Tôi Làm Việc Trong Ngành Giải Trí - Chương 2
6.
“The Strongest Mind” là một chương trình tạp kỹ trí tuệ, dùng sự thông minh để cạnh tranh với nhau.
Có rất nhiều nhân tài đến từ Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, Harvard, Yale, nhiều tài năng tập hợp lại và nếu có cả Sói già Phố Wall, và họ không thể nổi bật nếu không có hai cây bút được.
Ngay cả những nghệ sĩ ủng hộ việc học hành cũng tránh các chương trình tạp kỹ về trí tuệ như vậy, vì nó có thể dễ dàng tiết lộ chỉ số IQ thực sự của họ.
Ngược lại.
Chỉ cần điên cuồng tập luyện trong ba tháng, lắc hông và nhảy, yêu cầu giáo viên thanh nhạc làm giãn thanh quản của bạn, điều chỉnh giọng hát sau chương trình, còn nhanh có job quảng cáo hơn là việc sử dụng não để kiếm tiền.
Tuy nhiên, Tô Minh Triết sẵn sàng làm việc chăm chỉ nên cho dù khởi đầu có không thuận lợi, có lẽ công ty cũng sẽ khoan dung với anh ta hơn.
Vào ngày quay “The Strongest Mind”.
Tôi và Tô Minh Triết cầm kịch bản lên đường đến trung tâm Tổ chim ( Bắc Kinh, Trung Quốc) để ghi hình.
Lối đi chật kín người hâm mộ, được trải thảm đỏ, hơn chục giỏ hoa được xếp ở hai bên, có mười vệ sĩ mặc đồng phục và đeo kính râm màu đen đứng ở đó để duy trì trật tự.
“Đi thôi! Đi thôi! Đừng để khách mời bị thương!!”
Tôi không thể tin vào mắt mình, chương trình này quá hoành tráng và quy mô như vậy!
Chúng tôi chuẩn bị bước vào cửa, có một vệ sĩ ngăn lại: “Đây là lối đi chỉ dành riêng cho khách VIP, hiếm khi dùng, người không phận sự không được đi lối này.”
“Chúng tôi cũng là khách mời đặc biệt của chương trình này, không phải là những người rảnh rỗi.”
Sau đó, tôi đưa cho anh ấy thư mời. Anh ta xem từ đầu đến cuối, không có vấn đề gì liền chỉ vào lối thoát hiểm bên cạnh chúng tôi và nói:
“Trong quá trình ghi hình của Đỗ tiên sinh, những người khác chỉ có thể ra vào qua cánh cửa đằng kia, lối đi này chỉ dành riêng cho anh ấy.”
Cmn, cái đặc quyền ảo ma gì vậy? Tất nhiên tôi hiểu chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên trong cái ngành giải trí này.
Năm phút trước khi Đặng Hạo hạ cánh xuống sân bay, còn kêu tôi gọi cho tổ bay yêu cầu họ sắp xếp cho hắn một lối đi đặc biệt để tránh gặp fan hâm mộ đã đợi ở sân bay cả đêm.
Một yêu cầu thái quá như thế, vậy mà tổ bay thật sự đồng ý! Lứa nghệ sĩ trẻ bây giờ…ngáo quyền lực, vớ va vớ vẩn.
Chiếc xe được cử đến đón chúng tôi vẫn là chiếc Buick GL8. Tuy nhiên, loại đãi ngộ cao cấp này chỉ được hưởng khi tôi phục vụ Vương Băng Yến, Đặng Hạo và Tô Minh Triết.
Có vẻ như chương trình tạp kỹ này cũng có các mối liên hệ lớn.
Tôi quay lại thì chợt nghe thấy tiếng phanh xe, các fan hét lên ngây ngất:
“Đỗ Liên Phương! Lão Vương mới tới!”
“Anh Phương, lần trước anh đã đánh bại Al, lần này nhất định sẽ đánh bại tất cả, một chiêu liền đoạt được quán quân!”
….
Tôi kiễng chân đứng quan sát bên cạnh người vệ sĩ. Bảo mẫu của Đỗ Liên Phương cùng hai vệ sĩ xuống xe đầu tiên, kéo cửa, sau đó một trợ lý thấp lùn bước xuống, một tay xách cặp tài liệu, một tay cầm ô chống nắng LV màu đen tuyền.
Cuối cùng, một người mẫu nam cao 183cm bước xuống. Có phải là quá quá đáng không?!
Rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình, tại sao còn muốn dựa vào chỉ số IQ để cạnh tranh với người khác?
Khi bước trên thảm đỏ, bước đi tao nhã và vững vàng của anh ta giống như bước đi trên sàn diễn trong buổi trình diễn sản phẩm mới dành cho nam của Calvin Klein.
Một mùi hương hoa tulip nồng nàn trộn lẫn với mùi hương nam tính bay qua mũi tôi. Tôi không khỏi hít thêm vài hơi nữa.
Xoay người lại, thấy Tô Minh Triết đang nhăn mũi, khụt khịt như một chú chó.
