Tôi Là Nữ Phụ Độc Ác - Chương 2
“Trên tay của con có vẽ một chú cá vàng nhỏ, giáo viên mỹ thuật đã giúp con vẽ nó, như vậy cô sẽ không nhận nhầm nữa.”
“Con cũng có.” Lại có một bàn tay nhỏ trắng nõn đưa ra, bên trên có một chú mèo nhỏ, cô bé vui vẻ nói: “Con là mèo nhỏ, cô ạ.”
Tôi hỏi: “Là Diệu Diệu phải không?”
“Mọi người đều là một con vật nhỏ, con cũng muốn làm một con vật nhỏ.”
Lâm Diệu Diệu lắc ống áo tôi nói: “Diệu Diệu là một con mèo.”
Ba đứa trẻ khác cũng đưa tay ra, cho tôi thấy những con vật nhỏ trên tay chúng: Một chú chim nhỏ, một chú dê nhỏ và một chú thỏ nhỏ.
“Nhà chúng ta là một gia đình động vật.”
Tôi không nhịn được mà bật cười, nói: “Vậy cô là nhân viên chăn nuôi hả?”
Từ Như Đồ nghiêm túc nói: “Cô chính là cô, cô muốn là gì cũng được.”
Xì…
Quả nhiên, bàn đến lời ngon tiếng ngọt vẫn là học sinh tiểu học giỏi nhất.
Tôi thừa nhận mình đã bị lừa, bị làm cho cảm thấy mở cờ trong bụng nên đã mua thêm cho bọn trẻ một hộp bánh trứng.
“Cô ơi, cuối tuần thực sự sẽ đi công viên giải trí ạ?” Trang Du tiếp tục hỏi.
Tôi nói: “Cô chưa bao giờ lừa các con, có một thị trấn cổ tích mới mở nhưng các con muốn chơi gì thì phải tự quyết định, cô chỉ chịu trách nhiệm đi cùng các con thôi.”
Trẻ con đúng là trẻ con, ngay cả Tống Thước và Từ Như Đồ bình thường không thích nói chuyện cũng phát ra tiếng hoan hô nhỏ.
Thật ra lúc mới nhận nuôi chúng, chúng không được hoạt bát như bây giờ.
Ngay cả Lâm Diệu Diệu và Trang Du cũng sẽ thận trọng hỏi tôi có cần giúp gì không.
Những đứa trẻ lớn hơn một chút, hiểu chuyện tới mức khiến người khác cảm thấy đau lòng, cho dù có bị ngã cũng không nói không rằng, bất luận tôi đã làm gì, dù là một việc rất nhỏ, phản ứng đầu tiên của chúng cũng sẽ là ngẩng đầu lên và nói: “Cảm ơn cô.”
Nhưng mà cũng may, sau nửa năm nuôi dưỡng bọn nhỏ cũng khiến chúng giống trẻ con hơn chút rồi.
Phải nói rằng, đây chính là một thành công.
3
Cuối tuần, tôi chở bọn trẻ đến thị trấn cổ tích.
Vừa bước xuống sau khi đỗ xe đã lập tức nhìn thấy bọn nhỏ đứng thành hàng ngay ngắn ở trước mặt, trên tay mỗi đứa cầm một sợi dây có nhiều màu sắc khác nhau.
Tôi: “?”
Thật ra tôi đã từng nhìn thấy qua thứ này, một sợi dây thừng, chính là loại dùng để tròng vào tay của trẻ để phòng chúng đi lạc.
Tuy nhiên, tôi không thực sự quan tâm về vấn đề an toàn của bọn trẻ, có lẽ là vì đã từng sống ở trại trẻ mồ côi nên ý thức về sự an toàn của chúng cực kỳ cao, hơn nữa cơ bản chúng thường kết bạn và đi cùng nhau, năm đứa trẻ đi cùng nhau thì quả thực không thể xảy ra chuyện bị bắt cóc.
Cho nên, bọn chúng mua cái này, chính là mình bị lạc sao?
Tôi vẫn còn mù mờ, Tống Thước với tư cách là thủ lĩnh tạm thời của bọn trẻ đứng lên, trên tay vẽ một con chim béo tròn.
