Tôi Làm Việc Trong Ngành Giải Trí - Chương 5
14.
Biệt thự ở ngoại ô đường vành đai 5 phía Bắc.
Tôi lái xe qua và đỗ xe gần lối vào chính của biệt thự để dễ quan sát.
Tôi cũng tải APP Nhà Xanh để kiểm tra giá nhà, giá trung bình của một căn nhà biệt lập ba tầng ở đây là hơn 100 triệu, nghe nói có giám đốc trong ngành cho vợ lẽ ở đây.
Tô Minh Triết thật sự bay lên trời cùng đàn chim trĩ rồi!
Tôi trốn trong xe quan sát đến nửa đêm, nhìn thấy một chiếc xe đậu trước biệt thự, tám chín người xuống xe.
Khi đám người Tô Minh Triết bước vào cửa trước, rèm của biệt thự đã được đóng chặt, tôi nghe thấy tiếng nhạc xập xình chói tai và tiếng người nói cười ríu rít từ bên trong.
Tôi thực sự cảm thông với những người hàng xóm sống ở đây.
Bên ngoài tối om, những biệt thự bên cạnh đèn sáng cũng không nhiều, hoá ra những nơi này bình thường cũng không có quá nhiều người ở.
Người giàu thì thường có lối đi riêng, mua một vài biệt thự, vui vui thì đổi gió. Có lẽ sự đói nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
Một lúc sau, tôi ngửi thấy mùi cháy của một loại cỏ xen lẫn mùi cay hăng chua chát, ngẩng đầu lên thì thấy một vệt khói bay ra từ khe cửa sổ.
Nó có thể là?
Đây chính là truyền thuyết tụ tập người hút lá đu đủ sao?
Đúng như những gì báo chí đưa tin.
Tôi đau lòng khi chứng kiến sự nghiệp của người nghệ sĩ mà tôi đã tạo nên danh tiếng bị hủy hoại trong một cú trượt ngã. Liệu cuộc đời anh ấy có hoàn toàn khác nếu anh ấy chưa bao giờ bước vào hào quang của một ngôi sao hạng A?
Ngành giải trí như là biển dục vọng với vô số rặng san hô ngầm ẩn sâu bên trong.
Tôi đã thấy quá nhiều người trẻ, dù ý định ban đầu của họ có trong sáng đến đâu, trước cơn bão của hiện thực, họ sẽ buông bỏ sự đấu tranh của lương tâm và sẵn sàng để sóng biển bào mòn hết lần này đến lần khác cho đến khi hoàn toàn buông thả để sự đấu tranh trong lương tâm bị nuốt chửng.
Ít nhất, những gì tôi có thể làm–
Là ngăn chặn họ kéo thêm người khác vào mồ chôn tập thể này.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm. Tôi nhấn nút gọi 113.
“Xin chào?”
Cuộc gọi đã được kết nối, tôi chưa kịp trả lời thì đã thấy ba chiếc xe cảnh sát lặng lẽ chạy tới và đậu trước cửa biệt thự.
Cảnh sát bao vây từ phía trước và phía sau, và họ là những người đầu tiên xông vào.
“Không được di chuyển!”
Sau một hồi la hét, tiếng ly rượu rơi vỡ, tiếng bàn ghế va vào nhau, sự hỗn loạn nhanh chóng lắng xuống, những người trong phòng lần lượt đi ra, cúi đầu xuống xe cảnh sát với một cặp trang sức là vòng bạc trên tay.
Tôi không nhìn thấy Tô Minh Triết trong đám đông đó.
Tôi lẩn theo cảnh sát đi vào.
Tôi hoang mang khi nhìn thấy Tô Minh Triết và một số cảnh sát đang cùng nhau kiểm tra và dọn dẹp, không có cảm giác căng thẳng nào cả.
“ Ồ! Chai Lafite 1984 này đừng tịch thu nhé? Tiểu Tô, anh đặc biệt cho phép để cái này ở nhà của chú trước.”
“Tiểu Tô, lần này cậu lại đưa Đội chống ma túy Triều Dương của chúng ta lại lập công to nhất thành phố rồi!”
…
“Yo! Chị dâu đến rồi!”
Mọi người đều dừng lại việc đang làm, đồng loạt nhìn tôi đang đứng ngơ ngác ở cửa ra vào.
