Tôi Là Nữ Phụ Độc Ác - Chương 5
Vẻ mặt Tống Thước có chút mơ hồ: “Ông ta nói… muốn cúi đầu lạy con, sau đó cầu chúc cho gia đình con bình an, hạnh phúc, phú quý?”
Tôi: “…”
Hứa Như Đồ đột nhiên xen vào: “Bần tăng từ Đông Châu đến Tây phương bái Phật cầu phúc. Hôm nay nhìn thấy giữa trán tiểu thí chủ đầy đặn, đó là phúc báo. Sinh ra trong một gia đình có phúc, bần tăng muốn hướng vị thí chủ nhỏ tuổi cúi lạy, cầu chúc gia đình vị thí chủ nhỏ tuổi này bình an, hạnh phúc, sung túc dồi dào.”
Sau khi cậu nói xong một cách hài hước và chính xác, cả bàn ăn rơi vào im lặng.
“Học rất giống nha.” Hà Diệc Dương chân thành nói: “Giống như đúc.”
“Cậu đã ghi nhớ từng chữ sao?” Lâm Diệu Diệu mở to mắt: “Bảo sao lần trước bài kiểm tra lịch sử của cậu được tận một trăm điểm.”
“Cô ơi?” Trang Du đột nhiên nhìn tôi: “Cô có chuyện gì vậy?”
Những đứa trẻ khác đều nhìn tôi, sau đó tôi mới định thần lại và bình tâm điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Không sao đâu.”
Nhưng sau khi về phòng ,vào ban đêm, tôi vẫn không thể ngủ được.
– Bần tăng đi từ Đông Châu đến đây và sang Tây Phương để lễ Phật cầu phúc.
“Đương nhiên là anh mua kẹo hồ lô từ trong ngõ phía đông, sau đó tới trường học phía tây đưa cho em! Cách đây hơn hai mươi cây số!”
– Muốn hướng vị thí chủ nhỏ tuổi này cúi lạy.
“Tiểu Thu, em chính là phúc tinh của anh, đến để anh hai cúi lạy em mới được!”
– Chúc gia đình vị thí chủ nhỏ tuổi này bình an, hạnh phúc, dồi dào tài lộc.
“Anh hai không có lời chúc sinh nhật nào cả, chỉ mong Tiểu Thu trở nên giàu có chỉ sau một đêm, trở thành một người phụ nữ giàu có và xinh đẹp”.
Vị hòa thượng trông không giống một hòa thượng đột nhiên ngăn cản Tống Thước, một hòa thượng kỳ quái.
Lớp sương mù ký ức chợt tan biến.
Tôi không nhớ anh hai của tôi trông như thế nào cũng như cảm giác của tôi khi anh ấy rời đi.
Nhưng tôi nhớ có lần anh ấy rất nghiêm túc ngồi xổm xuống trước mặt tôi và khen ngợi tôi khi tôi còn học tiểu học: “Tiểu Thu đã giành vị trí thứ nhất trong môn chạy. Điều này thật tuyệt vời!”
Tôi cũng nhớ anh ấy cũng rất kiên nhẫn và bao dung với tôi như tôi đối với những đứa trẻ này, anh ấy thường đưa tôi đi xem phim, chơi game cùng tôi, bất kể tôi làm gì, anh cũng mỉm cười và động viên tôi.
Tôi nghĩ tôi cũng đã từng được yêu.
Nhưng ngay cả anh hai tôi, người cùng huyết thống, cũng không thể lúc nào yêu thương em gái mình vô điều kiện.
Đặc biệt là em gái, người thậm chí còn không thể nhận ra anh trai của mình.
Có lẽ sự chậm chạp và non nớt của tôi đã làm khó anh hai khi còn đang đi học, có lẽ vì anh đã chăm sóc tôi bao nhiêu năm và cuối cùng cũng muốn sống cuộc sống của riêng mình. Thi tuyển sinh đại học, anh hai của tôi chỉ để lại cho tôi một câu rồi một mình anh ấy đi tu.
Nghe có vẻ như một trò đùa lố bịch, lúc đầu tôi còn không thể tin được, tôi đã khóc và tìm kiếm anh ấy khắp nơi cho đến khi anh cả vội vàng chạy đến ôm tôi.
Trong cơn mưa tầm tã, chất lỏng ấm áp từng giọt rơi xuống từ mặt anh cả.
Có phải mưa không? Tại sao mưa lại nóng?
“Thực xin lỗi Tiểu Thu.” Anh ấy run rẩy nói: “Là các anh có lỗi với em, thực xin lỗi Tiểu Thu…”
Từ đó trở đi tôi không bao giờ nhắc đến anh hai nữa.
Tôi nghĩ có lẽ chính anh hai đã làm anh cả buồn, dù tôi cũng rất buồn nhưng tôi sẽ không nhắc đến anh nữa.
Duyên người thân của tôi vẫn luôn rất mỏng.
Người anh cả yêu tôi, người anh thứ hai cũng yêu tôi.
Chỉ là một người quá bận để yêu tôi, người kia quá mệt mỏi để yêu tôi mà thôi.