“Mặc dù chúng con sẽ đi sát bên cạnh người của cô.” Tống Thước nghiêm túc giải thích với tôi: “Nhưng cô lại không biết mặt của chúng con. Vì để phòng ngừa có người xấu giả mạo chúng con đưa cô đi nên chúng con đã chuẩn bị thứ này.”
Tôi: “…”
Đã trách lầm rồi, hóa ra là sợ tôi lạc đường.
“Nhưng cô lại chỉ có hai tay, hơn nữa còn cần dùng một tay để làm việc riêng của mình.” Một đứa trẻ thủ lĩnh khác là Từ Như Đồ cũng tham gia hàng ngũ mà giải thích: “Cho nên chúng con đã sắp xếp lịch nhiệm vụ, từ 8:00-10:00 là đến lượt con nắm tay cô.”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn trẻ, có chút dở khóc dở cười nhưng vẫn đưa tay ra, nói: “Được rồi, làm phiền con chăm sóc cho cô đến trước mười giờ nhé.”
Từ Như Đồ cực kỳ trịnh trọng mà gật đầu, sau đó buộc sợi dây màu trắng lên trên tay của tôi.
Đột nhiên, tôi có một suy nghĩ rất kỳ quặc…
May mà bọn trẻ không có suy nghĩ đến việc mang cả năm sợi dây buộc trên người tôi cùng lúc.
Nếu không thì trông tôi thực sự rất giống ông chú bán bóng bay ở cổng công viên vui chơi giải trí.
Trước khi đến thị trấn cổ tích, tôi đưa cho bọn trẻ năm tấm bản đồ và yêu cầu chúng tự xác định lộ trình cùng với kế hoạch chơi các trò chơi.
Tôi không sợ độ cao lại không có quá nhiều hứng thú với những trò chơi có tính kích thích nhưng rõ ràng là mấy đứa trẻ thực sự rất thích thú, ngay cả Lâm Diệu Diệu, đứa trẻ đã do dự trước khi lên tàu lượn siêu tốc kia cũng bị hạ gục bởi cảm giác bay trên trời cao.
“A a a a a a!”
“Cô… ” Trang Du cực kỳ hưng phấn hét lên: “Con cảm thấy chính mình sắp bay lên vậy!”
“Không, không sao đâu!” Hai má Lâm Diệu Diệu đỏ bừng: “Cô có thích chơi không?”
“Cô rất thích.” Tôi nhéo nhéo mặt con bé: “Các con còn muốn chơi gì nữa?”
“Địa điểm tiếp theo.” Tống Thước chỉ chỉ vào bản đồ: “Nhà ma.”
Bây giờ tôi thực sự có chút kinh ngạc.
“Nhà ma?” Tôi nhìn bọn trẻ, xác định lại: “Các con không sợ sao?”
“Con không sợ đâu.”
Trang Du không chần chừ đáp lại: “Cũng không phải thực sự là ma, tại sao lại phải sợ?”
“Cô có sợ không?” Từ Như Đồ hỏi tôi.
“Cô cũng không sợ.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Cô thậm chí còn không thể phân biệt được khuôn mặt của bọn họ.”
“Con chắc chắn, con nhất định cũng không sợ!” Nhìn Lâm Diệu Diệu giọng điệu chắc nịch: “Hơn nữa, con cũng có thể bảo vệ cô.”
Nghe vậy, Tống Thước và Từ Như Đồ như người lớn mà gật gật đầu.
Chúng tôi bắt đầu xếp hàng đi vào nhà ma, bọn trẻ trò chuyện líu ríu không ngừng, chỉ có duy nhất Hà Diệc Dương không lên tiếng.
Tôi quay lại liền nhìn thấy cậu bé trên tay vẽ hình con cừu đang chắp tay sau lưng mà không nói gì. Mặc dù, cậu bé luôn có vẻ có chút khó chịu lại lạnh lùng nhưng lúc này lại khác, tôi có thể cảm nhận được không phải cậu bé không muốn nói chuyện mà là cậu bé không nói nên lời.
Tôi cũng không hỏi cậu bé có sợ không, chỉ vươn tay ra, lặng lẽ nắm lấy tay Hà Diệc Dương, hỏi cậu bé: “Con cừu nhỏ trên tay Tiểu Dương cũng sẽ bảo vệ cô chứ?”
