Tôi Là Nữ Phụ Độc Ác - Chương 1
1.
Tôi chính là nhân vật nữ phụ độc ác điển hình trong truyện tiểu thuyết.
Có làn da trắng, mặt xinh (mặc dù tôi không biết mình lớn lên trông như thế nào),
gia tài bạc triệu (tôi mới biết việc này không lâu), không quan tâm tới ai (vì căn bản tôi không biết rõ họ).
Trên thực tế, bố mẹ tôi đã sớm qua đời, nhà tôi có ba anh chị em, ít nhiều đều có ít tật xấu.
Anh cả của tôi vô cùng tốt bụng, anh ấy đã nhận nuôi năm đứa trẻ, sau khi anh ấy qua đời, tất cả đều ủy thác cho tôi.
Anh hai chán ghét trần tục, vào ngày thi cao khảo đã gia nhập Thiếu Lâm Tự, bây giờ đã trở thành một phương trượng đại sư với thu nhập hàng tháng là mười nghìn nhân dân tệ.
Còn tôi, bị mù mặt bẩm sinh, lớn như vậy rồi cũng không thể phân biệt rõ anh cả và anh hai, chỉ có thể phân biệt dựa vào giọng nói của họ.
Tôi đặc biệt được chuyển tới nhà anh cả để chăm sóc cho năm đứa trẻ.
Sau khi được anh ấy nhận nuôi không lâu, cả năm đứa trẻ đều rất nghe lời, đứng trước mặt tôi thì rụt rè không dám nói gì.
Tôi cũng nghe chúng tự giới thiệu bản thân, tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi tên là Hạ Thanh Thu, mấy đứa có thể gọi tôi là…”
Tôi mở miệng muốn nói ‘chị’, dù sao thì tôi cũng mới vừa tròn mười tám tuổi.
Nhưng đám trẻ đều gọi người anh cả gần ba mươi tuổi của tôi là chú.
Tôi nói: “Cứ gọi tôi là cô cũng được.”
Thật ra theo pháp luật, tôi không có cách nào nhận nuôi chúng.
Người anh cả độc thân của tôi cũng không thể nhận nuôi chúng.
Nhưng cốt truyện đã bị sai lệch, nên với sức mạnh kỳ diệu của nó, khi tôi mới lên đại học đã bị ép phải chăm con.
‘Bách khoa toàn thư’ bắt đầu luyên thuyên không ngừng bảo tôi phải sửa lại cốt truyện nhưng tôi làm như mình không nghe thấy gì.
Tuy tôi không phải người tốt nhưng cũng không thể làm ra chuyện ngược đãi trẻ em như vậy, huống hồ, từ trước tới nay tôi còn không rõ ai là nam chính, ai là nữ chính.
Tôi cũng chẳng muốn sửa lại cốt truyện, nếu phải bị hủy diệt thì cứ hủy diệt thôi.
Vì có nguy cơ bị hủy diệt mà còn không thể sửa được căn bệnh mù mặt của tôi, vậy nên cốt truyện này, cũng chỉ là thứ bỏ đi chẳng có tác dụng gì.
Có ba cậu bé, một người là Trang Du, một người là Hà Diệc Dương, một người là Từ Như Đồ.
Hai cô bé, một người là Lâm Diệu Diệu, một người là Tống Thước.
Tôi nhìn đi nhìn lại, cũng không thể tin được mấy đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên hàng ngày đều gọi tôi là cô, sau này lại có thể hắc hóa trở thành những kẻ phản diện điên cuồng và độc ác.
Suy cho cùng chúng đều rất ngoan, đối với người trưởng thành không có tình cảm như tôi, cũng không thể kìm được sự yêu thích đối với chúng, tôi bắt đầu chăm sóc chúng một cách nghiêm túc.
Ngày trước mấy đứa trẻ đều học ở trại trẻ mồ côi, sau khi tôi nhận nuôi chúng, tôi gửi chúng tới học tại trường tiểu học gần nhà, tôi đặc biệt mua một chiếc xe MiniBus, giống như xe chuyên dành cho nhà trẻ, đưa đón bọn trẻ tới trường tiểu học hàng ngày.
Thỉnh thoảng ở trên lớp có chuyện, giáo viên cũng có thể thông cảm cho những khó khăn của tôi, vỗ vai tôi, cảm khái nói: “Một mình chăm sóc cho năm anh em, Tiểu Hà, em vất vả rồi.”
Tôi không thay đổi sắc mặt, lưu loát trả lời: “Vâng, đứa bé bị sốt rồi, em phải đưa em ấy tới bệnh viện.”
Không phải, thực ra bây giờ lũ trẻ đều đang ở nhà làm bài tập.
Nhưng từ khi tôi phát hiện ra dùng lý do này để trốn học là một ý kiến hay, năm đứa trẻ qua miệng tôi đều thường xuyên phải nhập viện.
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ sám hối hai giây: Người trưởng thành như tôi thật là vô đạo đức.
Nhưng lần sau tôi vẫn sẽ tiếp tục dùng thứ thần khí này để xin nghỉ phép: Người trưởng thành chính là vô đạo đức như vậy.