Vậy vị sư hôm nay là anh hai có phải không?
Liệu anh ấy có biết anh cả đã qua đời, anh ấy có biết tôi đã nhận nuôi Tống Thước và anh ấy có biết tôi hiện đang ở đâu hay không?
Nếu biết sao anh ấy không đi gặp anh cả?
Nếu biết tại sao anh ấy không đến tìm tôi?
Nếu biết, tại sao lại thà đối mặt với Tiểu Thước không biết gì mà cúi lạy cũng không nói một lời nào với tôi?
Tôi có nên đi tìm anh ấy không?
…Nhưng dù có tìm được anh ấy, tôi vẫn không thể nhận ra anh ấy là ai.
Tôi ngơ ngác nhìn bức ảnh tập thể trên bàn.
Hai thiếu niên và một cô bé.
Thiếu niên khuôn mặt mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra là đang cười rạng rỡ.
Tôi dừng lại một lúc lâu, cuối cùng bước ra khỏi phòng và gõ cửa phòng Tống Thước.
“…Tiểu Thước, ngày mai là thứ bảy, cô muốn con cùng cô đi một nơi tìm người.”
Ngày hôm sau, tôi dẫn năm đứa trẻ của mình trở lại nơi chúng đã dã ngoại.
Dưới sự dẫn dắt của Từ Như Đồ và Tống Thước, tôi bước lên cây cầu khỉ và từng bước đi về phía ngôi chùa.
Ngay cả bọn trẻ cũng nhìn ra manh mối, Lâm Diệu Diệu, người hôm qua quá sợ hãi khi đi qua cầu, đã đi theo tôi mà không nói một lời, ánh mắt đầy lo lắng, dù tôi có cố gắng thuyết phục thế nào cũng không chịu rời đi.
Tôi không còn cách nào khác đành phải ôm cô bé suốt chặng đường rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa chùa mở ra.
Ngôi chùa trống rỗng, không một bóng người.
“Tại sao nơi này không có người?” Tống Thước nhìn bốn phía nói: “Hôm qua đồ vật ở đây đều đã bị lấy đi.”
“Không phải, không phải có người dâng hương sao?” Trang Du chỉ vào lư hương: “Đây là kẹo hồ lô, là đồ cúng sao?”
“Làm sao có thể dùng kẹo hồ lô làm đồ cúng?” Hà Diệc Dương vặn lại: “Chắc chắn là bị người khác vô tình đánh rơi ở đây.”
“Cô…” Từ Như Đồ dừng lại: “Cô, cô không sao chứ?”
“Cô ổn.” Tôi nói nhẹ nhàng: “Chúng ta trở về thôi.”
“Không phải cô đang tìm người sao?”
Tôi lắc đầu: “Cô không tìm anh ấy nữa.”
Anh ấy không muốn tôi nhìn thấy anh ấy.
Vậy thì đừng tìm kiếm.
Có lẽ đúng như những gì trong sách nói, số phận của tôi với anh hai và anh cả chỉ có thể nhạt nhòa dần.
“Cô ơi, người cô đang tìm có quan trọng với cô không?” Tống Thước hỏi.
“Quan trọng.” Tôi nói: “Nhưng không sao cả, giờ cô đã có các con rồi.”
“Chúng con sẽ luôn ở cùng cô!” Trang Du lập tức thề: “Chắc chắn rồi! Nếu không ở cùng cô, con sẽ là một con chó con!”
“Con cũng vậy, nếu không đi con sẽ là một con lợn nhỏ…”
“…”
Nắng mùa thu trong trẻo, gió nhẹ nhàng, bóng cây đổ xuống tay tôi lấm tấm sao.
Tôi cắn một miếng kẹo hồ lô.
…Hơi chua.
7
Cùng với việc các đứa trẻ lớn lên, tôi cũng ngày càng không tin vào cốt truyện nữa.
Bởi vì suốt nhiều năm qua, cốt truyện đã trở nên sụp đổ đến mức không thể nhận ra, nhưng trên thế giới này lại không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự hủy diệt, cũng không có bất kỳ sự thay đổi lớn nào.
“Bách khoa toàn thư” mặc dù có chút siêu nhiên, nhưng đối với tôi nó vẫn chỉ được coi như một loại văn chương giải trí nào đó, mà thường thì nó cũng không xuất hiện, chỉ khi tôi có thắc mắc thì nó mới xuất hiện.
Tôi có một điều lo lắng mới — dường như gần đây tôi đã bắt đầu có vận may trong tình yêu.
Cả năm đứa trẻ đều đã bắt đầu học trung học phổ thông, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, bắt đầu cuộc sống “thu tiền thuê nhà” đơn giản và vất vả.
Trong thời gian đại học, tôi bận rộn với việc chăm sóc trẻ con, nên thường xuyên không có thời gian ở trường.
Nhưng khi chúng lớn lên, tôi có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn và tôi luôn có thể tìm được thời gian để đi ra ngoài dạo chơi.
Dần dần, có người bắt đầu theo đuổi tôi.