Cậu bé chợt ngẩng đầu lên, dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt tôi: “Đương, đương nhiên rồi!”
Hà Diệc Dương lại hỏi tôi: “Cô không phải là không sợ sao?”
Tôi giả vờ tỏ vẻ khó xử: “Thật ra vẫn có chút…” Nói xong lại mỉm cười nhìn cậu bé: “Nhưng mà không sao, có Tiểu Dương bảo vệ cô nên cô sẽ không sợ nữa.”
Cậu bé nhỏ không đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn một lúc rồi nghiêm túc lại chắc chắn mà gật đầu với tôi.
Trong căn nhà ma tối tăm, thỉnh thoảng lại vang lên một chút âm thanh quỷ dị nào đó, tiếng thét chói tai của nhóm du khách phía trước vang vọng trong không gian, khiến mọi người dựng tóc gáy.
Hà Diệc Dương đi sát vào người tôi, những đứa trẻ khác cũng không có ý kiến gì, bọn trẻ đều tin rằng Hà Diệc Dương là người cao lớn mạnh mẽ nhất nên có thể bảo vệ tôi rất tốt.
Nhà ma ở thị trấn cổ tích không có NPC là người thực, cho nên một đường đi đều diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Vừa bước ra khỏi nơi tối tăm kia, tôi liền nghe thấy Hà Diệc Dương nhỏ giọng hỏi tôi: “Cô, cô sẽ không đi chứ?”
Bàn tay nhỏ bé của cậu bé nắm lấy tay tôi có chút lạnh lẽo, giọng nói nghẹn ngào: “Từ Như Đồ nói với con, nếu như chúng con vẫn thi đạt 100 điểm trong kỳ thi thì cô sẽ không vứt bỏ chúng con.”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Sao Như Đồ lại nghĩ như vậy?
“Tống Thước còn nói rằng nếu chúng con ngoan ngoãn và không làm cô phải bận tâm thì chúng con có thể ở lại.” Trong lòng Hà Diệc Dương tràn đầy mong đợi mà hỏi tôi: “Cô, tất cả chuyện bọn họ nói đều đúng chứ.”
Nhất thời, tôi không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể xoa xoa đầu của cậu bé.
Cho tới nay, tôi luôn là một người chậm chạp lại không có kỷ luật nhưng chuyện nuôi dưỡng con cái này có lẽ không đơn giản như trong tưởng tưởng của tôi.
Trò chơi cuối cùng mà chúng tôi ghé qua là một vòng đu quay cao chọc trời.
Sáu người ngồi trong cabin nhỏ mà quan sát ánh đèn thành thị xa hoa hòa vào khung cảnh ban đêm tuyệt đẹp.
“Cô ơi, thật mong mọi chuyện luôn như vậy.” Trang Du ngồi tựa vào thành cửa sổ, đôi mắt sáng ngời: “Sáu người chúng ta mãi như vậy thì tốt quá.”
Trước kia, tôi cũng dỗ dành bọn trẻ như vậy.
Chúng tôi có thể ở bên nhau, có thể sống cùng nhau mãi mãi.
Nhưng, làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Giống như cho dù tôi đã không biết chán mà nói đi nói lại nhiều lần cho bọn trẻ rằng, chúng tôi sẽ không xa nhau nhưng bọn trẻ vẫn luôn cố gắng đặt ra nhiều lớp “điều kiện” cho chính mình, thậm chí còn an ủi lẫn nhau: “Chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn, cô sẽ không vứt bỏ chúng ta.”
Có lẽ bởi vì bọn trẻ cũng biết được, trên thế giới này không có lời hứa nào gọi là “mãi mãi”.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngư, sẽ không luôn như vậy đâu.”
Cabin vốn tràn ngập tiếng cười vui vẻ lập tức im lặng trong nháy mắt.
