Tội Lỗi Không Thể Biện Minh - Chương 3
07
Mấy năm nay, Đinh Hải Dương cứ khăng khăng làm theo ý mình, mở rộng mù quáng, chuyển sang xưởng lớn, tăng nhân sự… nhưng doanh số thì không tăng theo, công nghệ thì không theo kịp đổi mới.
Đã sớm nợ nhà cung ứng đến mấy chục triệu tiền hàng, toàn bộ bất động sản dưới danh nghĩa đều đã đem đi thế chấp, nợ các ngân hàng một đống khổng lồ.
Cái gọi là doanh thu hàng chục triệu mỗi năm, trừ đi chi phí thì đến tiền nhập nguyên vật liệu cho đơn hàng mới còn không đủ.
Công ty đã sớm lâm vào cảnh nợ nhiều hơn tài sản.
Trước khi chết, Đinh Hải Dương vẫn còn đang vay tiền ngân hàng, chút tiền luân chuyển trong tài khoản cũng chỉ vừa đủ trả lương cho nhân viên mỗi tháng, tạo ra một ảo ảnh “ổn định, yên bình”.
Cái đầu óc của Diêu Diêu ấy, mấy năm làm lễ tân chẳng học hành tiến bộ gì, chỉ biết quấn lấy Đinh Hải Dương ân ái, căn bản không hiểu gì về vận hành doanh nghiệp.
Cô ta tin sái cổ những lời khoác lác của Đinh Hải Dương, tưởng công ty đang kiếm bộn tiền.
Khoảnh khắc nhận được cổ phần công ty, mặt cô ta rạng rỡ như thể vừa được tặng kim bài miễn tử.
Chỉ còn thiếu một chất xúc tác nữa là công ty sẽ nổ tung.
Lúc đó, tôi đã cầm một ngàn vạn trong tay, bắt đầu tái khởi nghiệp.
Trong ngành này, nếu so với Diêu Diêu – người không biết gì ngoài tô son và gọi nước trà – thì tôi mới là người có nghề.
Tôi vỗ vai trợ lý:
“Tiểu Như, chuẩn bị bắt đầu thôi!”
“Rõ rồi, Vương tổng!”
08
Ngày đầu tiên Diêu Diêu nhậm chức Tổng Giám đốc, bộ phận tài chính đã báo với cô ta: đơn hàng gần nhất chưa thu được tiền, dòng tiền công ty hiện tại không đủ trả lương tháng này.
Cô ta phải tốn biết bao lời ngon tiếng ngọt, mới tạm thời trì hoãn được việc trả lương trong một tháng.
Tiếp theo là đơn nguyên vật liệu, đến hạn thanh toán, nhà cung ứng đòi nợ. Trả xong khoản đó thì không còn tiền để trả lương.
Thu không đủ chi.
Cô ta bắt chước như con vẹt.
Mà lại không thể không mua nguyên vật liệu – không có hàng thì dây chuyền sản xuất dừng lại, đến doanh thu cũng không có.
Thế là, Diêu Diêu bước lên con đường kinh điển của những ông chủ đang “phá sản dần” – nợ lương.
Trước khi nợ lương, đương nhiên sẽ có một loạt thao tác đi vào lòng đất.
Bắt đầu siết chặt điểm danh, đánh giá hiệu suất, phạt tiền tùm lum, còn PUA nhân viên phải làm thêm miễn phí.
Nhân viên oán thán khắp nơi, thi nhau bàn tán:
“Đi làm trễ một phút là bị trừ tiền, thế tăng ca một tiếng sao không trả lương tăng ca cho tôi?”
“Đi vệ sinh quá 20 phút là bị đánh giá tiêu cực, trừ 1.000 điểm hiệu suất. Rõ ràng là ăn cướp, còn giả bộ cho tôi 20 phút đi ị!”
Diêu Diêu nghiêm túc nói:
“Hiện nay tình hình kinh tế khó khăn, mong mọi người hãy trân trọng công việc, thông cảm cho tình hình của công ty.”
“Đồng tâm hiệp lực, cùng vượt khó khăn, công ty nhất định sẽ không quên mọi người.”
