã thấy cháu rất được! Lão Nghiêm quản gia – cháu gặp rồi đấy – cũng nói với ông như vậy! Nhưng ông không muốn mặt dày đi hỏi thẳng cháu, nên mấy ngày qua chỉ lặng lẽ quan sát thái độ của cháu thôi. Quả nhiên, ông không nhìn nhầm người!]
… Đây là bị Minh lão gia chơi ngược lại rồi à?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì ông nội đã hỏi: [Thằng nhóc đó đã kết bạn với cháu chưa?]
Tôi nhìn vào danh sách bạn bè, thật thà trả lời: [Chưa ạ.]
[Cháu đợi đấy, ông đi tìm nó!]
Tôi: “…”
Nói xong câu đó, Minh lão gia biến mất khỏi khung chat.
Quả nhiên, ngay sau đó, tôi nhận được thông báo: “Minh Hành đã gửi lời mời kết bạn với bạn.”
Khoảnh khắc quan trọng này, tim tôi đập loạn xạ. Tôi lập tức chụp màn hình lưu giữ khoảnh khắc lịch sử, sau đó bấm đồng ý và gửi ngay một tin nhắn: [Bảo bối!!!]
Không có phản hồi.
Tôi tiếp tục gửi: [Em nhớ anh lắm!!!]
Vẫn không có phản hồi.
Tôi không nản chí, tiếp tục một mình kể lể nỗi nhớ nhung da diết. Nhưng mãi đến tối, anh ấy vẫn im lặng.
Tôi mở trang cá nhân của anh ấy lên xem. Ảnh đại diện vẫn là mặc định, tên tài khoản đơn giản chỉ là “Minh Hành”, không có một bài đăng nào trên tường. Tôi bắt đầu nghi ngờ.
“Đây là người dùng WeChat thật sao?”
Nhưng tài khoản Minh lão gia cho thì chắc chắn là thật. Với tính cách của Minh Hành, nếu tài khoản này màu mè lòe loẹt thì tôi mới thấy lạ.
Đến trước khi đi ngủ, anh ấy vẫn chưa trả lời.
Tôi tự hỏi có phải mình tán tỉnh sai cách không, liền chạy vào nhóm bạn để xin lời khuyên.
[Các đồng chí! Tớ đã kết bạn được với Minh Hành bảo bối rồi, mau cho tớ một quyển cẩm nang cưa đổ trai đẹp đi! Nhanh lên!]
Hai người bạn đồng loạt xuất hiện, cùng gửi một dấu hỏi chấm.
Sau đó, Hiên tỷ hỏi: [Có phải cậu bị lừa rồi không?]
Không còn cách nào khác, tôi đành kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Hai người im lặng một hồi lâu, rồi nhắn lại: [Đỉnh!]
Một lát sau, tôi nhận được cẩm nang tán tỉnh mà hai người đã dày công tìm kiếm từ khắp nơi gửi đến.
Tôi nhìn nó, không nói nên lời: [Sao lại là cẩm nang cho ‘chó liếm’?!]
Hiên tỷ liền nói với giọng điệu ghen tị: [Cậu còn không biết hưởng phúc à? Người ta muốn ‘liếm’ mà còn không có cơ hội kìa!]
Tôi: […]
Hừm, có mà chính cậu ấy muốn liếm chứ gì!
Quả nhiên, phòng lửa, phòng trộm, phải phòng luôn cả bạn thân! Đặc biệt là bạn thân khác giới!
…..
Một ngày mới bắt đầu, tôi mở mắt dậy, việc đầu tiên là mở điện thoại và gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Minh Hành bảo bối, kèm theo một câu tán tỉnh đầy ngọt ngào:
[Em là số chín, anh là số ba, ngoài anh ra chẳng còn ai khác.]
{*Khi ghép lại, hai số này tạo thành con số 93. Trong tiếng Trung, cách phát âm của 93 (jiǔ sān) gần giống với cụm từ 就散 (jiù sàn), nghĩa là “sẽ chia xa”. Nhưng ở đây, dùng phép đảo nghĩa đầy lãng mạn: dù con số có ám chỉ chia xa, thì tình cảm của em dành cho anh không hề thay đổi. Anh vẫn là duy nhất, không có ai khác.}
Những ngày gần đây, tôi liên tục áp dụng các chiêu thức trong “cẩm nang tán tỉnh” để tiếp cận anh ấy, nhưng hiệu quả lại chẳng đáng là bao. Tuy nhiên, tôi hiểu rõ rằng, ông trời trao trọng trách lớn cho ai thì người đó phải trải qua thử thách. Vậy nên, tôi không sợ gió mưa hay sự lạnh nhạt, quyết tâm trở thành một “con chó liếm” chuyên nghiệp.
Hôm nay, tôi hẹn đi chơi với hai người bạn chí cốt, nhưng không phải chỉ để chơi mà còn có một nhiệm vụ quan trọng.
Triệu Tư Đồng hôm nay phải đi xem mắt.
Cuộc hẹn này là do mẹ cô ấy sắp xếp. Dù sao, cô ấy cũng không còn nhỏ tuổi, mà lại chưa từng yêu ai. Làm mẹ, đương nhiên phải lo lắng, chuyện này là bình thường. Không giống như mẹ tôi, suốt ngày chỉ quan tâm đến chuyện đi nhảy quảng trường.
Tôi và Hiên tỷ đương nhiên không thể bỏ lỡ dịp náo nhiệt này. Chúng tôi quyết định giả vờ làm khách qua đường để theo dõi từ xa. Bởi vì cả ngày cũng chẳng có việc gì làm.
