Tôi Làm Việc Trong Ngành Giải Trí - Chương 1
1.
Cuối cùng tôi đã được đặt chân vào IRS (Internal Revenue Service: Sở Thuế Vụ)
Ngày đầu tiên đi làm, sếp mặt như đưa đám mà triệu tập tất cả mọi người vào phòng họp và nói:
“Nhân sự luôn giống như những củ cà rốt và những chú thỏ, tất nhiên khi xuất hiện quá nhiều thỏ sẽ không đủ cà rốt chia cho tất cả. Vì vậy ban giám đốc đã quyết định rằng tất cả sẽ làm việc tại nhà và chỉ cần đến trụ sở khi cần thiết!”
Chúng tôi đã suýt bật dậy vỗ tay nhiệt tình cho quyết định lần này, lại nghe sếp nói tiếp:
“Những năm gần đây, ngành bất động sản sa sút, quỹ của Cục Thuế Quốc gia eo hẹp. Chúng ta cần khẩn trương thu thập thông tin từ giới giải trí và điều tra nghiêm ngặt tình trạng thuế của các nghệ sĩ. Để nắm vững những thông tin này cần phải có sự cống hiến của các đồng chí….”
Bỗng dưng tôi thấy căng thẳng vô cùng.
“Trà trộn vào làng giải trí và hòa mình với các nghệ sĩ, đây không chỉ đơn giản là nhiệm vụ mà quan trọng hơn nếu tìm được một người trốn thuế KPI cá nhân sẽ tăng thêm 50%, hai người sẽ là 100%!!”
Mọi người ở bên dưới đều hò reo, mặt ai cũng hừng hực quyết tâm.
Để thu thập được thông tin, nhiều người đã không ngần ngại dùng các sở trường của mình trở thành những tay nằm vùng, cố gắng trà trộn vào showbiz.
Những người lái xe tốt, chụp ảnh nét căng trở thành paparazzi, những người xinh xắn, hát hay múa dẻo lại tham gia thử giọng ở các chương trình tạp kỹ; còn những kẻ không có tài lẻ gì như tôi thì chỉ có thể mang hồ sơ xin việc ở một công ty đào tạo.
Người phỏng vấn cau mày lật qua lật lại sơ yếu lí lịch của tôi:
“Chị gái à, vị trí này không có yêu cầu trình độ chuyên môn cao hay thông thạo sáu thứ tiếng như cô ghi trong đây, nói đi, cô có ưu điểm nào khác nữa không?”
Đầu óc tôi mơ mơ ảo ảo, buột miệng nói:
“Tôi sở hữu một đức tính truyền thống của dân tộc mà giới trẻ bây giờ không nhiều người có – Sức chịu đựng!!”
Bùm, thế là tôi trở thành quản lý của nghệ sĩ.
2
Làm quản lý còn mệt hơn cả làm trâu làm ngựa. Tôi thề đấy!
Các nghệ sĩ mà tôi phụ trách không phải là những kẻ nóng tính, nhưng tất cả bọn họ đều giống như “ trẻ khuyết tật”, lúc nào cũng phải kè kè 24/24.
“Sis Q!”
Vương Băng Yến vừa sải bước trên sàn catwalk, cô nàng sở hữu một đôi chân dài thẳng tắp.
Tôi nhanh nhẹn cầm đôi giày thể thao, quỳ rạp xuống đất để thắt lại dây giày.
“Ôi, răng tôi đau quá!”
Vương Băng Yến tự nhéo nhéo má mình, khịt mũi bất mãn.
Tôi lại vội vàng đưa tới một ly nước súc miệng.
Nước được xoáy vài vòng trong khoang miệng, “phụt” một tiếng, nước súc miệng bắn hết lên mặt tôi.
“Cô thấy hương bạc hà thế nào? Lần sau nhớ kỹ vào, tôi muốn dùng hương dưa chuột.” Cô ta cao giọng.