Có người còn nhân cơ hội vỗ vai Tô Minh Triết, nói đùa với hắn: “Đây là chị dâu tôi nửa đêm tới kiểm tra nhà sao? Hay là tới bắt quả tang?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt Tô Minh Triết đỏ bừng.
Giống như một quả hồng vỏ mỏng khi chạm vào sẽ vỡ ra, tươi tắn và mềm mại khiến bạn chỉ muốn cắn một miếng.
Anh bế thốc tôi ra khỏi nhà như diều hâu bắt gà, thấy xung quanh không có ai, anh mở miệng mắng tôi như cha mắng con:
“Em lấy được tin tức này từ đâu? Đây không phải là nơi em nên tới.”
“Nếu tôi không đến, sao tôi có thể biết bí mật của anh! Vậy anh cũng là người hoạt động ngầm sao?”
“Ừ, giống như em.”
Tô Minh Triết thú nhận.
Ủa alo? Sao anh ấy lại biết được?
Tôi sửng sốt: “ Tại sao anh lại biết tôi là đặc vụ ngầm?”
Anh tỏ ra bất lực trước câu hỏi ngớ ngẩn của tôi:
“Trước hết, trong câu vừa rồi em đã dùng từ “ cũng”, thứ hai, tầng hầm ban đầu em ở chính là phòng của đơn vị chúng tôi phân bổ, nhưng cũng có thể cung cấp cho các đơn vị ban ngành khác cùng sử dụng.”
Mọi chuyện quá ăn khớp với nhau.
Chẳng trách anh ta không ăn đồ ăn của người khác đưa đến, hóa ra là vì lo lắng có người đánh thuốc mê mình. Đỗ Liên Phương bị vạch trần là một kẻ nghiện ma túy, trùng hợp với thời điểm Tô Minh Triết tham gia chương trình “The Strongest Mind”.
Vậy còn việc sử dụng ma túy của Tô Minh Triết bị tiết lộ lần này thì sao?
“Có tin đồn anh chơi thuốc, chuyện này là sao?”
“Chỉ là bọn anh cố ý thả ra mồi nhử, giới giải trí đã hình thành một chuỗi cố định, cần những khách cũ đáng tin cậy có thể giúp bọn anh kết nối với nguồn hàng, từ đó lần theo dấu vết, tìm và vớt một mẻ cá lớn. Vì thế, bọn anh đã nhờ sự giúp đỡ của tiền bối Triệu.”
Triệu tiền bối?
Triệu Lục?
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Đó là tin nhắn của Triệu Lục.
[Tối nay có thu được gì không?]
Tôi lướt trên bàn phím một cách vô cảm.
[Mùa màng bội thu, khi nào có quả, tôi sẽ mời anh một chầu. 】
15
Một tháng sau.
Bất chấp sự phản đối của công ty, Tô Minh Triết vẫn kiên quyết tuyên bố trên weibo củ mình:
#Vângtôiđangtrongquátrìnhtìmhiểuvớiquảnlýcủamình.
Việc thần tượng tuyên bố hẹn hò là một thất bại trong sự nghiệp, nhưng không ngờ lượng fan của Tô Minh Triết cũng độc nhất vô nhị như anh.
Không có chuyện quay lưng, không có chuyện sập nhà. Phần bình luận tràn ngập những lời chúc phúc.
[Việc anh tỏ tình cho thấy anh rất có trách nhiệm.]
[Tốt hơn rất nhiều so với những người nổi tiếng lấy danh hiệu Bồ Tát để bán thịt cho fan của mình.]
Tôi không trở lại công ty giải trí, thay vào đó tôi mở một studio để phụ trách công việc kinh doanh và làm quản lý cho Tô Minh Triết.
Thực ra tình yêu nghệ sĩ và quản lý của chúng tôi chỉ là trá hình, để che giấu danh tính của chúng tôi trong showbiz tốt hơn.
Bởi vì nhiều người nổi tiếng đã bị cấm vì trốn thuế và lạm dụng ma túy, chủ chốt đứng sau họ cũng đang mài dao, cố gắng tìm ra thủ phạm.
Người tố giác ẩn danh trong showbiz đang bị truy tìm ráo riết. Chúng tôi càng phải thận trọng hơn.
Dù sao thì trong ngành cũng có những cặp đôi bước ra từ phim ảnh, các chương trình tạp kỹ nên không có gì đáng ngạc nhiên khi giả danh tình yêu giữa ngôi sao và người quản lý.
