Tôi Là Nữ Phụ Độc Ác - Chương 3
Tôi không muốn quan tâm đến cái gì mà nam chính hay nữ chính, tôi chỉ biết, bọn trẻ là người thân mà anh cả để lại cho tôi, có lẽ sau một khoảng thời gian dài cũng chỉ có bọn trẻ mới có thể dẫn tôi đi tìm anh cả, cũng chỉ có bọn họ mới mãi nhớ đến anh cả.
Thế là đủ rồi.
Anh cả luôn nói với tôi, chờ sau khi tôi lớn lên, anh ấy sẽ để lại cho tôi một số tiền lớn, để tôi có thể tìm một người đàn ông mà tôi thích để kết hôn, sau đó có một gia đình riêng của chính mình.
“Tiểu Thu, anh không có năng lực gì khác nhưng đã tiết kiệm rất nhiều tiền cho em, để sau này em có thể không lo cơm ăn áo mặc.” Anh nói: “Trước giờ em vẫn luôn một mình, anh chỉ hy vọng sau này em sẽ không còn cô đơn nữa.”
Khi đó, tôi không hề biết rằng “một số tiền lớn” mà anh nhắc tới lại là con số khiến tôi trợn mắt líu lưỡi đến vậy.
Tôi chỉ biết, nếu đây là điều anh ấy hy vọng thì tôi sẵn lòng làm.
“Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau.” Cho nên, nhìn những gương mặt non nớt này, tôi thật lòng nói: “Có lẽ khi cô lấy chồng thì các con đều đã vào đại học rồi.”
“Vậy còn…” Trang Du bắt đầu đếm: “Bảy… tám, chín năm!”
Đối với bọn trẻ mà nói, chín năm quả thực là một khoảng thời gian rất dài.
Bọn trẻ chợt thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa nhận được lời hứa trịnh trọng nào đó.
“Đúng vậy.” Tôi mỉm cười: “Vậy nên đừng nghĩ về những chuyện xa vời kia nữa, chúng ta bắt đầu ước nguyện đi.”
“Chuyện này con biết!” Lâm Diệu Diệu giơ tay trả lời: “Khi đu quay cao lớn này đã đạt đến điểm cao nhất, nếu ước nguyện thì điều ước sẽ trở thành hiện thực!”
“Thật thông minh.” Tôi chạm vào chiếc mũi nhỏ của con bé: “Vậy cùng nhau ước nhé.”
Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, toàn bộ hình dáng của thành phố kia đều được thu vào trong mắt của chúng tôi.
Đèn đuốc sáng trưng, những ánh sáng rực rỡ chậm rãi chảy dài trên những cây cầu cao giữa những con đường giao nhau, lại nằm giữa những tòa nhà cao tầng san sát, giống như là huyết mạch của cả thành phố.
Tôi nhắm mắt lại.
Mong muốn của tôi cũng không tính là lớn lao, cực kỳ đơn giản cũng cực kỳ xảo quyệt.
Tôi nghĩ: Nếu có thể, hãy để mọi điều ước của năm đứa trẻ này trở thành hiện thực.
4
Trẻ con thường lớn rất nhanh, giống như bông lúa mì, trong nháy mắt đã trưởng thành.
Từ Như Đồ và Trang Du đã học lớp năm, đều đã bắt đầu nhanh chóng lớn lên, chỉ có Hà Diệc Dương vẫn nhỏ con nhất nhóm, ngày nào cũng uống sữa với sắc mặt buồn rầu, hỏi tôi: “Cô ơi, con sẽ không mãi như thế này chứ?”
Tôi nhịn cười: “Không đâu, chờ khi nào Tiểu Dương vào cấp hai thì sẽ cao lên ngay thôi.”
Lời này của tôi quả thật không sai, Hà Diệc Dương chỉ là lớn muộn, chậm hơn một chút, sau khi bọn trẻ tốt nghiệp tiểu học, cả ba cậu bé đã gần như cao lên.
Năm nay, tôi tặng năm chiếc điện thoại di động cho bọn trẻ làm quà ngày lễ thiếu nhi.
Tuy nhiên, tôi đã chờ đến khi bọn trẻ tốt nghiệp tiểu học mới tặng món quà này.
“Đây là ngày lễ thiếu nhi cuối cùng.” Vào ngày nghỉ lễ, tôi đưa cho bọn trẻ chiếc điện thoại di động của mình: “Tặng quà đắt tiền hơn chút nhá.”
