Tôi Là Nữ Phụ Độc Ác - Chương 7
Những học sinh trẻ tuổi sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp đã tụ tập về khắp các ngóc ngách của thành phố, náo loạn không ngừng để kỷ niệm tuổi trẻ đã qua của mình.
Chúng tôi tổ chức một bữa tiệc trước, sau đó đi hát karaoke đến gần nửa đêm mới cùng nhau trở về nhà.
Chúng kéo tôi ngồi xuống trước bàn, bắt tôi nhắm mắt lại rồi tắt đèn trong nhà.
Ngay lập tức, trước mặt tôi có ánh nến sáng lên:
“Cô ơi…”
“Cô ơi, cô có thể mở mắt rồi.”
Một chiếc bánh sinh nhật lớn được đặt trên bàn ăn, mấy đứa trẻ ở bên cạnh mỉm cười, ánh mắt trong trẻo nhìn tôi.
Từ Như Đồ vươn tay: “Cô, con sẽ đội mũ sinh nhật cho cô.”
Trên cổ tay của cậu ấy có quấn một sợi dây đỏ, cậu ấy giơ tay để đeo mũ sinh nhật màu vàng lên đầu tôi.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc…
Khi đồng hồ điểm 0 giờ, cảnh tượng trước mặt tôi đột nhiên trùng hợp với một cảnh trong ký ức.
“Tiểu Thu, để anh đeo mũ sinh nhật cho em.”
Tôi nhớ ra rồi.
Chiếc dây đỏ này, cảnh này rất giống…
Những lần gặp gỡ hiếm hoi của tôi với anh cả, anh ấy luôn đeo chiếc dây đỏ như thế này, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười với tôi.
Đinh đong!
Một âm thanh kỳ lạ bất ngờ vang lên trong đầu tôi, cuốn sách “Bách khoa toàn thư” trước mắt tôi trở nên trong suốt, từng trang giấy bắt đầu cháy, cháy đến khi biến mất hoàn toàn.
Đầu tôi đau như muốn nứt ra, thậm chí không kịp phản ứng, tôi đã rơi vào trạng thái hôn mê.
9
Hình như tôi đã mơ một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ đó, tôi trở lại thời thơ ấu vô ưu vô lo.
Mặc dù ba mẹ mất sớm nhưng anh cả và anh hai luôn quan tâm chăm sóc tôi.
Họ thường gọi tôi là Tiểu Thu, đưa tôi đi chơi xích đu, nấu ăn cho tôi và cố gắng làm tôi cười bằng những trò đùa ngớ ngẩn.
Nhưng nó bắt đầu từ khi nào vậy?
Tôi cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nào nhớ ra được chi tiết nhỏ nhoi đó.
Tôi không phải mắc chứng mất khả năng nhận diện khuôn mặt bẩm sinh. Khi tôi ba hoặc bốn tuổi, khả năng nhận biết khuôn mặt của tôi dần kém đi, cuối cùng có một ngày, tôi không thể phân biệt được anh cả và anh hai nữa.
Nhưng tôi nhớ rõ, hôm đó có người ôm tôi khóc, nước mắt thật nóng hổi.
Nước mắt nóng hổi làm tôi cảm thấy đau đớn.
Dường như từ ngày đó anh cả đột nhiên không cười nữa.
Anh ấy bắt đầu ở ngoài cả ngày, thỉnh thoảng mới quay về gặp tôi, khuôn mặt tiều tụy, tay có một sợi dây đỏ, anh ấy giấu nó dưới tay áo, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy qua một lần.
Trước ngày anh hai thi đại học tôi đã bị sốt cao và tôi nghe thấy một cuộc cãi vã xảy ra bên tai.
“… Anh đã thay đổi mạng của mình rồi, tại sao vẫn còn…”
“Anh không thể đi!”
“… Em muốn anh thấy Tiểu Thu…”
“… Em hiểu rồi.”
Cuối cùng, tôi nghe được giọng của anh hai.
Anh ấy dường như rất mệt mỏi nhưng cũng rất kiên quyết, anh ấy vuốt ve khuôn mặt của tôi, vén những sợi tóc rối rắm ra phía sau tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thu, đây có phải là số mệnh của em không?”
Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói dường như đang run rẩy: “Nhưng anh không chấp nhận số mệnh này.”
Sau đó, tôi đã hồi phục từ cơn sốt.