Địa điểm là một nhà hàng Âu nổi tiếng.
Chúng tôi gặp nhau rồi gọi taxi. Hôm nay, Hiên tỷ ăn mặc có phần hơi diêm dúa. Khi đến nơi, bác tài nhìn anh ấy và nói: “Cô gái, 30 tệ nhé.”
Tôi: “…”
Triệu Tư Đồng: “…”
Sau khi xuống xe, tôi phát hiện Hiên tỷ đang lén lau nước mắt. Tôi giật mình, tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, không ngờ anh nghẹn ngào nói: “Ông ấy gọi tớ là cô gái!”
Hả? Không vui à?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã tiếp tục: “Còn hơn những người khác gọi tớ là đồ ẻo lả. Hức hức…”
Tôi: “…”
Ừ thì, ai mà chẳng có một chút tâm hồn thiếu nữ nhỉ.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, Triệu Tư Đồng, trông rõ ràng là không vui. Tôi nhìn cô ấy, không nhịn được nói: “Cậu đi xem mắt hay đi xử người vậy?”
Cô ấy bực bội đáp: “Nếu không sợ bị mẹ đánh, tớ đã chẳng thèm đến!”
Tôi: “…”
Khi vào nhà hàng, tôi và Hiên tỷ ngồi ở bàn bên cạnh, chuẩn bị âm thầm theo dõi. Nhân vật chính của buổi hẹn vẫn chưa đến. Tôi nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa.
Có lẽ là do chúng tôi đến sớm, người ta chắc không đến muộn đâu nhỉ.
Nhưng thực tế đã cho tôi một cú tát trời giáng. Không những đến muộn, anh ta còn trễ đến tận 30 phút.
Khi chúng tôi sắp sửa lật bàn bỏ đi thì cuối cùng anh ta cũng xuất hiện.
Một mái tóc bóng nhẫy, dáng người hơi béo, chiều cao khiêm tốn, bụng bia lù lù, cùng vẻ mặt đầy tự tin. Như muốn hét lên: “Tôi là đại gia!”
Cả ba chúng tôi như bị mất khả năng ngôn ngữ ngay lập tức. Anh ta ngồi xuống, ung dung vắt chân chữ ngũ, kiêu ngạo nói: “Vừa ký xong hợp đồng vài trăm triệu, bận quá nên đến trễ, mong cô thông cảm.”
Triệu Tư Đồng không nói một lời.
Anh ta liếc nhìn cô ấy một lúc, rồi nhận xét: “Cô ấy à, nhan sắc bình thường, nhưng dáng người tạm ổn. Cũng tạm chấp nhận được. Nhưng tôi không biết cô có biết nấu ăn, giặt giũ không? À, phải chu đáo nữa. Tôi rất bận, mong cô có thể quán xuyến việc nhà.”
Triệu Tư Đồng: “…”
“Ngoài ra, giờ tôi phải đi rồi. Để lại WeChat nhé, sau này thư ký của tôi sẽ liên hệ với cô.”
… Đúng là một phiên bản tổng tài ngạo mạn.
Anh ta đưa điện thoại ra, nhưng Triệu Tư Đồng không có động thái gì. Anh ta nhìn cô, cười khẩy: “Sao? Cô không hài lòng về tôi à?”
Triệu Tư Đồng bình thản đáp: “Đúng, vì anh vừa xấu vừa nhờn. Nhà anh chắc nhập dầu ăn thẳng từ mỏ dầu Đại Khánh nhỉ? Tôi không nói vì sợ nôn hết bữa trưa hôm qua ra đấy. Biến đi, ông trùm dầu mỏ!”
Anh ta ngớ người.
Chắc không ngờ lại có người không hề bị “sức hút” của mình làm cho khuất phục.
Triệu Tư Đồng nháy mắt ra hiệu cho chúng tôi rồi rời đi trước. Tôi và Hiên tỷ nhịn cười, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Ra ngoài, tôi không nhịn được cười lớn: “Ha ha ha ha! Trên đời lại có loại người như thế sao!”
Hiên tỷ cũng cười nghiêng ngả: “Ha ha ha ha! Chắc anh ta vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì!”
Trong tiếng cười, bất giác tôi lại nghĩ đến Minh Hành bảo bối của mình.
Với tinh thần “chó liếm” luôn duy trì kết nối, tôi gửi tin nhắn cho Minh Hành bảo bối:
[Bảo bối, hôm nay đi xem mắt gặp được một tên cực phẩm, so với hắn, em cảm thấy càng yêu anh hơn.]
Không có phản hồi.
Tôi tiếp tục: [Cho dù anh không trả lời, tình yêu của em dành cho anh cũng không hề thay đổi. Anh đã từng được yêu một cách nồng nhiệt như vậy chưa? Tim anh chắc chắn đang đập thình thịch phải không?]
[Bảo bối, anh chính là sinh mệnh của em, Thẩm Cẩu Đản!]
Không thể ngờ, vừa đóng điện thoại lại, nó đã rung lên.
Ban đầu tôi tưởng là mẹ mình gọi, nhưng khi mở ra, tôi phát hiện đó là Minh Hành bảo bối!
Ngay bên dưới loạt tin nhắn chưa bao giờ được hồi đáp, đột nhiên xuất hiện dòng chữ rõ ràng: [Im lặng! Đang chiếu màn hình!]
Tôi: “…”
#Những khoảnh khắc chết chìm trong sự xấu hổ#