Mấy đứa trẻ đều rất vui mừng nhưng chỉ có Lâm Diệu Diệu lại có vẻ mặt mất mác: “Con không thể luôn là trẻ con sao?”
“Miêu Miêu.” Năm ngoái, theo như yêu cầu mãnh liệt của con bé, tôi đã thay đổi xưng hô từ Lâm Diệu Diệu thành một con vật nhỏ: “Con người phải lớn lên.”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nhưng mà các con ở trong lòng cô vẫn luôn là một đứa trẻ, hơn nữa còn rất sớm để trở thành người lớn mà.”
“Tại sao cô vẫn chưa lớn lên?” Trang Du cười hì hì, nói: “Vẫn luôn là dáng vẻ của tiên nữ.”
“Cô vẫn luôn mười tám tuổi.” Từ Như Đồ tiếp lời: “Cùng với lần đầu tiên gặp nhau, quả thực không có khác biệt nào.”
Mặc dù đã nghe vài năm rồi, nhưng những lời ngọt ngào của đám trẻ quả thật vẫn khiến người khác không thể nào chịu nổi.
Sau khi năm đứa trẻ có điện thoại di động liền ở nhà nghiên cứu cả buổi chiều, lần lượt vào nhóm rồi lại tìm tôi xin thêm WeChat.
Tống Thước đã tạo một nhóm WeChat, cũng không biết bị ai đã đổi tên thành “Gia đình động vật” nhưng dường như mọi người đều ngầm đồng ý với cái tên này.
Năm con vật nhỏ này đã theo một giáo viên dạy mỹ thuật học vài năm, Trang Du là học sinh nghiêm túc nhất lớp đã có thể giúp chúng tôi vẽ ảnh đại diện. Hình đại diện của chúng tôi là một nhóm hoàn chỉnh, mấy đứa nhỏ là động vật nhỏ, tôi là một cô gái dễ thương với hai bím tóc.
Tất cả bọn trẻ đều nóng lòng muốn thay hình đại diện mới, sau đó bắt đầu chơi lắc xúc xắc ở trong nhóm.
“Mình tuyệt đối sẽ không nhận thua!” Hà Diệc Dương tuyên bố ở trong nhóm: “Lần này chiến thắng sẽ là của mình!”
Sau đó, cậu lắc ra được một điểm.
Hà Diệc Dương: “…”
Những đứa trẻ khác bên cạnh cười nhạo cậu bé, cũng bắt đầu tung xúc xắc.
Tống Thước được hai điểm, Trang Du là ba điểm, Từ Như Đồ năm điểm.
Lâm Diệu Diệu dễ dàng lắc ra được sáu điểm: “Ha ha ha! Mình thắng rồi nhá!”
Tôi tò mò hỏi: “Các con đang chơi game sao?”
“Không phải đâu cô.” Lâm Diệu Diệu trưng ra vẻ mặt rất đáng yêu: “Đây là cuộc đọ sức cuối cùng. Ai thắng thì có thể ngồi cạnh cô và xem phim vào buổi tối!”
Tôi: “…”
Tối nay có một bộ phim hoạt hình được chiếu, tôi đã mua sáu vé xem phim, định dẫn năm đứa trẻ đến rạp chiếu phim xem.
Nhưng tôi thực sự đã không sắp xếp vị trí ngồi trước… Thật không ngờ, bọn trẻ đã bàn bạc và giải quyết vấn đề nội bộ rồi.
“Tối nay con sẽ ngồi bên trái cô.” Lâm Diệu Diệu hiển nhiên rất phấn khích: “Từ Như Đồ sẽ ngồi bên phải cô.”
Sau đó, Từ Như Đồ đã nhắn một biểu tượng cảm xúc trong nhóm với nội dung “Con đã nhận được rồi”.
Tôi không khỏi bật cười: “Không phải chúng ta đều đang ngồi trên ghế sô pha sao? Sao lại còn gửi tin nhắn WeChat?”
Từ Như Đồ thành thật nói: “Con không có vẻ mặt dễ thương như thế.”
“Con vốn đã rất dễ thương rồi.” Tôi nhẹ nhàng xoa nhóc: “Cả hai đứa đều là những đứa trẻ dễ thương nhất.”
Đó là lời nói thật lòng của tôi.
Mặc dù lúc nhận nuôi bọn trẻ tôi cũng vừa mới trưởng thành nhưng bởi vì lúc đó chúng đều rất hiểu chuyện, hơn nữa lại còn có sự nối kết với anh cả nên tôi cũng không gặp khó khăn gì.