Nhưng từ đó, tôi không bao giờ gặp lại anh hai của mình nữa.
…
Linh hồn tôi dường như đang bay lên cao, thấy được nhiều năm về trước lần đầu tiên anh cả đeo sợi dây đỏ.
“Anh đã nói với tôi rằng đây là số mệnh của con bé.” Có vẻ anh cả rất khó chịu: “Tôi biết anh là cao nhân và cũng biết mạng sống của tôi như cỏ rác, có lẽ không thể làm thay đổi số mệnh này… Nhưng tôi vẫn muốn thay đổi số mệnh của con bé.”
“Từ mất khả năng nhận diện khuôn mặt, mất năm giác quan, đến chết ở tuổi hai mươi sáu.” Người đối diện hỏi anh ấy: “Anh sẵn lòng gánh vác cuộc sống vô cùng đau đớn này thay em gái mình?”
Anh cả không do dự giây phút nào: “Đúng.”
“Vẫn chưa đủ.” Người đó nói: “Số mệnh mà em gái anh đang chịu đựng là một loại hầu như không thể thay đổi, anh lấy sáu mươi năm tuổi thọ để đổi, tối đa chỉ có thể trì hoãn việc mất đi năm giác quan cô ấy, vẫn chưa đủ.”
“Vậy tôi cần phải làm gì?”
“Công đức” Giọng nói đó dừng lại: “Hãy làm nhiều việc thiện hơn, có thể sẽ còn cơ hội sống sót.”
“Cơ hội sống sót là sao?”
“Trong thế giới này, có những người bị thiên mệnh bỏ rơi như em gái của anh, cũng có những người được thiên mệnh yêu thương. Nếu cô ấy có thể gặp gỡ và thậm chí đối xử với những người đó bằng lòng tốt, có thể sẽ thay đổi số mệnh.”
“Làm sao tôi có thể tìm ra họ?”
“Nếu đủ công đức, trước khi chết anh có thể nhìn thấy số mệnh của họ.”
“Được.”
…
Tôi còn thấy được anh hai, anh ấy cũng đeo một sợi dây đỏ như anh cả.
“Anh cả, ngày mai em phải đi rồi, anh hãy chăm sóc Tiểu Thu.”
“Thực ra em cũng có thể như anh, thỉnh thoảng gặp em ấy một lần.”
“Không được, không phải anh đã nói chúng ta đã hoán đổi số mệnh cho em ấy thì tốt nhất không nên gặp lại, tránh cho em ấy gánh thêm nhiều nhân quả sao?”
Anh hai mỉm cười nói: “Hơn nữa em cũng sắp đi cùng người cao nhân kia để tạo công đức, làm sao có thời gian quay lại đây.”
“Lương Hạ.” Anh cả thở dài: “Anh là anh của em.”
“Anh cả đã hy sinh rất nhiều rồi.” Anh hai nói: “Người đầu tiên đổi số mệnh sẽ phải chết, em chỉ là người thứ hai, có thể khi tích được nhiều công đức, em có thể sống được lâu hơn chút.”
“Còn nữa…” Anh hai quay lại nhìn tôi, ánh mắt rất dịu dàng: “Em cũng là anh của Tiểu Thu.”
“Cao nhân kia không phải đã nói thiên mệnh sẽ tìm mọi cách ngăn cản Tiểu Thu thay đổi số mệnh sao?” Anh hai nhăn mặt: “Không biết sẽ sử dụng phương pháp gì.”
“Chẳng có ích gì nếu lo nghĩ nhiều.” Anh cả nói nhẹ nhàng: “Dù là phương pháp nào, anh tin rằng Tiểu Thu sẽ không chịu khuất phục.”
“Em ấy không thể gặp được em vào ngày mai liệu em ấy có khóc không nhỉ?” Anh hai bất chợt nói: “Anh phải nhớ đi đón em ấy, em sợ em ấy sẽ bị lạc.”
“Được.”
…
Trán của tôi đổ mồ hôi lạnh, dường như có nhiều người gọi tên tôi, lo lắng, quan tâm, gấp gáp, tiếng gọi càng ngày càng lớn hơn.
Ánh sáng vàng lần lượt chiếu lên cơ thể tôi, ấm áp, sáng rực… Đó có phải là công đức không?
Tôi vô cùng bối rối.
