Tội Lỗi Không Thể Biện Minh - Chương 2
04
Về đến nhà, tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho mẹ chồng.
Quyết định mang đến cho bà một niềm “vui sướng nhân đôi”.
Tôi tỏ vẻ thông cảm với hoàn cảnh của bà, an ủi:
【Mẹ à, ba quá đáng thật đấy, hai người sống với nhau ba mươi năm, sao ông ấy lại có thể trở mặt vô tình như vậy.】
【Trên đời này, người không đủ tư cách để trách cứ mẹ nhất, chính là ông ấy.】
Lúc này mẹ chồng vẫn còn chút sức, gửi hẳn một đoạn ghi âm mắng tôi tơi tả.
Tôi chẳng hề gấp gáp, từ tốn gửi cho bà một loạt “bảo vật” tôi đã âm thầm thu thập suốt bao năm nay.
Vèo vèo vèo – toàn là những clip nóng bỏng giữa ba chồng và cô giúp việc trong nhà.
Căn nhà đó là tôi bỏ tiền ra cải tạo lại, để cho đẹp, tôi gắn camera ẩn, không ai biết cả.
Ba chồng thường nhân lúc mẹ chồng đi chợ, lén lút thân mật với giúp việc – nào là trên ghế sofa, trong bếp, trong phòng… khắp mọi ngóc ngách đều “giao lưu sâu sắc”.
Xong xuôi, ông lại dúi cho cô ta vài trăm.
Từng khung hình đều cực kỳ… nhức mắt.
So với cảnh Đinh Hải Dương và Diêu Diêu “giao lưu” trong văn phòng, quả thật cha nào con nấy, không máu mủ nhưng thần giao cách cảm!
Ai dám nói bọn họ không phải cha con? Tôi phản đối đầu tiên!
Sau khi gửi hết đống clip ấy, mẹ chồng không nhắn lại thêm một chữ nào.
Vì bà lại đang lôi ba chồng ra “quyết chiến” một trận nữa rồi.
Từ ba ngày nằm viện đánh nhau lên thành năm ngày.
Diêu Diêu bụng bầu lặc lè, phải ở bệnh viện chăm hai ông bà.
Tôi thấy cô ta cũng thật đáng thương, động lòng trắc ẩn, gọi điện hỏi thăm:
“Em có xoay sở kịp không? Có cần chị đến phụ không?”
Bên kia đầu dây, Diêu Diêu tức phát điên, hét lên the thé:
“Vương Nam! Sao chị ác độc vậy hả?! Biết rõ ba mẹ bị cao huyết áp, còn cố tình chọc cho họ lên máu!”
“Ba bị đột quỵ rồi đó!”
Cô ta gọi “ba”, gọi “mẹ” ngọt xớt, mồm miệng lưu loát, xem ra hai lão già rất hài lòng với “con dâu” này.
Thế thì tôi cũng khỏi cần đến giúp nữa làm gì.
Cô ta nói tôi không cần đến, chỉ cần nộp tiền viện phí ở quầy là được, ba chồng bị nhồi máu não, cần phẫu thuật.
Cô ta tưởng mình là cái gì? Tôi cầm điện thoại ra xa, nói lớn:
“A lô… a lô… sao không nghe gì hết vậy… em nói cái gì cơ…”
Tôi giả vờ điếc, đợi “tút” một tiếng rồi dứt khoát tắt máy, tắt luôn nguồn.
Tôi không dám đến đâu, tôi sợ bọn họ mà nhìn thấy tôi, chắc lên đường luôn!
05
Hai ông bà già đánh nhau đến mức lên cả bản tin thời sự.
Tôi thì ngồi trong văn phòng lướt Tiểu Hồng Thư, cười tươi như hoa.
Lúc này, Tiểu Như đến, báo rằng Diêu Diêu đã xin hết phép và quay lại làm việc.
Lúc này cô ta không còn là lễ tân nhỏ nhoi nữa, mà là “Chân Hoàn hồi cung” – chuẩn bị trở thành cổ đông lớn của công ty.
Cô ta còn dắt theo luật sư.
Tôi mời họ vào phòng họp, cả văn phòng nhao nhao hết cả lên – thì ra “lễ tân nhỏ” lại chính là tiểu tam của chồng tôi, giờ đến tận nơi đòi vị trí chính thất.
Ai mà không mê mấy chuyện cẩu huyết kiểu này chứ.
Hôm nay Diêu Diêu còn đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc như nữ cường nhân chốn thương trường.
Tên luật sư kia thì mặt hằm hằm, nói:
“Theo luật thừa kế, hai đứa con của cô Diêu – bao gồm đứa trong bụng – đều là người thừa kế hàng đầu của ông Đinh.