Hà Diệc Dương ở bên cạnh lập tức quay đầu nhìn tôi, Tống Thước cũng nắm chặt tay tôi hơn.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù cô rất thích các con, các con cũng rất thích cô nhưng con người rồi sẽ phải lớn lên, chờ đến khi các con lớn lên cũng sẽ lần lượt rời khỏi nhà, bắt đầu một cuộc sống mới, các con sẽ kết hôn, sinh con, xây dựng gia đình của riêng mình.”
Nhưng điều này dường như quá xa vời đối với bọn trẻ.
Tôi lại nói thêm: “Giống như Diệu Diệu đã từng nói với cô, sau này chúng ta sẽ quen biết những người bạn mới, các con mỗi một ngày đều sẽ gặp được thật nhiều bạn mới…”
“Vậy thì con không cần bạn mới.” Lâm Diệu Diệu luôn luôn ngoan ngoãn lại cắt ngang lời nói của tôi, ánh mắt đỏ hoe: “Con chỉ muốn cô, con không cần bạn mới, cô đừng không cần con…”
Tôi dở khóc dở cười: “Đó không phải là ý của cô.”
“Chúng con không có ăn nhiều lắm, cũng có thể đi ra ngoài làm công, có thể kiếm tiền, cũng sẽ nghe lời cô.” Từ Như Đồ mím môi: “Cô, lần sau con sẽ tiếp tục chiếm vị trí thứ nhất trong kỳ thi.”
“Không cần phải như vậy.” Tôi xoa xoa đầu Từ Như Đồ: “Cho dù các con không đạt hạng nhất trong kỳ thi cũng không cần ra ngoài kiếm tiền, ăn nhiều cũng không sao. Cô nhận nuôi các con, các con chính là trách nhiệm của cô, chúng ta vẫn luôn là một gia đình. Chỉ là, có thể sau này các con sẽ có gia đình riêng của bản thân mình.”
Hà Diệc Dương chợt nói: “Cô thì sao?”
Tôi đáp lại: “Cái gì?”
“Cô cũng sẽ kết hôn, sinh con.” Tống Thước thì thầm nói: “Cô cũng sẽ có gia đình riêng của mình.”
Bên trong cabin chợt tĩnh lặng, cuối cùng tôi cũng hiểu được thực ra điều bọn trẻ sợ hãi là điều gì.
Chúng đều là những đứa trẻ từng bị “trả về.”
Chúng đã được nhận nuôi một lần nhưng bởi vì gia đình nhận nuôi đã sinh ra con của họ nên lại bị ném trở lại trại trẻ mồ côi.
Đây là điều anh cả đã kể với tôi.
Trời sinh ra tôi đã có tình cảm mỏng manh, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là học sinh nội trú, anh cả thì đã ra ngoài làm việc từ khi tôi còn nhỏ, hàng tháng cho tôi một khoản tiền, anh hai của tôi cũng đã sớm đi tu, số lần tôi nhìn thấy anh ấy ít ỏi vô cùng.
Thỉnh thoảng, anh cả sẽ gọi điện cho tôi, đây là cơ hội duy nhất mà tôi cùng anh ấy liên lạc với nhau.
Sau khi anh cả của tôi qua đời, tôi có chút buồn, nhưng phần lớn là mờ mịt.
Ngoại trừ anh hai đã mất liên lạc, anh cả là người thân duy nhất của tôi… Mặc dù một năm gặp không đến hai lần nhưng ít nhất tôi biết mình vẫn còn một người thân.
Nhưng giờ, anh cả đã đi rồi.
Trên đường đi, tôi nhìn chằm chằm vào dòng người qua lại, những khuôn mặt mơ hồ lại xa lạ đó trong mắt tôi giống như một tờ giấy trắng, tôi biết bọn họ đang khóc hay đang cười nhưng tôi không thể nhớ cũng không nhìn rõ.
Thật giống như anh cả.
Vào ngày tang lễ, tôi đã nhìn chăm chú anh ấy rất lâu, cố gắng hết sức để nhớ kỹ khuôn mặt của anh ấy nhưng tôi không thể.
Đến khi anh biến thành một chiếc hộp nhỏ đặt vào trong tay tôi, tôi mới ngơ ngác tự hỏi rằng: Tại sao tôi lại không thể nhớ rõ khuôn mặt của anh ấy?
May mắn thay, anh cả để lại cho tôi năm đứa trẻ này.