Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 1
Tôi thật không ngờ, một ngày nào đó tôi lại có thể cùng mẹ mình xuyên không.
Kích thích không? Chính tôi cũng thấy vậy.
Chuyện này kể ra cũng không dài, chỉ vì đêm hôm trước tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy không biết bao nhiêu lần mà tôi vẫn bám chặt giường không chịu rời.
Điều này khiến mẹ tôi, người đang nấu bữa trưa, đeo tạp dề, tay phải cầm muỗng, xông thẳng vào phòng để “dạy bảo” tôi. Trong cơn bối rối, đầu tôi chưa kịp suy nghĩ, chân đã bật dậy chạy, rồi lại đ//âm thẳng đầu vào… trán của mẹ.
RẦM!
Đầu óc tôi tối sầm, mắt nổ đom đóm, tai ù ù.
Sau đó, tôi không biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt tôi là một căn phòng xa hoa đến mức khó tin.
Đây rõ ràng là một căn phòng công chúa!
Dù não tôi lúc này vẫn hơi “đơ”, nhưng tôi hiểu rõ đây chắc chắn không phải nhà mình.
Ngồi đờ người một lát, tôi quyết định bước xuống giường, vừa đi vừa nhìn quanh, cảm nhận lớp thảm mềm mại không biết làm từ chất liệu gì dưới chân. Rồi tôi vô thức đi đến trước gương—
Ngực tôi!
Rõ ràng trước đây chỉ là hai chiếc bánh bao nhỏ xíu, sao giờ lại thành C-cup thế này!
Chưa kịp mừng rỡ, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra… gương mặt này, hình như cũng không phải của tôi.
Hả???
Tôi sững sờ, chưa kịp hoàn hồn thì bên ngoài vang lên một tiếng hét chói tai. Tôi lập tức lao ra ngoài, rồi trong hành lang bắt gặp một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ này có diện mạo tinh tế, vóc dáng vẫn giữ rất tốt, trang sức lấp lánh, thoạt nhìn là một phu nhân giàu sang. Nhưng kỳ lạ là, tôi hoàn toàn không quen biết bà ấy, nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến lạ thế này?
Trong một khoảnh khắc ấy, suy nghĩ lóe lên trong đầu, tôi chợt hiểu ra điều gì đó, nhảy dựng lên. Người phụ nữ đối diện cũng tỏ ra kinh ngạc không kém, rồi chúng tôi đồng thanh thốt lên:
“Quế Hoa!”
“Cẩu Đản!”
Lời vừa dứt, cả hai đều thêm một lần sững sờ.
Sau đó, chúng tôi lao đến ôm nhau, nước mắt tuôn như mưa.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, đã một tiếng đồng hồ trôi qua. Mẹ tôi – à không, chính xác là đồng chí Dương Quế Hoa – nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: “Cẩu Đản, con là đứa đi nhiều biết rộng, con hiểu chuyện này là sao không?”
Tôi không trả lời. Thật ra, trong lòng đã mơ hồ đoán được điều gì đó.
Là một “trạch nữ” đã đọc qua vô số truyện, tôi thừa hiểu tình cảnh hiện giờ rõ ràng là xuyên không. Nhưng vấn đề là… xuyên đến đâu đây!?
Lang thang khắp phòng, cuối cùng tôi cũng tìm được một quyển nhật ký có ghi tên nguyên chủ. Tôi mừng rỡ hét lên: “Mẹ, con tìm thấy rồi!”
Mắt của cơ thể này hơi mờ, tôi phải ghé sát vào mới nhìn rõ ba chữ viết rất đẹp: “Thẩm Thiên Thiên”.
Tôi sững người.
Mẹ tôi cũng ghé lại, nhìn một chút rồi ngờ vực hỏi: “Cẩu Đản, trên này sao lại viết tên con vậy?”
Tôi còn đang khó hiểu, thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ—
Tiêu rồi.
Tôi hoảng hốt nói với mẹ: “Mẹ, tiêu rồi.”
Nhìn nét mặt tôi, mẹ biết ngay có chuyện chẳng lành, sốt ruột đập nhẹ tôi một cái: “Tiêu cái gì mà tiêu, nói rõ xem nào!”
Tôi ngồi ngơ ngác trên tấm thảm, nghệt mặt ra rồi nói: “Chúng ta xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.”
Mẹ tôi ngẩn người: “Hả? Cái gì——”
Nghe tiếng mẹ cao giọng, tôi vội vàng giữ bà lại: “Mẹ, đừng kích động!”