Cha mẹ ông Đinh cũng đã đồng ý chuyển nhượng phần thừa kế của họ lại cho cô Diêu.
Tất cả đều có căn cứ pháp luật. Tôi khuyên cô Vương nên đàm phán riêng để tránh chi phí kiện tụng không cần thiết, cho nên…”
Tôi cúi đầu, cười lạnh:
“Cho nên, cô ta muốn chia gần một nửa cổ phần công ty của tôi?”
Mười năm trước tôi và Đinh Hải Dương khởi nghiệp tay trắng, cả hai đều nghèo rớt mồng tơi, yêu nhau chân thành không chút nghi ngờ.
Cổ phần công ty đều đứng tên anh ta, anh ta là cổ đông lớn nhất.
Sau này làm ăn phát đạt, tôi cũng chưa bao giờ so đo tính toán gì với anh ta về chuyện cổ phần.
Kết quả là tự mình chôn cho mình một quả mìn.
Cũng chỉ trách tôi quá ngây thơ.
Tôi nói:
“Không đồng ý! Cô Diêu là người thứ ba, hai đứa trẻ đều là con ngoài giá thú. Cho dù có quyền thừa kế, thì cũng không dễ ăn như thế đâu!”
Tôi muốn chiến đến cùng – không đánh một trận dài cả năm rưỡi thì tôi không tên Vương Nam nữa.
Tôi nhìn chằm chằm cái bụng của cô ta, cười lạnh:
“Chờ cô sinh xong rồi nói tiếp. Tôi sẽ kéo dài thời gian, ai biết được cô có sinh ra được không.”
“Nếu có thể bớt đi một suất thừa kế, thì cũng là điều tuyệt vời đấy chứ.”
Chỉ riêng mấy tháng này, tôi cũng đủ khiến cô ta căng thẳng đến mức nuốt không nổi cơm rồi.
Diêu Diêu lại phát điên, gào lên giữa văn phòng:
“Vương Nam! Đồ đàn bà độc ác! Lại nguyền rủa con tôi nữa! Tôi nói cho cô biết, con tôi khỏe mạnh lắm!”
Cô ta vừa kích động, mặt lập tức trắng bệch, ôm bụng cúi gập người xuống, kêu đau bụng.
Tôi nhân cơ hội chọc thêm mấy câu, la lớn:
“Rớt chưa? Rớt chưa? Tôi thấy đứa nhỏ của cô chắc chắn không giữ nổi đâu!”
“Tôi không đồng ý đàm phán gì hết, tôi muốn kiện!”
Đồng nghiệp của tôi – toàn bộ – đều trong trạng thái ăn dưa hóng chuyện, không một ai tiến lên quan tâm.
Gã luật sư mặt ngơ như bị sét đánh, chưa từng gặp tình huống bà bầu thế này, bối rối nói:
“Cô Diêu, cô không sao chứ? Có cần tôi rót ly nước không?”
Diêu Diêu mặt mày tái nhợt.
Tôi ngoáy tai, tốt bụng đề nghị:
“Uống nước gì chứ, gọi xe cứu thương đi. Nhanh lên không đứa nhỏ rớt ra bây giờ đấy!”
Xe cứu thương đưa Diêu Diêu đi.
Bác sĩ nói nếu cô ta còn tiếp tục kích động, e là không giữ được thai.
Lời này khiến Diêu Diêu và mẹ chồng sợ chết khiếp.
Bớt một người thừa kế chia tài sản, chuyện đó là tuyệt đối không thể xảy ra.
Hai người vội vàng tìm tôi thương lượng, muốn tranh thủ lấy cổ phần trước khi đứa bé ra đời.
Tôi hậm hực nói:
“Tôi nhìn thấy các người là muốn ói. Đưa tôi một ngàn vạn, mua nốt số cổ phần còn lại của tôi, tôi rút khỏi công ty ngay.”
“Tôi chỉ nhận tiền mặt, không nhận bất kỳ tài sản thế chấp nào.”
Diêu Diêu gần như buột miệng nói:
“Thành giao!”
“Tôi đã ghi âm rồi! Đây là lời chị nói! Chúng ta đã thương lượng xong! Một ngàn vạn, Hải Dương Khoa Kỹ, từ nay về sau không liên quan gì đến chị nữa!”
Tôi trợn mắt, không tin nổi.
Đồ ngu.
Có người thật sự mắc câu rồi.
【Cắt đoạn】
06
Dưới danh nghĩa công ty còn có nhà xưởng, bất động sản thương mại, xe hơi – chỉ riêng tài sản cố định đã hơn trăm triệu.
Doanh thu hằng năm cũng vượt quá chục triệu.
Một ngàn vạn mua cổ phần của tôi – thương vụ này đúng là chắc thắng không lỗ.