“Này!” Tôi huých vào tay anh ấy và nhìn với ánh mắt khinh bỉ, “Thích ngay từ cái nhìn đầu tiên à?”
Anh ấy trợn mắt.
“Tôi khuyên cô, cô nên tránh xa tên này ra thì tốt hơn!”
“Anh nói linh tinh gì vậy? Ghen tị sao? Hehe! Hay đang cảm thấy áp lực?”
Tôi chống nạnh hỏi ngược lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đề phòng như vậy trước người cùng giới, xem ra lần này đã gặp được đối thủ đánh trúng tâm lý của anh ấy rồi.
Tô Minh Triết nhàn nhã nói: “ Nhìn gương mặt của anh ta thì khả năng cao sẽ vượt qua được phụ nữ đấy!”
Tôi gần như muốn xỉu!
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
7.
Chỉ cần là chương trình tạp kỹ thì sẽ có kịch bản. Nói cách khác, có thể gian lận bên trong.
Vì đây là lần đầu tiên Tô Minh Triết tham gia nên kế hoạch ban đầu là cho anh những đạo cụ đặc biệt trong vòng đầu tiên của “Vi thủy nhận dạng” để anh ta có thể vượt qua một cách thuận lợi.
Với việc phối hợp diễn xuất, Tô Minh Triết đã được phong cho danh hiệu “Vua mắt thần”.
Công ty gian lận mua đạo cụ với giá 500.000 NDT. Là một cặp kính áp tròng giống màu mắt để có thể nhận dạng dấu vân tay.
Ly nước mà ban giám khảo chọn ngẫu nhiên sẽ bị dính dấu vân tay ở cả hai mặt, với người khác sẽ chỉ thấy đó là ly nước bình thường, nhưng với người đã đeo kính áp tròng vào sẽ thấy dấu vân tay màu xanh, sau đó chỉ cần chọn đúng cái ly đó.
Tôi đưa kịch bản cho Tô Minh Triết, cùng anh ấy xem lại quy trình chung và thấy không có vấn đề gì nên tôi định ra ngoài mua một ít đậu phụ nóng và khoai tây ở quầy hàng bên ngoài.
Vừa bước ra khỏi lối thoát hiểm, tôi nghe thấy tiếng còi chói tai. Khi quay lại thấy một chiếc Wuling đen tuyền đang đỗ ở con phố đối diện. Cửa sổ xe hạ xuống khoảng một phần ba, người trong xe đeo kính râm, bĩu môi với tôi rồi huýt sao một tiếng thật dài.
“长──长──长”
Ba tiếng huýt sáo dài, là mật mã liên lạc nội bộ của IRS.
Tôi bước nhanh tới, tài xế thận trọng nhìn xung quanh rồi hạ hết cửa sổ xuống, tháo kính râm ra, để lộ khuôn mặt hơi sạm vì cháy nắng với cái miệng hơi hô.
Ơ, Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người này.
“Dương Khiêm phải không?”
Anh ta chào tôi một cách vui vẻ, sử dụng giọng của một gã giang hồ du côn đã ở đây nhiều năm, không phù hợp với giọng điệu nghiêm túc của IRS.
“Làm sao anh biết tên của tôi?”
Cảnh tượng này giống như một điệp viên ngầm của Trung Hoa Dân Quốc liên lạc với đồng đội không rõ danh tính, không biết có nên tin hay không.
“Tôi đã xem thông tin của những người trong cục và tôi có thể nhận diện được khuôn mặt và tên của họ khi gặp họ. Mã nhân viên của cô vẫn còn trong trụ sở.”
Anh đưa cho tôi một điếu Hồng Tháp Sơn, tôi không nhận, anh ta tự vỗ vào đầu mình: “Haha tôi tưởng người trong ngành ít nhiều sẽ hút thuốc.”
Nói rồi, anh ta lấy trong bao thuốc ra một điếu, châm lửa, ném hộp thuốc lá vào hộc găng tay* trong xe rồi bắt đầu hút thuốc như thể xung quanh không có người.
*Hốc chứa đồ bên ghế lái phụ.
“Tôi tên Triệu Lục, họ của Bắc Tống hoàng đế, Lục trong lục địa, tôi tìm cô là muốn nhờ cô một việc.”
Sau đó anh ta chỉ vào camera đặt dưới gầm ghế rồi chỉ vào chính mình:
“Paparazzi! Ha ha, cô có nhận ra Đỗ Liên Phương vừa nãy không?”
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không quen.
“Tôi mới gặp anh ta lần đầu tiên.”
“Cô không phát hiện ra điều gì lạ ở anh ta à?” Triệu Lục nghiêng đầu, góc anh ta ngồi khiến tôi cảm thấy anh ta như một bóng ma.