“Nhưng vấn đề là loại nước súc miệng cô muốn là phiên bản giới hạn, chưa có bán ở trong nước.” Tôi vuốt mặt, nhẹ nhàng giải thích.
“Chị sống ở thế kỉ nào vậy? Hệ thống giao thông nước mình phát triển như vậy, cho dù không thể mua trong nước thì có thể đặt mua ở nước ngoài!”
Tôi im lặng trợn trừng mắt, loại nước súc miệng ấy chỉ là bản giới hạn chỉ sản xuất vào mùa hè, và l bán tại sân bay Los Angeles. Tôi biết mua online ở đâu vậy????
………..
Hai giờ sáng, tôi cùng Đặng Hạo từ thang máy sân bay đi xuống.
Lúc ở trên máy bay, tôi sắp xếp lịch trình hoạt động nửa ngày của Đặng Hạo, vì quá mệt nên tôi dựa vào bên cạnh thang máy ngủ gật.
Đặng Hạo đeo khẩu trang, hai tay đút túi quần, tóc tai không lộn xộn gì mấy.
Cửa thang máy mở ra, ba giây sau lại đóng vào. Cứ như vậy, lặp đi lặp lại vài lần.
“Miss Q? Thang máy bị hỏng hay sao?”
Vẫn tư thế đút tay vào túi quần, hắn tự nói chuyện với chính mình.
Tôi choàng tỉnh, nhanh chóng lấy khăn lau có chứa cồn dùng một lần trong túi ra, lau sạch hai bên cửa thang máy, sau đó dùng tay chặn cửa thang máy cho hắn ra ngoài.
Không ai khác, ông cố nội này bị mắc bệnh sạch sẽ!
Ôi, fan của “ Oppa chân dài” không ngờ rằng ngôi sao quyến rũ trên màn ảnh bắn súng pằng pằng này của họ thực chất lại là một kẻ không có tay!
Chỉ có Tô Minh Triết là ngoại lệ.
3.
Tô Minh Triết là một người kỳ lạ nhưng hành vi của anh ta là bình thường nhất.
Tôi rót nước, hay những quả lê được tôi gọt sạch sẽ, hạt mắc ca đã được mở sẵn dâng đến miệng nhưng đều bị anh ta từ chối, và tất nhiên, anh ta tự làm hết mọi thứ.
Tôi ném hạt mắc ca vào miệng, nhai chóp chép, thản nhiên hỏi:
“ Không thích ăn? Hay là không muốn ăn?
“Không phải.”
Ánh sáng chiếu xuyên qua hàng lông mi dài, càng lộ rõ khuôn mặt góc cạnh, anh nhìn vào kịch bản đầy chữ trước mặt, đôi môi mấp máy:
“Miếng ăn là miếng nhục.”
Trong một nhóm cộng đồng nghệ sĩ có tỷ lệ khiếm khuyết 50%, loại nghệ sĩ khiến tôi cảm thấy thoải mái này đúng là một kho báu.
Chưa kể! Anh ta biết và hiểu chính xác thành ngữ “ miếng ăn là miếng nhục”, anh ta có thể phát âm chính xác câu này, điều này quá đủ để cho thấy rằng anh ta không phải là một cửu lậu ngư*
*Cửu lậu ngư: Thường dùng để chỉ nghệ sĩ có trình độ văn hóa thấp. Chua hoàn thành giáo dục bắt buộc chín năm ( bao gồm tiểu học và THCS)
Nhưng đáng tiếc, mỏ anh ta quá hỗn.
Ngược lại, Vương Băng Yến lại giống như một con cá chạch lượn qua lượn lại trong tiệc rượu, với sự quyến rũ ngọt ngào của mình, cô ta nhanh chóng có được quyền quản lý cao nhất của công ty với số lượng tài nguyên lớn công khai ủng hộ cô nàng.
Gần đây, vì giành được vai nữ chính trong bộ phim “ Tôi không phải Phan Tiểu Phong” và ngay lập tức tên cô ta trở thành hot kể từ đó. Chỉ cần xuất hiện trong một quảng cáo, chi phí phải trả cho cô nàng từ 50.000 NDT lên tới 800.000 NDT.