Chỉ là thỉnh thoảng, tôi mới không kìm lòng được mà cảm thán: Có tiền thật tốt.
Nuôi trẻ con là siêu tốn tiền, một câu này quả thật không sai.
Đặc biệt là tôi luôn thích mua đồ này nọ cho chúng, khi nhìn thấy vài bộ quần áo dễ thương trên mạng liền có suy nghĩ muốn bọn chúng mặc vào, cũng rất thích dẫn bọn trẻ ra ngoài ăn.
Mặc dù ở mức độ nào đó mà nói thì tôi là một trạch nữ nhưng nếu là dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi thì tôi lại rất sẵn lòng.
Giống như chuyện tối nay cùng nhau đi xem phim.
Vừa tới rạp chiếu phim, tôi đang định lấy vé xem phim thì Tống Thước kéo tôi lại nói: “Cô, ngồi đi.”
Tôi nhìn lại thì thấy bốn đứa trẻ còn lại chia thành bốn hướng, Lâm Diệu Diệu đi mua mắt kính 3D, Từ Như Đồ đi lấy vé, Hà Diệc Dương cùng Trang Du đi mua bỏng ngô và đồ uống.
Bọn trẻ sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, khiến cho người trưởng thành như tôi không biết làm sao mà ngồi trên ghế massage mềm mại, thậm chí Tống Thước còn ân cần hỏi tôi có cần cài đặt thêm một gói sáu phút hay không.
Tôi: “… Không cần đâu, Tiểu Thước à.”
Khi xem phim, Lâm Diệu Diệu ngồi bên trái tôi và bên phải tôi là Từ Như Đồ.
Khác với những đứa trẻ bình thường, bọn trẻ không quấy cũng không nháo, cũng không đá vào hàng ghế phía trước, yên tĩnh ngồi im lặng, thỉnh thoảng phát ra những câu cảm thán nhỏ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên xem phim 3D nên một đám nhóc đều cảm thấy rất thích thú, rời khỏi rạp vẫn chưa hài lòng, líu ríu bàn bạc xem sau này khi quay lại có nên xem các bộ phim hoạt hình khác không.
“Nhưng vẫn còn bài tập về nhà…” Từ Như Đồ theo bản năng nói, dừng một chút, sau đó mới ý thức được: “Chúng ta không có bài tập về nhà.”
“Tuyệt vời!” Trang Du giơ tay hoan hô: “Nghỉ hè sảng khoái!”
Kỳ nghỉ hè dài của lớp sáu bắt đầu như thế đó.
Xét đến vấn đề an toàn, tôi không đưa bọn trẻ đi ra ngoài du lịch, dù sao thì tôi cũng bị mù mặt lại không đủ tự tin để đưa cả năm đứa trẻ đi lang thang đến những địa điểm du lịch xa lạ.
Nhưng lại có thể đưa chúng đi chơi ở trong thành phố.
Kỳ nghỉ hè này, tôi đã đăng ký nhiều loại thẻ thành viên hàng năm, bao gồm thẻ thành viên của các công viên giải trí, rạp chiếu phim cùng nhiều nhãn hiệu quần áo trẻ em.
Nhưng đa phần thời gian thì chúng tôi vẫn ở nhà và chơi các trò chơi: poker, mạt chược, boardgame…
Mặc dù có chút mất mặt khi nói ra điều này nhưng khi còn nhỏ tôi thậm chí còn không thể chơi board game nên cảm thấy hơi tự ti.
Trong trò chơi phản ứng, Tống Thước chắc chắn là người đứng đầu. Cơ thể của cô bé bắt đầu phát triển nhanh vào năm lớp sáu, thần kinh vận động lẫn tốc độ phản ứng đều nổi bật hơn so với bọn trẻ, tiểu học cô bé đã tham gia rất nhiều môn thể thao, thành tích còn khá tốt… Đôi khi tôi tự hỏi, đây chính là văn võ song toàn trong truyền thuyết sao?
Tôi vẫn còn nhớ cú sốc khi cô bé lập kỷ lục bắn súng mới ở thành phố chạy bằng điện.
Mà nói về trí tưởng tượng cùng với năng lực nhận biết trong hội hoa, tôi đoán có lẽ không ai giỏi hơn Trang Du, nghỉ hè tôi đăng ký cho cậu bé tham gia lớp học hội họa, dường như cậu ấy sinh ra đã có nhận thức độc đáo về cái đẹp, còn nhỏ tuổi đã giúp tôi góp ý về trang phục.