Tôi tập trung nghĩ về điều đó. Từ thông tin tôi vừa tìm được trong khi đợi Tô Minh Triết đang makeup, Đỗ Liên Phương là một doanh nhân thế hệ thứ hai và tốt nghiệp MIT ở Hoa Kỳ, anh ta đã trở nên nổi tiếng nhờ đánh bại kỳ thủ cờ vây quốc tế AI Alpha. Được mệnh danh là “Hoàng tử cờ vây”. Ngoài chỉ số IQ đáng kinh ngạc, anh ta còn là một chuyên gia thể hình với cơ bụng sáu múi, trong giới có tin đồn rằng anh đang yêu con gái thứ của một đại gia Hong Kong.
Có thể gọi anh ta là người chồng quốc dân hoàn hảo.
Chẳng lẽ Triệu Lục này muốn tôi lén chụp ảnh riêng tư buổi hẹn hò của anh ta với con gái nhà giàu sao?
Tôi liền từ chối một cách lịch sự:
“Này! Tôi cảnh cáo anh, chuyện riêng tư này không được tính là việc công, anh muốn lén lút chụp ảnh để lên mặt với đám nhà báo chứ gì? Tôi sẽ không giúp anh!”
Anh ta bị sốc trước thái độ hừng hực khí thế của kẻ công tư phân minh là tôi đến nỗi sặc thuốc.
“Ồ được thôi! Tôi đánh giá cao tính khí của cô. Có cá tính! Còn về phần tôi, quả thật, tôi muốn cô giúp tôi tìm hiểu xem tên họ Đỗ này đã nhận được bao nhiêu thù lao từ chương trình tạp kỹ này? Sau này tôi tự nhiên sẽ cảm ơn cô.”
Dây thần kinh nghề nghiệp của tôi chợt căng lên:
“Có chuyện gì với anh ta thế?”
Triệu Lục đặt lên miệng ra hiệu “suỵt”, bộ dạng thần bí.
“Bí mật! Sau khi cô biết rõ, tôi sẽ nói cụ thể cho cô. Giao dịch đôi bên cùng có lợi, cô đã từng nghe qua chưa?”
Sau đó anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
“Có tin tức gì về hắn thì báo cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có thông tin liên lạc. Tôi phải để mắt tới những đối tượng khác nữa, đi trước đây!”
Anh nhanh chóng nhấn ga và phóng đi mất. Sau khi hít vài ngụm khói xe, tôi lật qua lật lại tấm danh thiếp.
Danh thiếp thật ra chỉ là một tờ note.
Mặt sau để trống, chỉ có hai dòng chữ viết ở phía dưới bên trái mặt trước.
[Triệu Lục]
Cuối cùng là số điện thoại, rõ nét và rõ ràng.
Người vừa rồi hóa ra là Triệu Lục mà khiến cho giới giải trí khiếp sợ?
Khi nói đến tên, mọi người trong giới không ai là không biết. Là kẻ mà nhiều người nổi tiếng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Anh ta không chỉ vạch trần những bê bối của các nghệ sĩ khiến danh tiếng của họ tụt dốc mà còn đăng đàn danh sách sử dụng chất kích thích khiến các nhà đài và truyền hình phải ra lệnh cấm vĩnh viễn, họ bị phong sát mọi mặt trận.
Và anh ta hóa ra là đặc vụ ngầm được IRS của chúng tôi cử đến!
Nhưng nếu nghĩ kỹ, quả thực có nhiều vấn đề trong đó. Làm chó săn, đây là một nghề có độ rủi ro cao, nếu không cẩn thận, sẽ bị người nổi tiếng hành hung, bị buộc tội xâm phạm quyền riêng tư và có thể vào tù.
Mà hắn- Triệu Lục cũng chưa bao giờ lo lắng vậy. Anh ta vẫn có thể tung hoành trong làng giải trí trong nhiều năm, khiến nhiều người phải run sợ..
Đó chính là một hình mẫu cho thế hệ IRS chúng tôi!
Hiện tại Đỗ Liên Phương đang bị Triệu Lục nhắm tới bằng ánh mắt rực lửa, xem ra hắn thật sự có hàng vạn vấn đề.
8.
Sau khi nói chuyện với Triệu Lục, tôi vui vẻ ngồi ở hậu trường đánh chén món đậu phụ và khoai tây nóng hổi, vừa ăn vừa xem quay phim.
Vòng đầu tiên của “Nhận dạng cốc nước bị chạm vào” đã bắt đầu.
Tổng cộng có 20 người chơi. Họ cần chọn ly nước được ban giám khảo chọn ngẫu nhiên từ 520 ly nước giống hệt nhau. Nghe có vẻ vô cùng khó khăn. Trên thực tế, với những đạo cụ gian lận, việc tìm ra cốc nước có dấu vân tay thì dễ như ăn bánh.
Tôi thấy Đỗ Liên Phương trông có vẻ thoải mái hai tay chắp sau lưng, bước đi tao nhã, mắt đảo qua đảo lại trong cốc nước trên bàn, giống như lãnh đạo đang đi kiểm tra công trình. Sau đó điềm tĩnh nhấc 1 cốc nước ra khỏi hàng.
Đây là hoàn toàn tin tưởng vào đạo cụ của chương trình cung cấp.