Đám nhân viên làm trâu làm ngựa nghe không vô nổi một chữ, chỉ có một nhận định:
“Đi thôi đi thôi, công ty bắt đầu siết điểm danh là dấu hiệu sắp phá sản rồi!”
Nhân viên thi nhau lên Sở Lao động đòi nợ lương.
Tiếp theo là làn sóng nghỉ việc hàng loạt.
Tôi nhân cơ hội vung cành ô liu, chiêu mộ nhân tài.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất dựng công ty mới, lập tức xâm nhập thị trường.
Hải Dương Khoa Kỹ mất nhân lực nghiêm trọng, liên tục vi phạm hợp đồng đơn hàng. Đồng thời, các nhà cung ứng kéo tới đòi tiền.
Diêu Diêu quay như chong chóng, định dùng nhà thế chấp để vay tiếp, ai ngờ nhà đã thế chấp từ trước, không thể vay được nữa.
Cuối cùng, nhà cung ứng đâm đơn kiện, xin phong tỏa tài khoản công ty.
Tài khoản bị đóng băng, lương không trả nổi, bảo hiểm xã hội cũng bị cắt, công nhân đình công, dây chuyền dừng hoạt động – công ty toàn diện sụp đổ.
Năng lực của Diêu Diêu, căn bản không đủ để gánh một công ty bên bờ phá sản.
Chẳng những không kiếm được đồng nào, mà còn phải rút tiền nhà mẹ chồng ra cứu vớt, tưởng rằng chơi trò “giả làm tổng tài” là xoay chuyển được cục diện.
Đến ngày công ty phá sản thanh lý, cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
“Chúng tôi thành lập mười mấy năm rồi! Năm nào doanh thu cũng hơn chục triệu! Hơn trăm nhân viên mà sao lại thành ra thế này!”
Cô ta nghi ngờ tài chính ăn bớt, nghi ngờ bộ phận kinh doanh báo giá sai, nghi ngờ công nhân lương quá cao…
Nghi ngờ hết mọi thứ – chỉ không bao giờ nghi ngờ quyết sách của Đinh Hải Dương và sự ngu ngốc của chính mình.
Từ một “thiếu phu nhân” có khối tài sản hàng trăm triệu, rơi thẳng xuống thành chị em phá sản – đúng là khó nuốt trôi thật.
Làm bà chủ công ty, đâu phải cứ lên giường với ông chủ là làm được?
09
Tôi gặp lại Diêu Diêu tại một buổi triển lãm trong ngành.
Cô ta vừa sinh đứa con thứ hai – là con trai.
Mẹ chồng mừng rơn như nhặt được vàng.
Vì thế mà bà còn cố tình mỉa mai tôi một trận, nói tôi là con gà mái không biết đẻ, đáng đời bị Đinh Hải Dương bỏ rơi, đi chọn Diêu Diêu dịu dàng, biết điều.
Mà giờ đây, “dịu dàng biết điều” Diêu Diêu trừng mắt nhìn tôi, con ngươi như sắp bật ra ngoài, lông mày dựng ngược, mặt đầy tức giận.
Gian hàng quen thuộc.
Sản phẩm quen thuộc.
Nhân viên quen thuộc.
Tất cả đều là “công thức cũ”, chỉ khác là người đứng sau quầy bây giờ… là tôi.
Tôi đứng thẳng lưng phía sau bàn triển lãm, cười tít cả mắt.
Chớp mắt, cô ta đã không kiềm chế nổi, gào lên:
“Vương Nam! Đồ đàn bà độc ác! Chính cô hại tôi! Cô lừa đảo! Lừa tôi nhận một mớ rác rưởi!”
“Tôi sẽ kiện cô! Kiện cô trộm bí mật thương mại công ty tôi! Còn cố ý cướp nhân viên công ty tôi nữa!”
Giọng cô ta lớn đến nỗi mấy gian hàng bên cạnh đều quay đầu nhìn.
So hét lớn hả? Xin lỗi chứ, tôi chưa từng thua ai.
Tôi lập tức phản công, không chút nể nang:
“Công ty cô không ký bất kỳ hợp đồng cạnh tranh nào với nhân viên cả. Họ có quyền tự do chọn nơi làm việc, sao lại gọi là vi phạm?”