Còn “oppa chân dài” mắc bệnh sạch sẽ thì theo con đường cặp kè với phú bà giàu có.
Hắn ta thường xuyên tham dự các buổi dạ tiệc và đấu giá từ thiện, giao lưu hội nhập cùng các phú bà, từ biên tập tạp chí đến các phó chủ tịch sang trọng, hắn có nhiệm vụ to lớn là phục vụ trà và rượu cũng như cầm túi xách và quần áo cho bọn họ.
Trên mặt hắn lúc bấy giờ mới xuất hiện nụ cười hiếm hoi, điều này khiến cho tôi cực kì xúc động. Hoá ra tiền không chỉ chữa khỏi bệnh liệt dây thần kinh ở mặt mà còn khôi phục khả năng hoạt động của người bị khuyết tật.
Có làm thì mới có ăn, cần cù thì bù siêng năng, sự chăm chỉ của Đặng Hạo cũng được đền đáp xứng đáng. Đạo diễn của nhiều bộ phim mời anh ta làm đóng vai chính theo yêu cầu của nhà đầu tư.
Theo hắn, nếu không có gì thay đổi, cúp đại bàng bạc dành cho Tân binh xuất sắc nhất chắc chắn sẽ thuộc về Đặng Hạo.
Không so sánh sẽ không có đau thương. Trái ngược lại, Tô Minh Triết không khác gì một khúc gỗ di động, mỗi ngày đều đi casting thử vai, lúc rảnh rỗi, anh đọc kịch bản hoặc ở lì trong nhà không ra ngoài.
Anh ta giấu mình kĩ còn hơn cả tục Purdah đối với thiếu nữ thời cổ đại nữa. Ban đầu, tôi chẳng thèm quan tâm những chuyện của anh ta. Nhưng ai? Ai đã sắp xếp tôi ở đối diện với Tô Minh Triết?
*Purdah: Tục che mạng ( của đàn bà đạo Hồi và đạo Ấn)
4.
Ngay cả khi nằm vùng, chế độ cho công nhân viên chức nhà nước vẫn rất tốt; IRS hỗ trợ tìm nhà ở cho nhân viên, ờ….tất nhiên là tôi không phải bỏ ra một đồng nào. Chỉ có điều nơi này hơi tồi tàn (っ- ‸ – ς)
Kí túc xá này nói trắng ra là ở một tầng hầm trong đường vành đai ba. Giống như một phòng lưu trữ dưới lòng đất, rộng khoảng 1000m2 chia thành ba phòng ngủ, phòng tắm và nhà bếp sử dụng chung.
Trước sự bất mãn của tôi, cấp trên giải thích quanh co rằng nơi này phù hợp với một người đang tha phương cầu thực ở thủ đô. Tiện hơn là nó ở rất gần với trụ sở, nếu tôi bị triệu tập hoặc tăng ca sẽ thuận tiện hơn.
Thật ra tôi cũng tham khảo những căn hộ khác xung quanh trong khu này, giá thuê là 3000 NDT/tháng. Với mức lương 8000 NDT/ tháng của tôi thì nơi này cũng không tệ, haha chấp nhận số phận thôi!
Điều bất ngờ là ngày đầu tiên chuyển tới, phát hiện một trong 2 người bạn cùng phòng còn lại của tôi là Tô Minh Triết. Còn một người nữa đến mặt anh ta tôi còn chưa nhìn thấy, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ không phù hợp với trẻ nhỏ.
Một đêm nọ, tôi không thể nhịn được nữa. Mặc đồ ngủ, tay ôm gối, gõ cửa phòng Tô Minh Triết.
Khi thấy người gõ cửa là tôi, anh ta kéo tấm bịt mắt trên mặt xuống, giọng nói vẫn như mọi ngày: “Làm gì vậy?”