Tô Minh Triết giữ tầm mắt cách mặt nước một ngón tay, nhanh chóng quét từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, vẻ mặt nghiêm túc.
Không ngờ khả năng diễn xuất của anh chàng này lại khá tốt. Nghĩ tới đây, tôi cũng đã đánh chén xong món đậu hũ và khoai tây nóng hổi, móc trong túi ra một chiếc khăn ướt, đang định lau miệng thì chợt phát hiện dưới túi có vật gì cứng cứng, tôi lấy ra xem-
Nó thực sự là hộp đựng kính áp tròng! Chiếc hộp được dán băng đỏ của tổ chương trình, trên đó có ghi dòng chữ ”Đạo cụ đặc biệt”.
Cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu vậy! Tôi thực sự đã quên đưa cho anh ấy món đồ gian lận quan trọng nhất!
Có phải bây giờ chàng trai đáng thương kia không mặc áo giáp một mình ra trận?
Game over, anh ấy sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên, thực sự không có cơ hội để khen ngợi anh ta! Kinh phí mà công ty đầu tư mua đạo cụ đặc biệt cho Tô Minh Triết đều vô ích.
Đây là một tai nạn lớn, sao sót thuộc về vấn đề của người trung gian là tôi đây. Nếu vấn đề này bị điều tra, tiền thưởng hiệu suất cuối năm của tôi sẽ bị trừ!
Hai mươi phút sau, kết quả vòng đầu tiên sẽ được công bố.
Tôi che mắt không dám nhìn vào màn hình, chỉ nghe người dẫn chương trình thông báo kết quả: “Thí sinh số 1 Đỗ Liên Phương đã hoàn thành thử thách, tổng thời gian là 4 phút 35 giây!”
Khán giả bên dưới ồ lên cảm thán.
Khi kết quả lần lượt được công bố, tim tôi như muốn rớt ra ngoài.
“Thí sinh số 2, đáng tiếc, thử thách thất bại.”
“Thí sinh số 3, xin lỗi… Thí sinh số 3, mắt cậu không sao chứ? Tôi thấy cậu dụi mắt rồi.”
Tôi không có tâm trạng để ý đến số lượng thí sinh, tôi đang suy nghĩ xem liệu sau đó Tô Minh Triết có đánh tôi hay không.
Và tất cả những gì tôi muốn khi đó sẽ là một cái c hết nhanh chóng!
Sau khi chờ đợi trên sân khấu một lúc lâu, số bảy cuối cùng cũng được gọi.
“Thí sinh số 7 Tô Minh Triết đã hoàn thành thử thách với thời gian 4 phút 03 giây”.
Cái gì?! Tôi không thể tin vào tai mình!
Tô Minh Triết! Hắn, hắn là bằng mắt thường lấy ly nước ra!
Sau khi tất cả kết quả được công bố, chỉ có 5 thí sinh qua được vòng 1, Tô Minh Triết mất thời gian ít nhất nên xếp thứ nhất.
Đỗ Liên Phương xếp thứ hai sau anh ta.
Tôi đoán là không ngờ rằng Tô Minh Triết lại cướp đi ánh hào quang của hắn, khi Đỗ Liên Phương nhìn anh, tôi mơ hồ có thể cảm nhận được cơn tức giận đang bị đè nén của hắn.
Bất chấp kết quả, ê-kíp chương trình vẫn khôn ngoan cho Đỗ Liên Phương được quay cận mặt hơn.
Trong mọi trường hợp, kết quả này là quá tốt cho hoạt động quảng bá của chúng tôi. Tôi nhanh chóng gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng và sắp xếp gửi thông cáo báo chí để tranh thủ cơ hội quảng bá danh hiệu “Vua Mắt Thần”.
Khi Tô Minh Triết bước xuống sân khấu, tôi hưng phấn cầm lấy hộp kính áp tròng hỏi anh: “Làm sao anh có thể chọn ly nước đó khi tôi còn không đưa đạo cụ đặc biệt cho anh?”
Anh ta bình tĩnh: “ Tôi rối quá nên bị loại rồi!”
Tôi tức giận đến mức muốn ngoạm đầu anh ta, nhưng có tiếng còi của xe cấp cứu bên ngoài, sau đó có vài người đẩy ba chiếc cáng ra, trên cáng là các thí sinh tham gia nằm trên đó.
“Tránh ra! Đưa đi đi”
Khi tôi và Tô Minh Triết đi ngang qua, tôi thấy họ đang đau đớn che mắt.
“Gì zậy trời? Nhìn vào những cốc nước cũng khiến mắt họ đau nhức sao?”
Tôi không hiểu.
“Không.” Tô Minh Triết mở hộp đựng kính áp tròng trong tay tôi ra, “ Là cặp lens này có vấn đề.”
Tôi nhớ vừa rồi thí sinh số 3 đang dụi mắt trên sân khấu: “Anh ấy liệu có phải bị dị ứng với cặp lens này không?”