Việc phân công nhiệm vụ giữa chúng tôi cũng rất rõ ràng. Tô Minh Triết phụ trách bên đội ma túy.
Sau khi bị Triều Dương Entertainment tóm nhiều lần, những kẻ khác đã rút kinh nghiệm và mở rộng ẩn náu ở khắp Đông Nam Á. Tô Minh Triết cũng thường xuyên đến các nước Đông Nam Á để thực hiện các chuyến lưu diễn hòa nhạc, gọi một cách hoa mỹ hơnlà mở rộng thị trường hoạt động.
Trên thực tế, là hợp tác với cảnh sát nước ngoài để kiểm soát các ổ ma túy.
Còn tôi thì đang gấp rút làm báo cáo về lệnh giới hạn lương nghệ sĩ mà sếp đưa ra.
Bằng cách thu tiền thù lao đóng phim của các nghệ sĩ, chúng tôi biết được các phương pháp trốn thuế phổ biến ở Trung Quốc và phân loại các nghệ sĩ khác nhau thành N cấp, không được vượt quá quy định.
Đã đến lúc tổng kết, đánh giá kết quả công việc cuối năm. Người ta thường viết những lời bày tỏ lòng trung thành ở cuối văn bản.
Ngón tay tôi đang lướt như bay trên bàn phím máy tính, Tô Minh Triết tựa cằm lên vai tôi nói:
“Làm cho anh một bản đi!”
“Không..” Tôi dừng lại một lúc, muốn trêu chọc anh một chút, “Cũng không phải là không thể làm cho anh. Nhưng nó có giá 100 triệu NDT, anh trả được không?”
Một tấm thẻ đen xuất hiện trước mặt tôi,
Giọng nói hào sảng của Tô Minh Triết truyền vào tai tôi.
“Vậy trước hết, nó được gia hạn trong mười năm. Tấm thẻ này, thuộc về em.”
Tôi nghĩ anh ấy đang nói đùa vì nay là ngày Cá tháng Tư cho đến khi nhìn vào tấm thiệp.
Hóa ra đó là thẻ đen không giới hạn!
Tôi nhận ra đây là một cái bẫy thì đã muộn, còn chưa kịp phản ứng, Tô Minh Triết đã nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, đôi môi nóng bỏng của anh chạm vào mặt tôi, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng:
“Vậy từ giờ tương lai của hai chúng ta do em quyết định được không?”
Tôi đã học được cách các lãnh đạo trong văn phòng thường nói chuyện, mơ màng nói:
“Ừ, được thông qua.”
Chúng tôi quyết định tổ chức hai đám cưới.
Một cái là công bố ra bên ngoài và cái kia là nội bộ trong trụ sở.
Ngày công khai được xác định là ngày Sở Thuế vụ phát thưởng cuối năm, ngày tổ chức nội bộ là ngày Đội phòng chống ma túy thông báo thăng chức nhân sự.
Lúc đám cưới đang diễn ra, Tô Minh Triết dẫn theo một người đàn ông cơ bắp có râu quai nón giới thiệu với tôi:
“Vương Cương, em còn nhớ không? Một người bạn cùng phòng khác ở tầng hầm của chúng ta. Anh ta thuộc đội chống khiêu dâm và hiện đang ẩn danh làm vệ sĩ trong hộp đêm.”
Tôi hơi xấu hổ: “Này! Tôi tưởng…”
Vương Cương cười toe toét với tôi.
“Cục đang thiếu nhân lực, chúng tôi thường xuyên không có việc gì phải xem video trên mạng. Tôi xin lỗi đã làm phiền cô.”
Khi chúng tôi đang trò chuyện, Triệu Lục bước tới, mang theo máy ảnh của paparazzi, cài hoa cài trên áo, không khách sáo ngắt lời chúng tôi:
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Thôi nào! Để tôi đăng một bức ảnh nội bộ trước để tăng nhận diện cho tài khoản của tôi. Gần đây vòng bạn bè đã quá vắng vẻ rồi.”
Quên đề cập, Triệu Lục giờ đã là lãnh đạo cấp Bộ của Sở Thuế vụ. Anh ta cũng là nhân chứng trong đám cưới của chúng tôi.
Hoàn toàn văn .