Sau đó, tôi dùng hết kiến thức tích lũy cả đời giải thích cho mẹ khái niệm “xuyên không”, rồi tiếp tục nói: “Cơ thể con hiện giờ chính là của nữ chính, cô ấy có tên giống y hệt con, còn mẹ là mẹ của nữ chính.”
Mẹ tôi bật cười: “Hả? Thế thì tốt quá còn gì! Là nữ chính cơ mà! Được ăn ngon mặc đẹp…”
Tôi thở dài, bổ sung: “Mẹ, đây là truyện về nữ phụ.”
Mẹ tôi đơ ra.
Thực ra, cuốn tiểu thuyết này tên là: “Nữ Phụ Lật Đổ: Nam Chính Bá Đạo Đừng Lại Gần”.
Đây chính là cuốn truyện tôi thức đêm đọc ngày hôm đó.
Nó là một câu chuyện về nữ phụ trọng sinh. Cơ thể tôi hiện tại thuộc về nữ chính, Thẩm Thiên Thiên.
Khi đọc truyện, tôi từng thấy lạ, tên của nguyên nữ chính sao lại trùng khớp với tôi. Giờ thì hiểu rồi, hóa ra đó là điềm báo.
Trong truyện, không hề nhắc tới tên mẹ của nữ chính. Giờ tôi mới biết, tên của bà ấy lại trùng tên với mẹ tôi.
Dù mẹ tôi không hiểu “truyện nữ phụ” là gì, nhưng chỉ cần tôi giải thích đơn giản, bà liền hiểu ngay.
“…Tóm lại, mẹ con mình thực ra là nhân vật phụ, mà kết cục cuối cùng…”
Tôi nuốt nước bọt: “Rất thê th//ảm.”
Mẹ tôi lùi lại một bước, ngồi phịch xuống giường, nói đờ đẫn: “Con cứ nói đi, mẹ chịu được.”
Tôi hít sâu một hơi: “Mẹ, mẹ bị ch//ôn sống, còn con thì sau khi bị hủy dung sẽ bị xe đ//âm chet…”
Mẹ tôi im lặng, không nói lời nào. Tôi còn đang thắc mắc sao bà lại bình tĩnh như vậy, thì bà đảo mắt một cái rồi… ngất xỉu.
Tôi: “…”
Về cuốn truyện này, tôi chỉ có thể nhận xét hai chữ: quá gắt.
À nhầm, chỉ một chữ thôi: gắt.
Câu chuyện kể về nữ phụ Thẩm Hàm. Ở kiếp trước, cô ta không thể có được nam chính, lại là một đứa con riêng không danh phận. Vì ghen tị và bất mãn, cô đã chet trong đau khổ, rồi trọng sinh quay lại báo thù.
Nữ chính Thẩm Thiên Thiên là tiểu thư danh giá của nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã có hôn ước với thiếu gia nhà họ Mộ – Mộ Dung Ngọc. Nhưng năm Thiên Thiên 19 tuổi, bố cô đưa mối tình đầu của mình và đứa con riêng là Thẩm Hàm về nhà. Từ đó, mọi chuyện rối tung rối mù.
Thực ra, Thẩm Thiên Thiên không làm gì sai. Nhưng Thẩm Hàm luôn cảm thấy mọi thứ đáng ra phải thuộc về mình. Khi đọc truyện, tôi đã không thích Thẩm Hàm, giờ rơi vào tình cảnh này, có lẽ đúng là báo ứng.
Tệ hơn, lại còn lôi cả mẹ tôi vào cuộc.
Tội lỗi, tội lỗi.
Lật giở nhật ký của Thẩm Thiên Thiên, tôi phát hiện ra đây chính là năm cô ấy 19 tuổi. Tính toán lại, ngày mai chính là ngày mẹ con Thẩm Hàm tới.
Tôi muốn khóc quá.
Còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống xa hoa, đã phải chuẩn bị chịu khổ rồi.
Mẹ tôi sau cú sốc đã bình tĩnh lại, về phòng tắm rửa. Giờ chắc bà cũng tắm xong rồi, nên tôi vội chạy qua để bàn bạc.
Vừa bước vào, tôi thấy mẹ đang nằm trên giường, ung dung xem bộ phim thần tượng drama đầy “cẩu huyết” mang tên “Thập Bát Muội”.
Tôi choáng váng, hét lên: “Mẹ! Mẹ làm gì thế! Mẹ con mình sắp chet rồi!”