“Tôi không biết, cần phải đưa nó đến cơ quan để kiểm tra mới có thể nói rõ được. Nhưng điều chắc chắn là đây không phải là sự cố thương tích cá nhân, bởi vì có đến ba người bị thương.”
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Minh Triết, tôi thấy không quen.
“Vậy lần thi tiếp theo, nếu không dùng đạo cụ đặc biệt, vậy phải tự dựa vào năng lực của chính mình rồi.”
Tô Minh Triết suy nghĩ hồi lâu, lơ đãng trả lời:
“Tôi không sợ không qua được, chỉ sợ có người dở trò, cô giúp tôi một việc, tìm cho tôi thông tin của những người tham gia, càng sớm càng tốt.”
Nói xong anh đi chuẩn bị cho vòng thi tiếp.
Thật kì lạ, mọi người đều muốn tôi giúp họ như một điều đương nhiên, chẳng nhẽ nhìn mặt tôi hiện chữ “thích giúp đỡ người khác” à?
9.
Vòng thứ hai là “Bịt mắt hoàn thành khối rubik”.
Tất cả các thí sinh đủ điều kiện sẽ nhận được một khối rubik bị xáo trộn, bịt mắt trong vòng 5 phút và đưa nó trở lại hình dạng ban đầu theo trí nhớ, có tổng cộng 3 lần chơi .
Tôi vừa nhai khoai tây chiên của McDonald vừa xem các thí sinh trên sân khấu đang cầm khối Rubik, nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi tháo khăn bịt mắt ra và xoay nó lại.
Ôi những ngón tay, búng, búng, xoay.
Chỉ có Tô Minh Triết vẫn đang cẩn thận quan sát sáu mặt của khối Rubik, vẻ mặt có chút đắn đo. Tôi cũng không đặt nhiều hy vọng vào anh ấy.
Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên.
Đó là cuộc gọi từ công ty, mắng thẳng vào mặt tôi.
“Ms. Q, Vương Băng Yến cô quản lý kiểu gì? Gần đây cô ấy không bán hàng trực tuyến, sao lại bị đồn là bán hàng giả? Bây giờ danh tiếng của cô ấy đã bị tổn hại, hãy nghĩ cách xử lý đi!
Những năm gần đây phát sóng trực tiếp đã trở nên cực kỳ phổ biến, những nghệ sĩ có chút danh tiếng đều háo hức lên sóng trực tiếp để bán hàng và thu hút thêm người hâm mộ.
Việc quản lý phát sóng trực tiếp của Vương Băng Yến không phải là trách nhiệm của tôi.
Đội ngũ phát sóng trực tiếp của công ty chịu trách nhiệm lựa chọn sản phẩm. Tuy nhiên, nếu liên quan đến danh tiếng của một nghệ sĩ, tôi, với tư cách là người quản lý, sẽ được cử đến để hỗ trợ.
Sau đó công ty nhanh chóng thành lập một group để giải quyết khủng hoảng. Đoạn phát sóng trực tiếp của Vương Băng Yến xuất hiện đầu tiên trong nhóm.
Trong video, Vương Băng Yến duỗi mười ngón tay thon dài trắng xanh về phía máy quay, bên dưới có đính những chiếc nhẫn kim cương hình quả trứng bồ câu lấp lánh.
Cô ấy đang nói chuyện với người hâm mộ của mình bằng một giọng điệu khó tin:
“Hai mươi lăm nghìn một carat có đăt không? Cái gì? Nếu bạn không đủ tiền mua một viên kim cương to tại sao lại không mua một viên kim cương xinh xắn này? Cá nhân tôi sẽ không bao giờ mua một viên kim cương có giá trị dưới một carat nhưng vì loại mặt hàng này rất xịn nên tôi muốn giới thiệu cho người hâm mộ.”
Giọng điệu này khá phù hợp với tính cách của Vương Băng Yến.
Cô ta từ chối hạ giá trị tài sản ròng của mình và muốn kiếm tiền hoa hồng bằng cách bán hàng trên các chương trình phát sóng trực tiếp nên hầu hết các sản phẩm mà nhóm thiết kế cho cô ta đều là những mặt hàng có đơn giá cao.
Vấn đề ở chỗ, viên kim cương này bị cho rằng chỉ là một loại thủy tinh nhân tạo rất bình thường.
Nhưng nó lại được bán với giá hai mươi lăm nghìn, trong khi giá gốc chỉ là năm trăm. Chỉ riêng tiền hoa hồng mà Vương Băng Yến nhận đã chiếm 60% lợi nhuận ròng!
Lúc này, Vương Băng Yến trong nhóm đang nổi điên, muốn kiện từng người một, cô ta còn nói mình bị một nhóm không đáng tin cậy lừa gạt, cô ta mới chính là nạn nhân.
Ôi một bông sen trắng rất ngốc nghếch và ngây thơ!
Cách tốt nhất để mọi chuyện lắng xuống lúc này là hoàn trả lại hàng và bồi thường. Sau đó bộ phận tài chính của công ty đã phát sóng trực tiếp để giải thích và báo cáo.