“Tôi không ngủ được.”
Không ngờ Tô Minh Triết lại vội vàng muốn đóng cửa, bằng đôi mắt nhạy bén và đôi tay nhanh nhẹn, tôi nghiêng được nửa người vào trong phòng, lẩm bẩm:
“Với tư cách là người đại diện cho công ty cũng là quản lý của anh, tôi yêu cầu được nói chuyện với anh. Anh cũng gắn bó với công ty này được nửa năm rồi đúng không? Hiểu được tâm lý của nghệ sĩ là một chuyện cơ bản để sau này chúng tôi có thể đánh giá năng lực tiềm ẩn của mỗi người.”
Anh rút điện thoại lên:
“Cô định nói chuyện với tôi vào lúc mười một giờ đêm?”
Tôi cười không biết xấu hổ: “Tôi hết mình với công việc mà.”
Dưới sự cố chấp của tôi, Tô Minh Triết buộc phải cho tôi vào phòng của anh ấy. Tôi ngồi ở phía đầu giường tựa lưng lên gối, còn anh nằm sấp, quay lưng về phía tôi.
Tôi giả vờ đề cập đến công việc.
“Sao anh không tham gia bữa tiệc rượu do công ty sắp xếp?”
Trong phạm vi tiệc rượu đó đều là nơi những ông lớn có máu mặt tụ tập, tham gia bữa tiệc đó là một điều cần thiết để những người mới giống Tô Minh Triết có được nhiều tài nguyên và mối quan hệ.
“Dị ứng rượu.”
Trường hợp này nên cho cách ly khỏi ngành giải trí.
Tôi thận trọng thăm dò.
“Anh có nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh chứ? Không có phản ứng gì sao?
Anh ta giễu cợt:
“Không có hứng thú quan tâm tới kẻ dâm dục.”
Gee.
Tôi không ngừng nhấn mạnh.
“ Liệu đó có phải là đàn ông thích đàn ông không vậy? Hay là………không được?”
Anh ta bắt đầu ngáy rất to, rõ ràng là không muốn tiếp chuyện tôi nữa.
Ngày hôm sau, trên tay nắm cửa phòng tôi xuất hiện một túi giấy dùng một lần, bên trong là ba hộp bịt tai màu xanh lá cây, là loại 15 tệ/ hộp chắc là mua lúc chiều hôm qua.
5.
Cuộc đánh giá nghệ sĩ trong vòng nửa năm đã đến.
Bởi vì Tô Minh Triết giống như một lòng hướng Phật, hầu như không hề tham gia một bộ phim truyền hình nào, chứ đừng nói là đến đóng quảng cáo, anh ta luôn giữ thái độ từ chối hợp tác. Công ty thúc giục tôi phải khiến anh ta thay đổi thái độ nếu không sẽ chấm dứt hợp đồng sau một năm ký kết.
Tôi nói với anh ấy kết quả vừa rồi. Vẻ mặt Tô Minh Triết vẫn bình tĩnh, anh ta đang xem qua nội dung của kịch bản, nhẹ nhàng nói:
“Hiểu rồi.”
Sau sáu tháng làm việc chăm chỉ, mãi tôi cũng đã bám trụ được ở đây, tôi thẳng thắn khuyên nhủ với tư cách một người kinh nghiệm đầy mình (๑•̀ㅂ•́)و
“Ngành công nghiệp này không phải là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Nó còn phụ thuộc vào mối quan hệ, nguồn lực và sự mềm mỏng nữa. Ngoài bán nghệ, anh còn phải bán thân.”
Tôi bĩu môi phát âm “thân” là “thận”.*
*卖肾 (mài shèn): bán thận
卖身 (mài shēn): bán thân
Anh ta liền cau mày, như thể đánh hơi thấy mùi gì đó rất kinh tởm, trợn tròn mắt lên hỏi tôi:
“Ai ở trong ngành công nghiệp này đang làm ăn ở miền bắc Myanmar vậy?”