Mẹ tôi dừng bộ phim, thở dài: “Con gái à, mẹ nghĩ kỹ rồi. Đây là một cuốn tiểu thuyết, kết cục của mẹ con mình đã định sẵn. Nếu Diêm Vương bắt mẹ con mình chet, thì đành chịu thôi. Theo mẹ, chúng ta cứ sống thật vui vẻ, rồi chet nhẹ nhàng nhanh chóng, biết đâu lại trở về được.”
Tôi: “…”
Một lúc sau, tôi và mẹ ngồi trên giường, ôm bịch khoai tây chiên cùng nhau xem phim.
Nhân lúc quảng cáo, tôi nhai khoai rồi nói với mẹ: “Mẹ, ngày mai nữ phụ và mẹ cô ta sẽ đến.”
Mẹ nhìn tôi với vẻ ghét bỏ, nói: “Ăn xong rồi hãy nói, phun hết vào mặt mẹ đây này.”
Sau đó, bà lại tiếp lời: “Đến thì đến, mẹ con mình cũng đâu làm gì được. Mệnh số là thứ càng chống lại, nó càng ép mình, phí công thôi.”
Tôi thấy lời mẹ nói rất có lý.
Rồi hai mẹ con cứ thế xem phim đến tận nửa đêm.
Trước khi đi ngủ, mẹ bỗng dưng rơi nước mắt.
Tôi ngạc nhiên.
Không phải bà đã nghĩ thông suốt rồi sao? Hay là trong lòng vẫn còn sợ hãi?
Tôi thấy hơi buồn, định an ủi thì nghe bà bật ra một câu: “Sao Thiết Trụ lại đánh Thúy Hoa chứ! Không phải anh ta yêu cô ấy lắm sao? Đàn ông đúng là chẳng ai đáng tin!”
Thiết Trụ và Thúy Hoa là nhân vật trong bộ phim “Thập Bát Muội”.
Tôi: “…”
Sáng hôm sau, khi còn đang mơ màng trong giấc ngủ, tôi đã nghe loáng thoáng giọng nói oang oang của mẹ: “Cẩu Đản! Cẩu Đản!”
Hiểu rõ hậu quả của việc không chịu dậy, tôi cứ ngỡ mình vẫn ở nhà, nên dụi mắt xuống lầu. Trước mắt tôi là mẹ, vẫn đang mặc tạp dề, nhưng xung quanh bà lại có cả một đám người…
Khoan đã!
Một đám người?!
Tôi lập tức tỉnh táo.
Người đàn ông đứng đầu, trông như một quản gia, đang khó xử nhìn mẹ tôi, nói: “Phu nhân, bà không cần làm những việc này…”
Mẹ tôi lập tức cắt ngang lời ông ta: “Tôi làm chút đồ ăn cho con gái tôi thì có làm sao? Đừng có nói nhiều!”
Sau đó, bà quay sang nhìn tôi: “Cẩu Đản, xuống ăn đi!”
Cẩu Đản…
Đám người dưới lầu không hẹn mà cùng quay đầu nhìn tôi, rồi vội cúi xuống như sợ gì đó.
Không khí như ngưng đọng lại.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tuấn tú bước ra. Ông ấy mặc vest đen, khí thế ngời ngời, thấy cảnh tượng này liền cau mày hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Nếu tôi không nhầm, đây chính là bố của Thẩm Thiên Thiên – nhân vật trong nguyên tác được miêu tả là một người lạnh lùng, bá đạo, chẳng yêu ai ngoài mối tình đầu của mình – Thẩm Đằng.
Chỉ nghe tên thôi mà khóe môi tôi không nhịn được giật giật.
Bố Thẩm nhìn biểu cảm của tôi, nhíu mày: “Con bị làm sao thế?”
Tôi vội vàng thu lại nụ cười.
Trong tiểu thuyết, ông ấy chưa bao giờ yêu thương người vợ chính thức của mình, hoàn toàn thiên vị mối tình đầu. Vì vậy, trước mặt ông, chúng tôi tuyệt đối không thể tự tìm đường chet.
Nhưng còn chưa kịp nhắc nhở, mẹ tôi đã cầm cái muỗng, chỉ vào ông ấy rồi nói: “Cẩu Đản, đây chẳng phải Thiết Trụ sao!”
Tôi: “…”
Không khí lại im phăng phắc.
Mẹ nhận ra mình nói sai, liền lén lút dịch lại gần tôi, thì thầm: “Cẩu Đản, người đàn ông này thật sự trông giống Thiết Trụ lắm…”
Tôi: “…”