Trong báo cáo cho biết, tiền hoa hồng bán hàng thực tế của Vương Băng Yến là 110 triệu, nhưng số tiền thuế thực tế phải nộp chỉ khoảng 20 triệu!
Tôi đang tính toán trong đầu:
Thuế thu nhập cá nhân là 35%, thuế giá trị gia tăng 6% cộng thêm thuế giá trị gia tăng bổ sung 0,78%, tức số thuế thực tế cô ta phải nộp là 42 triệu.
Thật là một chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống!
Tôi đã lén chụp ảnh màn hình báo cáo tài chính.
Sau đó chuẩn bị một lá thư xin lỗi chân thành theo hướng dẫn của công ty, đổ lỗi cho đội ngũ phát sóng trực tiếp do lựa chọn sản phẩm không đúng, sau đó sa thải nhân viên có thời gian làm việc ngắn nhất trong nhóm như một lời cảnh cáo.
Vào lúc tôi bận hoàn thành tất cả những việc này thì kết quả của vòng thi thứ hai cũng đang được công bố.
Tôi nghe thấy MC cầm micro khua khoắng:
“Người chơi số 1 Đỗ Liên Phương đã thành công trong hai lần thử! Anh ấy thực sự là một hoàng tử cờ vây với trí nhớ siêu phàm!”
“Thật tiếc khi thí sinh số 5 bị loại!”
….
“Thí sinh số 7, Tô Minh Triết, đã giải được khối Rubik ba lần liên tiếp! Bạn có bí quyết nào không?”
Người dẫn chương trình đưa micro tới trước mặt Tô Minh Triết. Anh gãi đầu, đôi mắt ngây thơ.
“Không có bí quyết nào cả. Tất cả chỉ theo cảm tính.”
Huh??!!!
Sự khiêm tốn này thật là……
Có ba người lọt vào vòng chung kết trong vòng thi này. Khỏi cần phải nói, nhìn dáng vẻ tự tin của Đỗ Liên Phương, tôi mặc định anh ta sẽ vô địch.
Đợi Tô Minh Triết xuống sân khấu. Tôi nháy mắt và trầm giọng nhắc nhở:
“Gần như là hoàn thành rồi, anh cướp đi ánh hào quang của Đỗ Liên Phương. Chúng tôi không mua hề mua vị trí nào trong chương trình này. Anh làm thế nào mà qua mặt được tổ chức chương trình vậy?”
Anh ta không bình luận gì thêm, xòe tay trước mặt tôi.
“Cái tôi cần đã có chưa?”
“Cái gì? À, thông tin thí sinh của chương trình?”
Tôi lấy trong túi áo ra tờ giấy ghi thông tin của những người chơi sau khi quanh quẩn, năn nỉ người phụ trách trong chương trình.
Tô Minh Triết lật qua mấy trang thông tin, cuối cùng nhếch lên khóe miệng.
“Chắc chắn rồi, tôi đoán đúng.”
“Đoán cái gì cơ?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Bắt được rồi, suýt chút nữa bị lừa.”
Tô Minh Triết tức giận đến mức như thể nếu tên đầu sỏ ở đấy, anh ta sẽ đá vào mặt hắn ngay lập tức.
Vừa bước ra khỏi cửa, chúng tôi đã nghe thấy tiếng nói giận dữ của Đỗ Liên Phương từ phòng thay đồ bên cạnh.
“Chuyện gì với thằng ranh số 7 vậy? Các người đã cho hắn đồ để gian lận cả 2 vòng sao?”
Sau đó là giọng nói của đạo diễn chương trình.
“…Không. Cậu ta chỉ mua kính áp tròng cho vòng đầu tiên. Còn vòng thứ hai, cậu ta không thể nào biết được thứ tự khối rubik.”
“Vậy nó làm sao có thể liên tiếp thành công ba lần? Ngay cả tôi cũng chỉ có thể nhớ được hai lần.”
Lúc này người dẫn chương trình yếu ớt xen vào: “Có lẽ đây chính là cảm tính mà cậu ta nói đến khi phỏng vấn.”
“Anh còn dám nói như vậy sao? Còn dám phỏng vấn hắn, cho hắn cơ hội debut sao? Tôi sẽ bảo Hậu Minh xóa đoạn phỏng vấn này!”
“Được được được!”
Đỗ Liên Phương có nguồn gốc như thế nào? Mặc dù tất cả đều mặc định rằng anh ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng, nhưng anh hống hách đến mức lớn giọng với tất cả mọi người, ngay cả ekip chương trình cũng phải nhún nhường vài phần.
Tôi sẽ tìm hiểu anh ta vào một ngày khác..
10.
Ngay sau khi “The Strongest Mind” được phát sóng, độ nổi tiếng của Tô Minh Triết đã tăng vọt.
Tài khoản weibo ban đầu chỉ có 200.000 người theo dõi đã tăng lên 5 triệu người theo dõi chỉ sau một tuần.
Các fan nữ đều gọi anh là “Hoàng tử mắt thần”.