“Còn nữa, kỹ thuật mà tôi dùng chẳng phải là bằng sáng chế của quý công ty.”
“Nếu cô nghi ngờ có người tiết lộ thông tin, ai cáo buộc thì người đó đưa bằng chứng đi.”
“Rốt cuộc cô có chút hiểu biết pháp luật nào không vậy? Cô là nhân viên của Hải Dương Khoa Kỹ, nắm rõ tình hình hoạt động công ty, lúc bàn giao còn đích thân kiểm kê tài sản, báo cáo tài chính là cô ký xác nhận đó nhé.”
“Đầu tư có rủi ro, thua rồi thì đừng có đổ thừa cho người khác.”
“Xã hội này là xã hội pháp trị, không phải cứ hét to là đúng!”
Từng câu tôi nói ra càng lúc càng to, càng sắc.
Tôi tạt thẳng nước đá vào mặt cô ta:
“À còn nữa, cô nói là công ty của cô?”
“Vậy công ty của cô… còn tồn tại à?”
Cả đám đồng nghiệp đứng cạnh tôi bật cười đầy mỉa mai.
Diêu Diêu tức đến đỏ bừng cả mặt, chỉ thẳng tay vào tôi, “Cô, cô, cô…” mãi mà không thốt ra được câu nào hoàn chỉnh.
Lúc đó tôi mới để ý cổ cô ta đỏ ửng lên từng mảng, nổi mẩn và phồng rộp.
Vừa chửi bới vừa gãi loạn lên.
Tiếng mắng ngày càng tục, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự triển lãm.
Cuối cùng bị bảo vệ mời ra ngoài.
Tôi nhìn theo hướng cô ta rời đi, bất giác trầm ngâm.
Hình như… tôi đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Lúc này Tiểu Như bước lại, nhìn thấy vẻ mặt của tôi, thì khẽ nói:
“Chị à… chị cười đáng sợ quá.”
10
【Mẹ à, con vừa nhớ ra một chuyện.】
Sau khi triển lãm kết thúc, tôi gọi điện cho mẹ chồng.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng trẻ con khóc oe oe – bà đang bận rộn trông cháu, đúng chuẩn hình mẫu “hưởng phúc tuổi già”.
Tôi thu lại nụ cười, cố gắng giữ giọng mình thật bình thản.
【Chuyện gì?】
Nghe thấy giọng tôi, mẹ chồng lập tức gắt gỏng như lửa bén rơm.
Tôi nói với bà rằng, tôi đã nhìn thấy vết mẩn đỏ trên cổ Diêu Diêu, trông có chút giống triệu chứng giai đoạn đầu của HIV, khuyên bà nên đưa Diêu Diêu đi kiểm tra một chút.
Vừa dứt lời, tôi lập tức đưa điện thoại ra xa — đầu dây bên kia, mẹ chồng đã hóa thân thành hung long phun lửa:
【Vương Nam, cô đúng là đồ ác độc! Cô lại dám nguyền rủa Diêu Diêu bị bệnh tình dục hả!】
【Cô không chết tử tế được đâu!】
Bà ta nói Diêu Diêu chỉ là sau sinh thể trạng yếu, bị dị ứng da thôi.
Tôi bật cười, nhàn nhạt đáp:
【Con chỉ đoán thôi mà.】
Rồi tôi thêm một câu:
【Dù sao thì trước kia Đinh Hải Dương cũng hay đi gái, từng đi xét nghiệm HIV. Con sợ lỡ anh ấy lây cho cô ấy thôi.】
Tôi nghe thấy bên kia bà ta hít vào một hơi thật sâu.
Cúp máy xong, tôi còn chu đáo gửi bà ta link mua bộ test nhanh HIV kèm lời nhắn:
【Loại này là Đinh Hải Dương từng dùng đấy, chuẩn lắm!】
Chuyện này đúng là một trải nghiệm khiến người ta buồn nôn.
Nhiều năm trước, sau khi công ty tôi và Đinh Hải Dương thành lập, công việc làm ăn khấm khá, các mối xã giao của anh ta ngày một nhiều, thường xuyên về nhà lúc nửa đêm.