Họ bao gồm nhiều thành phần, không giới hạn ở giáo viên khóa học nghệ thuật của Trang Du, các khách thuê nhà, bạn đại học cũ, những sinh viên năm cuối trong phòng thí nghiệm nghiên cứu…
Ban đầu, tôi không quá quan tâm đến việc tiếp xúc với các chàng trai ấy, cho đến khi tôi gặp được Lục Chiêu, một trong những khách thuê của tôi, tôi có ấn tượng rất tốt với anh ta.
Anh ta là một người vui vẻ hài hước, nhẹ nhàng và lịch thiệp, mỗi khi đi chơi với anh, tôi luôn cảm thấy rất thoải mái… Thậm chí, đôi khi tôi còn mơ hồ nhìn thấy một số hình bóng quen thuộc ở anh, đôi khi là anh cả, đôi khi là anh hai.
Tôi biết điều này không đúng nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được mình và đồng ý với lời mời của anh ấy, nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ từ những lời nói và hành động tương tự đó hết lần này đến lần khác.
Chỉ là, tôi không ngờ rằng, chuyện này lại bị phát hiện nhanh chóng như vậy.
“Cô ơi!” Trương Du đột nhiên nói ở bàn ăn: “Con nhìn thấy rồi đấy nhá.”
Tôi không hiểu bèn hỏi lại: “Con thấy cái gì?”
“Cô, gần đây cô có đang hẹn hò sao?” Lâm Diệu Diệu hỏi, giọng nói không còn vui vẻ như bình thường.
“Không tính là hẹn hò được đâu.” Khi nói về vấn đề như này với những đứa trẻ, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, tôi trả lời mơ hồ: “Chỉ là gặp nhau một chút thôi…”
Bàn ăn lại chìm vào im lặng.
Tôi mới nhận ra rằng, dường như hôm nay tâm trạng của bọn trẻ không được tốt nên tôi hỏi Từ Như Đồ bên trái: “Như Đồ, các con sao vậy?”
Cậu thiếu niên bên trái mặc đồng phục, tay áo xắn lên đến khủy tay, nghe thấy tôi hỏi liền liếc nhìn tôi một cái, rồi đột nhiên đứng dậy, tay vẫn nắm chặt cái bát, lạnh lùng nói: “Con đã ăn xong rồi.”
Tôi bất ngờ không nói nên lời.
… Đứa trẻ không phải là Từ Như Đồ, cậu là Hà Diệc Dương.
“Được rồi,” Từ Như Đồ thật sự cũng đặt đũa xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện cô hẹn hò là chuyện của cô, không cần phải nói cho chúng con biết.”
“Cô không giấu các con đâu.” Tôi cố gắng giải thích cho bọn trẻ hiểu, “Nếu cô thực sự đang hẹn hò, cô nhất định sẽ nói cho các con biết.”
Tất cả lại rơi vào trạng thái im lặng.
“Cô không có hẹn hò, chỉ là gặp qua một chút thôi…” Trang Du hỏi một cách kỳ quái: “Ý của cô là vậy đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Cô thích người đó… chú ấy à?” Tống Thước lau miệng.
“Chưa đến mức đó đâu.” tôi trả lời thẳng thắn: “Chỉ là cô cảm thấy thoải mái khi ở bên chú ấy thôi.”
“Vậy nên,” Hà Diệc Dương quay lại trước mặt tôi, nhìn tôi một cách lặng lẽ rồi hỏi: “Cô cảm thấy không thoải mái khi ở bên chúng con à?”
“Tất nhiên là không phải rồi.” Tôi cảm thấy một chút ngạc nhiên nhưng cũng trả lời lại: “Cô cũng rất thích ở bên các con.”
Hà Diệc Dương không nói gì nữa.
Tôi cuối cùng đã nhận ra một điều và hỏi lũ trẻ: “Các con không muốn cô hẹn hò à?”
Cách nhìn của những đứa trẻ này cũng không phải là khó hiểu, dù sao khi chúng còn nhỏ, trong suy nghĩ của chúng là khi tôi có gia đình mới, tôi sẽ “bỏ rơi” chúng.
Mặc dù trong lòng tôi biết sẽ không có chuyện đó xảy ra, mục đích của việc tiếp xúc với Lục Chiêu hoàn toàn không phải là để hẹn hò, nhưng tôi không muốn thảo luận nhiều về chủ đề này với bọn trẻ.
Trong mắt tôi, chúng vẫn là trẻ con và tôi luôn cảm thấy, với tư cách là một người lớn, chia sẻ những trải nghiệm cảm xúc với trẻ con là không thích hợp.
Nhưng tôi đã nuôi dưỡng chúng gần mười năm, chúng quan trọng hơn rất nhiều so với Lục Chiêu, người tôi mới quen được một tháng.
Tôi đang cố gắng giải thích với họ nhưng Lâm Diệu Diệu bỗng nhiên cười rất lớn.
“Không phải đâu, việc cô hẹn hò cũng không sao cả.” Giọng nói trong trẻo của cô bé phá vỡ sự tĩnh lặng buồn tẻ trên bàn ăn: “Và hơn nữa, chú đó trông rất đẹp trai đấy.”