Cả ngày, Tô Minh Triết tranh luận với nhóm fan của “Hoàng tử cờ vây” trong phòng chat của các diễn đàn trên Weibo, thậm chí còn tranh giành để trở thành chủ phòng.
Người ta nói rằng, Đỗ Liên Phương đã nhiều cổ vũ họ nhiệt tình, thậm chí còn đăng một số bức ảnh khoe body sáu múi của mình như một phần thưởng cho việc tranh luận.
Tô Minh Triết tất nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Tôi bận tối tăm mặt mũi vì nhận được quá nhiều điện thoại book Tô Minh Triết quay quảng cáo nên làm gì có thời gian mà quản lý weibo cá nhân của anh ta.
Sau khi nhìn vào nội dung weibo của Tô Minh Triết, tôi phải hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh———
#Ngườihâmmộhãycẩnthậnđểtránhbịlừađảo.
#Sauđâylànhữngchiêutròlừađảophổbiến.
#Họccáchtựvệvàđánhbạikẻbiếntháichỉtrongmộtchiêu.
#Antipervertshoppinglist #OMG!#Buyit!#
Khuôn mặt ông già jpg.
Đây là bài phát biểu của một nhân vật cốt cán hay như nào vậy????
Không ngờ những quan điểm và những tips phòng tránh lại càng thu hút được nhiều fan hơn, và tất cả mọi người mỗi ngày đều học được vài chiêu trò rất hay từ anh.
So với tốc độ thăng cấp như vũ bão của Tô Minh Triết.
Về phần Vương Băng Yến có thể nói là tai hoạ.
Tuần trước, ngay sau khi đăng thư của luật sư lên weibo yêu cầu các doanh nghiệp bán kim cương giả phải chịu trách nhiệm, cô ả đã nhận được thông báo từ IRS yêu cầu hoàn thuế, buộc phải nộp tiền đầy đủ để tránh gây ồn ào.
Truyền thông có thể bị phong toả nhưng miệng lưỡi của dân chúng thì không.
Bên ngoài có tin đồn rằng cô ta đang bị cơ quan thuế nhắm tới, các nhà đầu tư đang hỗn loạn, không ai dám hợp tác.
Công ty cũng khuyên cô ta nên ở nhà một thời gian để tránh bị chú ý.
Không có Vương Băng Yến làm ác ma, khối lượng công việc của tôi giảm hẳn.
Công ty quyết định lợi dụng độ hot,muốn lấy thêm tiền từ Tô Minh Triết, vì vậy đã giao cho anh một kịch bản tên là “Như Ý Liên Hoa” và đóng vai nam chính trong đó.
Đặng Hạo là nhân vật nam còn lại.
Một tuần sau khi bộ phim bấm máy, Đặng Hạo bỗng nhiên giở trò đòi đổi vai giữa chừng
“ Miss Q, chuyện này tôi cũng không còn cách nào khác, vai nam chính này do nhà đầu tư chỉ định, cô bảo Tô Minh Triết cân nhắc xem, đóng vai nam phụ được không nào?”
Đạo diễn Trương của đoàn phim đã khiến tôi vào tình thế khó xử. Còn thái độ của công ty là sao cũng được, dù sao lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là da thịt, cấu chỗ nào cũng đau.
“Tại sao? Lúc nào tôi cũng là người nói những vấn đề này với nghệ sĩ của mình? Tôi được bác sĩ khuyên nên mua Dogmatil uống mỗi ngày vì cẩn thận một ngày nào đó tôi sẽ hóa điên mà ch ết vì các người đấy!!”
Sau khi nói chuyện với đạo diễn, tôi ném điện thoại sang một bên, nằm xuống giường Tô Minh Triết mà thấy có lỗi với anh ấy thật nhiều.
Mặc dù anh rất thoải mái, nhưng nam phụ kịch bản chưa đầy ba trang chữ, sau đó lại lặng lẽ lĩnh cơm hộp.
“Muốn ngồi vị trí không ai ngồi được thì phải chịu cảm giác mà không ai chịu được. Cột sống của tôi không tốt, không có nhu cầu đóng vai nam chính và thêm nữa cô đừng để lại sợi tóc nào trên giường của tôi.”
“Tại sao chứ? Tôi thích cái giường này mà!”
Tôi giống như một quả bóng lăn qua lăn lại trên giường anh ta mấy lần, lúc này Tô Minh Triết cầm một sợi tóc dài lên, nhỏ giọng nói:
“Nếu cô làm như vậy nữa, lỡ như có con, tôi có thể dùng tóc trên giường cho bọn họ xét nghiệm ADN để không bị tống tiền.”
Tôi sợ hãi đến mức lăn ra khỏi giường của anh ta.
Tôi không muốn một ngày đẹp trời khi mở mắt dậy được thông báo mình lại có thêm một đứa con.
Dẫu sao thì, thằng nhãi Đặng Hạo, thật sự tức chết đi được. Không muốn nhắc đến một tí nào!