Cách anh ta phản ứng nhanh hơn con hổ khiến tôi giật mình, liền nhanh chóng giải thích rằng đó là nhầm lẫn vì hồi đi học tôi chỉ được điểm B tiếng Quan Thoại, cách phát âm của tôi đôi khi không được chuẩn lắm.
Lúc đó Tô Minh Triết mới bình thường lại, bình tĩnh nói:
“Ồ, nói năng nên luyện luôn luôn lời nói lưu loát luyện luôn lúc này, lẽ nào nao núng lung lay lên lớp lú lẫn lại hay nói lầm. Ngoài ra, luộc hột vịt lộn luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc. Cô đọc lại cái này ba lần đi.”
“Không phải quá dễ sao? Não tôi lúc này còn chưa kịp hoạt động, “ Luộc hột vịt lộn lộn hột vịt nuộc …..Ơ không đúng….”
Ngay khi tôi nói câu đầu tiên đã bị líu lưỡi, tôi phát hiện mình đã rơi vào bẫy của thằng cha này!
Khi tôi chuẩn bị xù lông lao đến vò đầu anh ta để trả đũa, lại thấy người đàn ông trước mặt đang lấy tay che miệng cố nhịn cười.
Có câu nói, nếu anh ấy có nụ cười của một chàng trai tỏa nắng, chắc chắn anh ấy sẽ thu hút được nhiều người hâm mộ hơn là đi theo con đường cao ngạo,lạnh lùng.
“Vậy cô đến từ Giang Bắc?” Tô Minh Triết hỏi tôi.
Ai cũng biết, chỉ có người Giang Bắc mới không không thể phân biệt được n và l.
Và tôi là người Diêm Thành. Tôi gật gật đầu hỏi anh: “Vậy anh cũng là người Giang Tô sao? Đồng hương ư?”
Anh ta lắc đầu như tránh tà.
“Không phải đồng hương, tôi là người gốc Nam Thông, có thể phân biệt được n và l.”
Tiểu tử thối!
Trò chuyện hồi lâu thì bị anh ta đánh lạc hướng,, tôi nhanh chóng quay lại chủ đề, giả vờ như mình có hẳn mười năm kinh nghiệm làm việc.
Chân thành khuyên nhủ:
“Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch và cách làm việc của anh trong sáu tháng qua. Rất khó để người mới trở nên nổi tiếng bằng cách quay phim truyền hình. Ngày nay lượng người hâm mộ và lượng truy cập là nhiều nhất, vì vậy, để những người mới như anh muốn nổi bật chỉ có cách tham gia các chương trình tạp kỹ.”
Thấy anh ta lạnh lùng và kiêu ngạo không vướng chút bụi trần nào, tôi cũng không quá cự tuyệt, mặt Tô Minh Triết lúc nào cũng như mất sổ gạo, tôi đưa cho anh ta một tập giấy giới thiệu chương trình:
“Đây là một vài chương trình tạp kỹ được công ty lựa chọn cho nghệ sĩ. Có những chương trình ca hát và nhảy múa, chẳng hạn như “China New Rap”, có “Let’s Run”, hành động cạnh tranh, cũng có những chương trình thiên về nông nghiệp và ẩm thực. Dù sao, hãy chọn theo sở trường của anh.”
Anh lật giở từng trang chương trình, đôi bàn tay mảnh khảnh chạy dọc trang giấy và đôi tay trời phú của anh ta giống như một khuôn mẫu được chế tạo vậy.
“Được, vậy chọn cái này đi.”
Anh ta gõ gõ lên mặt bàn rồi chỉ vào tập kịch bản bị tôi vứt chỏng chơ một góc. Khi tôi nhìn thấy tiêu đề của nó, trong mắt tôi tưởng chừng rơi xuống.
“The Strongest Mind?”
“Không phải cô nói lựa chọn chương trình theo thực lực của mình sao?”
Tô Minh Triết cười xấu xa với tôi. Nụ cười nhìn là muốn đánh!