“Anh đã tìm ra được những người được thiên mệnh thiên vị! Là năm đứa trẻ nhỏ!”
“Tiểu Thu sẽ chăm sóc chúng thật tốt, miễn là họ có mối liên kết, năm em ấy hai mươi sáu tuổi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…”
“Lương Hạ, hãy chăm sóc Tiểu Thu thật tốt nhé.”
“Hôm nay anh đã gặp được anh cả, đời này anh ấy tích lũy được nhiều công đức như vậy, cao nhân kia nói rằng anh ấy sẽ có số mệnh tốt trong kiếp sau… Tiểu Thu, nếu em cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy.”
“Tiểu Thu, đứa bé gái tên là Tống Thước mà em nuôi có một chút giống em. Nhưng tại sao con bé được thiên mệnh yêu thương, còn em lại bị thiên mệnh bỏ rơi chứ…”
“Anh hai rất nhớ em, cũng rất nhớ anh cả.”
“Tiểu Thu, những đứa trẻ em nuôi thực sự rất thích em, bây giờ anh có thể đi nói với anh cả rồi, có họ sẵn lòng đổi mạng sống cho em, chắc chắn em sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Cô ơi, cô tỉnh dậy đi.”
“Cô ơi, không phải cô nói sợi dây may mắn này có thể bảo vệ chúng con sao? Con chỉ muốn nó bảo vệ cô…”
“Cô, không phải nói chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi sáu cùng nhau sao?”
“Cô ơi…”
“Cô ơi, Lục Chiêu nói rằng số mệnh của chúng con rất tốt, việc giúp đổi mạng không ảnh hưởng gì đến chúng con cả, xin cô đừng giận chúng con nhé!”
“Cô ơi, may mà chú Xuân Lai tìm thấy con, may là con có thể giúp được cô, con thực sự rất sợ…”
“Cô ơi!”
“Tiểu Thu!”
Tôi dường như nghe thấy ai đó thở dài một hơi, cuốn “Bách khoa toàn thư” đó hoàn toàn biến thành tro bụi, giống như một người đã chọn cách bỏ cuộc sau khi miễn cưỡng vùng vẫy.
Bị quá nhiều công đức ảnh hưởng mà nó đã bị biến thành một cuốn “Bách khoa toàn thư” chưa hoàn chỉnh, rõ ràng là muốn dẫn dắt tôi tự phá hủy số mệnh của mình nhưng vì anh cả và anh hai đã đổi mạng cho tôi, cũng như sự tiếp cận của năm đứa trẻ, nó đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yên lặng ẩn núp.
Đến giờ này, nó cuối cùng cũng tan biến khỏi thế giới của tôi, có lẽ từ bây giờ trở đi nó sẽ không thể ràng buộc số mệnh của tôi nữa.
Nhưng số mệnh được thay đổi lại được trao đổi bằng một trong những điều quý giá nhất của tôi.
Trước đây, tôi nghĩ rằng tình cảm gia đình của tôi luôn rất mong manh.
Có thực sự như vậy không?
Tình cảm gia đình của tôi có thực sự mong manh không?
Hay là ở một nơi không thể nhìn thấy được, có một người đã dốc hết sức lực chiến đấu với số mệnh, rõ ràng là hy sinh tất cả nhưng vì không để tôi quá đau lòng mà tạo ra một giả tưởng.
Tôi cảm thấy linh hồn của mình đã bị chia thành hai nửa, một nửa trong số đó đang trách mắng bản thân không biết gì cả.
Hạ Thanh Thu, làm sao mày có thể tự cho mình là đúng.
Làm sao mày có thể nghĩ rằng mày chỉ là người đã từng được yêu thương.
Sao mày có thể nghĩ rằng anh cả quá bận rộn và không có thời gian yêu thương mày, còn anh hai thì quá mệt mỏi và không muốn yêu thương mày.
Họ đã dùng toàn bộ sức mạnh để yêu thương, thay mày đổi số mệnh.
Tại sao mày cho rằng cuộc sống hạnh phúc hiện tại của mày chỉ là do may mắn?
Mày là một người đã bị thiên mệnh bỏ rơi, sống sót đến hiện tại nhờ việc ăn thịt của người thân, mới có thể sống đến bây giờ.
Sao mày có thể, sao mày có thể… nghĩ rằng họ không yêu mày?