Khi ra ngoài quay, hắn cần ba chiếc xe hậu cần, một chiếc dành cho người phụ bếp và đầu bếp, một chiếc cho hắn, một chiếc dành cho ghế nghỉ và ô che.
Các diễn viên múa, dạy võ, đóng thế, đều đến trước để kiểm tra vị trí, duy chỉ Đặng Hạo có nhiệm vụ lộ mặt và đọc thuộc lòng lời thoại của hắn.
Chỉ có một hoặc hai câu thoại mà hắn còn nói không xong. Có một cảnh quay đối thoại với Tô Minh Triết mà thoại 20 lần vẫn chưa xong trong một cảnh ban ngày.
Đến khi mặt trời sắp lặn, đạo diễn Trương cũng đau đầu, anh đưa tay xoa xoa thái dương, bất lực hạ thấp tiêu chuẩn: “Nào, tiểu Đặng, cậu chỉ cần đếm số cho tôi thôi, hôm khác tôi sẽ cho cậu lồng tiếng.”
Đặng Hạo căn bản không thuộc lời thoại, trực tiếp đọc trên phim trường: “Một, hai, ba! Một, hai, ba, bốn!”
Tôi thấy hắn diễn cảnh hành động ngầu lòi với một thanh kiếm, đôi mắt còn mở to hơn cả nữ chính.
Ngược lại, Tô Minh Triết nhập vai rất nhanh. Sự hiểu biết rất tốt và về cơ bản nó được thực hiện chỉ trong một lần.
Ngay cả đạo diễn Trương cũng không khỏi khen ngợi: “Tiểu Đặng, ánh mắt của cậu khi biểu diễn rất thú vị. Tiểu Tô, biểu cảm của cậu khi nhìn mọi người đều rất tốt, thậm chí không cần phải quay lại đến 2 lần.”
Đây không phải là khen ngợi Đặng Hạo, thứ ông ta khen là bộ ria mép hổ đang gắn trên mặt của Đặng Hạo kia.
“Vừa hay tôi muốn nói chuyện về kịch bản.” Tiểu tổ tông của tôi vỗ tay, người biên kịch phía sau đưa cho Trương đạo diễn một văn kiện.
“Cá nhân tôi thấy nhân vật nam chính Lý Hợp Hoa của tôi chưa đủ nổi bật nên tôi đã bổ sung thêm một vài phân cảnh nổi bật trong cốt truyện. Đạo diễn xem có vấn đề gì không? Nếu không, chúng ta sẽ quay như thế này tiếp theo.”
Tôi lấy kịch bản mới từ tay biên kịch và vội vàng liếc nhìn.
“Điều này không phải quá tệ sao? Kịch bản cậu sửa gần như đã xóa hết cảnh của diễn viên nam phụ.”
Dù ê-kíp cho phép diễn viên mang theo biên kịch riêng theo mong muốn của Đặng Hạo, tuy nhiên những khoảnh khắc nổi bật nhất của Tô Minh Triết đều bị sửa.
Thật không thể chịu nổi!
Đặng Hạo nhướng mày:
“Nam phụ có quan trọng không? Anh ta chỉ là một cái bình hoa mà thôi, hơn nữa, rating dựa trên việc nam diễn viên chính có thu hút fan hay không?”
Không phải ý hắn là 20 triệu người hâm mộ của hắn tốt hơn 5 triệu của một số người sao?
Hắn càng nói càng phẫn nộ, tôi thật sự muốn tiến lên và đấm vào cái mồm đang ba hoa chích chòe kia.
Tô Minh Triết kỳ thực cũng không làm gì được .
Anh ấy chỉ bước tới cầm lấy kịch bản, đọc rồi bình luận: “Không có lời thoại mới cho nam phụ, chỉ có vài câu bị xóa thôi. Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ diễn theo.”
Anh ấy giống như một quả hồng mềm, cứ mặc người khác cấu véo mình!
Tôi muốn bóp ch ết Đặng Hạo thêm nữa nhưng Giám đốc Giang kéo góc áo tôi, nhếch mép bảo tôi đừng nói nói thêm nữa.
Quay lại, xung quanh không có ai, anh phàn nàn với tôi:
“Cô không cần nhìn mặt tu sĩ nhưng phải nhìn mặt Phật. Xem này, hôm nay tôi được nhà đầu tư yêu cầu phải hoàn thành việc quay phim trong vòng 3 tháng, Bồ Tát phù hộ.”
Giám đốc Giang cho tôi xem điện thoại di động của anh ấy trong khi phàn nàn với tôi.
Trong nhóm liên lạc nội bộ đã xảy ra vô số cuộc tranh cãi về việc gian dối và lệnh bắt giữ, giám đốc Giang phải giải quyết tất cả, điều đó thực sự rất khó khăn đối với anh ấy.
Lúc tôi đang chăm chú xem thì điện thoại của tôi bỗng nhiên có tin nhắn của Đặng Hạo.
[Hai hợp đồng thù lao đóng phim của tôi, một là 180 triệu, một là 50 triệu, chị đã quyết định xong chưa?]
Hả? Hai hợp đồng?!