Mặc dù đứa trẻ luôn ngọt ngào nói: “Cô mặc gì cũng đẹp.” Nhưng lại nghiêm túc đưa ra nhận xét: “Nhưng con cảm thấy bộ trang phục màu trắng này phù hợp với một nàng tiên như cô hơn.”
Về phần Lâm Diệu Diệu, con bé có vận khí cực kỳ tốt, ngay cả khi chúng tôi chơi poker cùng nhau, con bé luôn có thể rút được quân bài tốt nhất, xưng vương mà loại thẳng tất cả.
Kể từ khi phát hiện ra thiên phú này của con bé, mỗi lần weibo xổ số tôi đều nhờ con bé giúp.
Từ Như Đồ và Hà Diệc Dương thì chơi Vương Giả Vinh Diệu cực kỳ lợi hại, người là xạ thủ, một người đi đường rừng, khi chúng tôi đi đường ba, bọn trẻ đều giúp tôi nâng cấp, sau đó lặng lẽ tốc biến.
Thỉnh thoảng, gặp phải đối thủ thẹn quá hóa giận, mắng bọn trẻ vì lấy đồ dâng cho một cô em gái, hoặc một cô gái cùng đội hỏi bọn trẻ có muốn thành lập CP không, chúng luôn ngơ ngác mà ngẩng mặt lên, hỏi tôi: “Cô ơi, ý họ là sao cơ?”
Thỉnh thoảng, Hà Nhất Dương sẽ cau mày phản bác: “Không phải em gái mà là cô.”
Phản ứng của đối phương càng thêm mãnh liệt: “**, mày nghĩ mình là Dương Quá sao? Mày ** giả vờ cái gì vậy?”
Tôi: “…”
Hà Nhất Dương: “Cô ơi, anh ta đang nói cái gì vậy?”
Từ Như Đồ: “Anh ta đang mắng chúng ta.”
Hạ Nhất Dương: “Cô nói, không được mắng người.”
Từ Như Đồ: “Chỉ cần báo cáo là được.”
Thế là hai đứa nhỏ chặn đầu bên kia lại, không lên tiếng mà tiếp tục thao tác.
Mà tôi, mười phần xấu hổ đứng nhìn bọn trẻ xông lên, nghĩ thầm rằng: Ngay cả người trưởng thành cũng không lợi hại như thế này.
Nhưng lần sau, tôi vẫn sẽ tiếp tục không biết xấu hổ mà để bọn chúng xông lên: Không có cách nào, học sinh tiểu học đều rất lợi hại nha.
5
Sau kỳ nghỉ hè, mấy đứa trẻ được tôi gửi đến trường trung học cơ sở tốt nhất thành phố.
Tôi vẫn ở trước cửa đón bọn trẻ mỗi ngày, vẫn quen với việc hàng tuần cùng nhau xem phim, không có gì thay đổi – ngoại trừ việc bọn trẻ có nhiều lịch học và cũng bận rộn hơn trước.
Ngay khi tôi tưởng cuộc sống sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế này thì “bách khoa toàn thư” bấy lâu nay không phản hồi bỗng có phần mô tả mới.
Tóm tắt cốt truyện: Nam chính và nữ chính yêu nhau, mối quan hệ của họ tốt lên trong một chuyến đi chơi ở nông thôn. Nữ phụ độc ác (Hạ Thanh Thu) đuổi nữ chính ra khỏi nhà, nam phụ giúp đỡ cầu xin, nhân vật phản diện cùng nữ chính trốn khỏi nhà, nữ phụ tỏ tình với nam chính.
Tôi: “…”
Chuyến đi chơi ở nông thôn là gì? Đây có phải là chuyến dã ngoại mùa thu mà bọn trẻ sắp tham dự gần đây phải không? Hơn nữa, tại sao bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chỉ có tên của tôi được ghi ở phần ghi tên nữ phản diện? Những cái tên khác ở đâu.
“Bách khoa toàn thư” không hiểu tiếng lòng của tôi và chỉ thúc giục tôi hoàn thành cốt truyện.
Nhưng tôi đã sớm nói rõ, tôi không thể đi theo cốt truyện, cũng không thể đuổi bọn trẻ ra khỏi nhà.
Vấn đề là nam chính và nữ chính yêu nhau, nữ phụ thích nam chính, nhân vật phản diện thích nữ chính, nam chính thích nữ chính… Liệu những chuyện này có xảy ra không?