Khi ấy, trực giác mách bảo tôi — anh ta ngoại tình rồi.
Nhưng tôi vẫn không thể tin anh ta sẽ phản bội tôi.
Mãi cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy lịch sử mua hàng online.
Anh ta từng mua que test HIV, hơn một lần.
Lúc đó tôi đã chắc chắn — anh ta có người khác bên ngoài, mà còn chẳng phải kiểu tử tế gì.
Tôi ghê tởm đến mức nuốt không nổi cơm, từ đó không còn muốn gần gũi với anh ta, đồng thời lập tức đến bệnh viện kiểm tra và điều trị dự phòng.
May mắn là tôi không sao.
Khi ấy tôi tức đến phát điên, muốn ly hôn ngay lập tức.
Nhưng sau khi thấy cảnh anh ta và Diêu Diêu “làm trò” trong phòng giám sát công ty, tôi lại quyết định im lặng.
Công ty này là do tôi đổ bao nhiêu tâm huyết mới dựng nên, cớ gì tôi phải nhường chỗ cho một con tiểu tam?
Tôi luôn âm thầm theo dõi.
Đinh Hải Dương có quan hệ mờ ám với rất nhiều gái tiếp rượu, còn thường xuyên đi mua vui ngoài đường, liên tục đặt mua que test HIV.
Mãi đến hai năm trước, mới dừng lại.
Điều đó chỉ có thể chứng minh hai chuyện:
Một là — anh ta đã dương tính.
Hai là — anh ta hoàn toàn buông thả, không còn quan tâm nữa.
Người xưa nói, thường xuyên đi dọc bờ sông, sao có thể không ướt giày?
Tôi thấy Đinh Hải Dương tuyệt đối không phải kẻ ngoại lệ.
11
Diêu Diêu không tin cái người mà cô ta gọi “chồng, chồng” suốt ngày lại là kẻ trăng hoa, quan hệ bừa bãi.
Cô ta còn gọi điện đến, chửi tôi một trận như bắn súng liên thanh.
Tôi nghe hết tràng sủa ấy, chờ cô ta mắng xong mới hỏi:
“Chứ cô đã từng đi khám thai chưa?”
Mang thai thì phải khám thai, ai chẳng biết điều đó.
Nhưng trước đây lúc tôi mang bầu, xin nghỉ thai sản, mẹ chồng luôn nói:
“Giờ con gái đúng là yếu đuối. Hồi đó mẹ sinh Hải Dương, làm gì có cái gọi là khám thai, vẫn trắng trẻo mập mạp đấy thôi.”
“Bệnh viện chỉ muốn moi tiền thôi.”
“Con với Hải Dương đều khỏe mạnh, khám cái gì mà khám.”
Bà ta tiếc tiền, mỗi lần thấy tôi tốn tiền khám thai là bắt đầu móc méo, nói tôi không phải người vợ biết tiết kiệm, không xứng đáng làm dâu.
Cái bài đó, chắc chắn bà ta cũng áp dụng y chang với Diêu Diêu.
Tiểu tam vì muốn lấy lòng mẹ chồng, tám phần là nghe lời, không đi khám thai thật.
Nghe đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, tôi biết — tôi đoán trúng rồi.
【Tôi không nói chứ… cô đúng là thiếu kiến thức cơ bản thật đấy.】
Tôi gửi cho cô ta mấy đoạn chat trong điện thoại của Đinh Hải Dương.
Diêu Diêu bắt đầu hoảng loạn, vội vàng chạy đi kiểm tra.
Kết quả là… dương tính.
Mẩn đỏ trên cổ hoàn toàn không phải dị ứng gì hết, mà chính là triệu chứng giai đoạn đầu của HIV.
Sau đó, cô ta cũng đưa hai đứa con đi xét nghiệm.
Kết quả – cả hai đứa nhỏ đều dương tính với HIV.
Bầu trời của Diêu Diêu… sụp đổ.
Còn mẹ chồng – bầu trời của bà ta cũng sụp đổ theo.
Bởi đó là hai đứa cháu bà đã mong chờ suốt hơn mười năm trời.