2
Nhà của anh cả được trang trí rất đẹp, tôi không động đến phòng của anh ấy, chỉ sửa phòng khách thành phòng của mình, tôi cũng đã thuê một cô bảo mẫu tới nấu cho chúng tôi ba bữa một ngày, thuận tiện dọn dẹp vệ sinh.
Hàng ngày lũ trẻ làm bài tập trên bàn, tôi sẽ chơi game ở bên cạnh.
Đang chơi nửa chừng, có một cậu bé tiến tới cạnh tôi và nói: “Cô ơi, có cần con giúp gì không?”
Tôi chớp mắt nói: “Tiểu Ngư, con làm bài tập xong chưa?”
“Ôi, cô lại nhận sai rồi.” Cậu bé đang làm bài tập trên bàn ngẩng đầu lên, phàn nàn nói: “Con mới là Tiểu Ngư, nó là Từ Như Đồ .”
“Ừ.” Tôi là người biết lắng nghe, có sai thì sửa, “ Như Đồ làm bài tập xong chưa?”
Từ Như Đồ nói khẽ: “Rồi ạ.” Cậu bé ngồi xuống cạnh tôi nói: “Cả bài kiểm tra ngày kia con cũng đã ôn tập xong rồi.”
Từ Như Đồ là đứa học giỏi nhất trong năm đứa trẻ, không thích nói chuyện nhưng cũng rất ngoan và nghe lời.
“Vương Giả Vinh Diệu, con có biết chơi không?”
Từ Như Đồ gật đầu nói: “Biết ạ.”
Tôi hào hứng đưa điện thoại cho cậu bé và nói: “Con chơi đi, cô xem con chơi thế nào.”
“Vâng.”
Từ Như Đồ khẽ nói, sau đó điều khiển Điêu Thuyền là nhân vật game của tôi, bắt đầu giết địch.
Tôi càng xem càng thấy kinh ngạc, càng ngày càng mở to mắt.
Quả nhiên, học sinh tiểu học vẫn lợi hại nhất, thật kinh khủng.
Khi tôi đang xem say sưa, một cô bé cũng chạy tới ngồi cạnh, không hài lòng mà ôm lấy eo tôi nói: “Cô thiên vị, con cũng làm bài tập xong rồi, cô chơi với con đi.”
Tôi thăm dò hỏi: “Diệu Diệu hả?”
“Vâng.”
Nghe thấy tôi nhận ra cô bé là ai, cô bé rõ ràng đã rất vui, ngẩng mặt lên cười hạnh phúc.
Cô bé còn lại yên tĩnh hơn nhiều, bóc cam đưa vào miệng tôi và nói: “Cô ăn đi.”
“Cảm ơn Tiểu Thước, con cũng ăn đi.” Tôi yên tâm nhận đồ ăn của cô bé đáng yêu, tôi nói với hai cậu bé đang ngồi trên bàn: “Gần chín giờ rồi, các con chưa viết xong thì không thể cùng nhau xem phim được rồi.”
“A a a!” Trang Du rõ ràng đang tức giận nói: “Cái này khó quá đi.”
Một cậu bé khác chính là Hạ Diệc Dương, hừ lạnh một tiếng, có vẻ đã mất hết kiên nhẫn rồi, cầm tờ giấy đi tới trước mặt tôi nói: “Con viết xong rồi, tờ kiểm tra nhỏ này cần phụ huynh ký tên.”
Tôi nhìn điểm một trăm sáng chói trên đó nói: “Một trăm điểm hả? Con lợi hại quá, Tiểu Dương.”
Từ Như Đồ đang chơi game bên cạnh chợt khựng lại.
Hai cô bé ngồi bên cạnh tôi cũng khựng lại.
“Tờ kiểm tra này phải ký tên hả?”
“Không cần đâu.”
“Được rồi Hà Diệc Dương, con kiểm tra được một trăm điểm, muốn được cô khen có đúng không?”
Hà Diệc Dương lập tức lấy lại tờ kiểm tra nhàu nát và nói: “Con, con không có.”
“Không sao đâu, Tiểu Dương rất lợi hại.” Tôi đã quen với cảnh này, xoa đầu Hà Diệc Dương nói: “Con qua đây cùng xem phim đi.”
Hà Diệc Dương trong phút chốc không nói gì nữa, rời khỏi chiếc ghế nhỏ và ngồi xuống bên cạnh tôi.
Từ Như Đồ lại vừa chơi xong một ván nữa, tôi nhìn số liệu đó mà tâm phục khẩu phục nói: “Như Đồ, nghỉ hè con giúp cô đánh tới Vương Giả nhé, cô sẽ trả phí.”
Từ Như Đồ nói: “Vâng nhưng con không cần tiền đâu. Con có thể chơi cùng cô.”
“Con và Tiểu Thước cũng có thể chơi cùng cô.” Lâm Diệu Diệu ôm chặt cánh tôi tôi, nói: “Cô ơi, lần này con cũng kiểm tra được một trăm điểm.”