10
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường êm ái, xung quanh là những gương mặt đầy hoảng sợ, lo lắng.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng đã rực rỡ, phản chiếu rõ ràng những quầng thâm mắt sau một đêm không ngủ của chúng.
Tôi mở miệng ra, cười một cách yếu đuối: “Đừng gọi cô nữa, cô ổn…”
Nhưng một giọt nước mắt bất ngờ lăn từ đôi mắt xuống gò má rồi biến mất vào gối.
Như là mở một chiếc cửa nào đó, giọt nước mắt thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Tôi khóc một cách đau đớn, kìm nén cảm xúc, cảm giác như toàn bộ thế giới đang quay ngược lại trước mắt tôi.
Tôi không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Một đôi bàn tay xoa đầu tôi như cách tôi đã làm với chúng trước đây, nhẹ nhàng vỗ về.
“Cô ơi, không sao cả.”
“Chúng con sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
“… Loại chuyện đổi mạng này cũng dám làm.” Giọng tôi khàn khàn: “… Không sợ bị lừa sao…”
“Nếu là chuyện của cô, con chấp nhận bị lừa.” Trang Du nằm bên đầu giường của tôi: “Cô ơi, cô phải mau khỏe lại, chú Lương Hạ nói rằng khi cô tỉnh dậy chú ấy sẽ đến thăm cô.”
“Chú Lượng Hạ nói, nếu cô không tỉnh lại chú đến thăm cô thì chỉ làm hại cô.”
Lâm Diệu Diệu nói thêm: “Vì vậy, chú ấy đang cầu nguyện ở nghĩa trang Bạch Hạc đấy.”
Nghĩa trang Bạch Hạc là nơi an nghỉ của anh cả.
Tôi khóc nức nở: “Cô muốn đi tìm chú ấy… Cô muốn đi tìm họ…”
“Chúng con sẽ đi cùng cô.” Tống Thước nhẹ nhàng đỡ tôi dậy: “Xe đã sẵn sàng.”
“Cô ơi, chúng con sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt.” Lâm Diệu Diệu nói: “Để cho kiếp sau, kiếp sau nữa, những kiếp sống sau này của cô sẽ luôn hạnh phúc.”
“Chúng con sẽ luôn ở bên cạnh cô.” Hà Diệc Dương giúp tôi mặc khoác vào, nói nhỏ: “Dù cho cô có đuổi con đi, con cũng không rời đi.”
“Cô làm sao có thể đuổi con đi được.” Tôi bình tĩnh hỏi lại: “Các con có tức giận không? Lúc đầu khi anh cả nhận nuôi các con, thực ra cũng là vì cô…”
“Cô ơi, không quan trọng nguyên nhân là gì.” Từ Như Đồ ngắt lời tôi: “Chú Xuân Lai đã chăm sóc chúng con rất tốt, cô cũng thế, dù có báo đáp cô bao nhiêu đi nữa đều là chuyện đương nhiên.”
“Gặp được cô là điều may mắn nhất mà con từng trải qua.” Trương Du cười nhẹ: “Con rất biết ơn chú Xuân Lai.”
“Con cũng vậy.”
“…Con cũng nghĩ như vậy.”
Gặp cô, là điều may mắn nhất trong cuộc đời con.
…
Ở cổng nghĩa trang Bạch Hạc, tôi nhìn chăm chú vào thanh niên cách đó không xa.
Những nét mặt đã mấy chục năm không thể nhận ra, gương mặt luôn bị lãng quên dù tôi có cố nhớ đến thế nào, khoảng trống trong ký ức không bao giờ có thể lấp đầy.
Trong khoảnh khắc này, giống như màu mực đậm của một họa sĩ, rõ ràng đến mức khiến tôi không thể tin được.
Bệnh mất khả năng nhận diện khuôn mặt của tôi, có vẻ như đã khỏi.
“Tiểu Thu ” Anh ấy mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”
Và bọn trẻ phía sau cũng đồng lòng giơ ra năm bàn tay đeo dây đỏ.
“Cô đoán xem con là ai?”
Tôi nhìn lại hình ảnh trên bia mộ.
Chàng trai trẻ tuổi cười nhẹ nhàng, nét mặt thanh tú, một số khung cảnh trong ký ức của tôi đã khắc sâu vào đó.
Lần này, tôi cuối cùng đã… nhận ra được khuôn mặt của anh ấy.
– HẾT –