Diêu Diêu và mẹ chồng sợ tôi đổi ý, lập tức soạn thảo hợp đồng với tốc độ nhanh như gió.
Vốn dĩ tình hình nợ nần và tài sản công ty khá phức tạp, chỉ riêng sổ sách tài chính thôi cũng dày cả đống.
Nhưng Diêu Diêu nói:
“Tôi vẫn làm việc trong công ty, mọi thứ tôi đều rõ lắm.”
Cô ta cũng chẳng buồn xem kỹ.
Hoặc có thể là… thật ra cô ta không hiểu nổi, chỉ mong mau chóng tiếp quản công ty của Đinh Hải Dương, danh chính ngôn thuận làm bà chủ.
Bọn họ gom góp khắp nơi, thậm chí còn đem căn nhà đứng tên mẹ chồng và ba chồng ra thế chấp, mới xoay đủ tiền mặt.
Nhìn con số một ngàn vạn chuyển khoản vào tài khoản, tôi vừa đau lòng vừa sung sướng.
Tên cặn bã Đinh Hải Dương kia, mấy năm nay không biết đã lén lút đưa cho mẹ chồng và tiểu tam bao nhiêu tiền.
Mà trong đó, có một nửa là phần tôi kiếm ra.
Xong xuôi thủ tục chuyển nhượng, Diêu Diêu lập tức tổ chức một buổi họp toàn công ty.
“Từ hôm nay trở đi, công ty chính thức miễn nhiệm chức vụ Phó Tổng của Vương Nam!”
Cô ta nhìn tôi, mặt đầy kiêu căng tuyên bố:
“Vương Nam, cô bị sa thải rồi!”
Lễ tân sa thải bà chủ – quả là câu chuyện truyền cảm hứng nhất năm.
Cả văn phòng ngồi chết lặng, không ai dám tin vào tai mình.
Diêu Diêu tự bổ nhiệm mình làm Tổng Giám đốc, còn mạnh miệng nói sau này sẽ dẫn dắt mọi người, ba năm mở rộng quy mô, năm năm lên sàn chứng khoán.
Những câu vẽ bánh vẽ như vậy, do cô ta trịnh trọng tuyên bố, cũng khá mới mẻ thật.
Nhân viên phía dưới nghe xong, mắt giật giật, có người còn lật cả tròng trắng.
Trước kia Đinh Hải Dương cũng suốt ngày vẽ bánh vẽ như vậy, đám nhân viên như trâu ngựa đã nghe muốn mòn tai rồi.
Không ai bị kích động, chẳng ai được “truyền lửa”.
Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý đầy tự tin kia của cô ta, đến tôi còn thấy xấu hổ thay.
Ngủ với ông chủ mấy năm, là ngủ ra được IQ chắc?
Diêu Diêu còn gọi bảo vệ đến:
“Bảo vệ! Trông chừng cô ta! Đồ đạc công ty, một món cũng không được để cô ta mang đi!”
Tôi cúi đầu, chẳng lấy gì cả, bước ra khỏi cánh cửa lớn.
Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ sợ để cô ta nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi.
Tiểu Như là tâm phúc của tôi, cũng bị sa thải theo.
Đến khi đi xa rồi, Tiểu Như mới ghé sát lại, phấn khích nói:
“Chị, chúc mừng chị nhảy khỏi hố lửa rồi!”
Còn gì nữa! Cảm ơn Diêu Diêu – nàng tiếp chiêu chuẩn chỉnh!
Cái hố khổng lồ mang tên Hải Dương Khoa Kỹ, cuối cùng tôi cũng đã vẫy tay tạm biệt!
“Đi! Ăn mừng thôi!”
Khi đang ăn lẩu ở Hải Đế Lao, tôi tiện tay lật danh bạ, lôi ra mấy chục nhà cung ứng và ngân hàng, gửi từng tin nhắn:
【Kính gửi quý đối tác, từ hôm nay, cổ đông, người đại diện pháp lý và chủ nợ của Hải Dương Khoa Kỹ đã thay đổi. Tôi không còn giữ bất kỳ chức vụ nào trong công ty, cũng không gánh chịu bất kỳ khoản nợ nào. Dưới đây là thông tin liên hệ mới.】
“Người đi đòi nợ, làm ơn đừng tìm sai người nha!”
Gửi xong tin cuối cùng, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cảm thán:
Ôi Đinh Hải Dương ơi là Đinh Hải Dương…
Thật phải cảm ơn cái tính sĩ diện rởm của anh, ngoài mấy quản lý thân cận của tôi ra, chẳng ai biết trong công ty có mìn chôn sẵn cả.
Còn Diêu Diêu và cả nhà mẹ chồng, vẫn ngây thơ tưởng rằng anh là đại gia sở hữu hàng trăm triệu, tiêu tiền không hết!