“Các tiểu học bá của nhà chúng ta.” Tôi đã quen rồi, xoa đầu đứa nhỏ nói: “Đều rất lợi hại.”
“Chỉ có con không được một trăm điểm.” Trang Du cuối cùng cũng đã làm xong bài tập, ủ rũ đi tới, tủi thân nói: “Cô ơi, cô sẽ không cảm thấy con là đứa ngu ngốc chứ?”
Tôi an ủi cậu bé nói: “Không đâu. Buổi họp phụ huynh lần trước, cô giáo khen con rất thông minh, điểm số không quan trọng.”
Bọn trẻ yên lặng năm giây.
Tống Thước lay ống áo tôi nói: “Cô ơi, buổi họp phụ huynh tuần sau. Cô định ngồi chỗ của ai ạ?”
Năm cặp mắt lập tức nhìn chằm chằm tôi.
Tôi suy nghĩ vài giây, trực tiếp đẩy vấn đề lại và nói: “Các con quyết định đi.”
Hầu hết các phụ huynh đều sẽ thiên vị một đứa trẻ nào đó hơn nhưng tôi thì khác.
Tôi đối xử với chúng như nhau, nói cho cùng, với tư cách là một người cô, tôi còn không thể nhận rõ được khuôn mặt của chúng, vì vậy cũng không thiên vị nổi.
Có vấn đề gì tôi không giải quyết được thì để bọn trẻ tự giải quyết đi.
Người trưởng thành thật sự rất lười.
Nhưng không ai lên tiếng, Trang Du nhìn xung quanh một vòng, dè dặt nói: “Nếu đã như vậy. Quả nhiên vẫn phải dùng biện pháp này.”
“Con không đồng ý.” Tống Thước vốn yên tĩnh liền phản ứng quyết liệt nói:
“Không thể được.”
“Con cũng không đồng ý” Hà Diệc Dương gấp gáp đứng lên nói: “Con không muốn oẳn tù tì.”
“ Kéo búa bao, hình như hai người chưa từng thắng lần nào.” Lâm Diệu Diệu đột nhiên hiểu ra, giây tiếp theo liền thay đổi giọng điệu nói: “Vậy dùng cái này đi.”
“Cái này không công bằng.”
“ Kéo búa bao là công bằng nhất rồi, không công bằng chỗ nào chứ!”
Nhìn thấy bọn nhỏ sắp cãi nhau, tôi kịp thời ngăn cản chúng nói: “Thế này đi, chúng ta bốc thăm nhé.”
Từ Như Đồ đang yên lặng thì thào mở miệng nói: “Cô nói bốc thăm thì bốc thăm đi, con không có ý kiến.”
“Con cũng không có ý kiến, con nghe lời cô.”
“Con cũng nghe lời cô.”
Năm đứa trẻ ngoan ngoãn trở lại đứng trước mặt tôi, tuy tôi không phân biệt được ai với ai nhưng cũng có thể cảm giác được sự thoải mái, chúng thật dễ thương.
Không biết anh cả của tôi đã tìm thấy mấy đứa trẻ này ở đâu, sao mà lại đáng yêu như vậy chứ, thậm chí khiến tôi còn không quyết định được ngồi ghế của ai trong buổi họp phụ huynh, thật sự có người không tiếc mà vứt bỏ chúng ư?
Khi tôi nghĩ như vậy bèn xoa đầu chúng, cuối cùng vẫn phải tự mình ra tay, gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp.
Trên đời này, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.
Vậy là cuối cùng, vào buổi họp phụ huynh, tôi ngồi vào chiếc bàn lớn mà giáo viên đặc biệt chuẩn bị, năm đứa trẻ ngồi quanh tôi,các phụ huynh xung quanh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi không để tâm.
Bầu không khí của buổi họp phụ huynh trường tiểu học rất thoải mái, giáo viên nhấn mạnh kỷ luật và thói quen học tập, tôi nghiêm túc lắng nghe, vừa ghi chép vừa xem bài kiểm tra trên bàn.
Bọn trẻ vừa trải qua kỳ thi giữa kỳ, cả năm đứa trẻ đều đạt được thành tích cực kỳ tốt, đúng là tiểu học bá, trước mặt tôi có tám chín tờ đạt một trăm điểm, còn lại đều là chín tám, chín chín điểm.
Không những vậy, mỗi lần giáo viên điểm danh tuyên dương đều nghe thấy tên của đám trẻ nhà tôi.
Kỷ luật trong lớp tốt, thói quen học tập tốt, lễ phép lại ngoan ngoãn, làm bài tập có độ chính xác cao, phát triển toàn diện đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật…
Nghe những lời khen của giáo viên, trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái.
Cảm nhận được ánh mắt của các phụ huynh xung quanh chuyển từ kỳ lạ sang ghen tỵ, tôi ưỡn thẳng lưng, vừa mới trưởng thành đã được trải qua cảm giác vui sướng khi nuôi dạy bọn trẻ.
Giáo viên đưa cho tôi tờ danh sách thẻ bảo hiểm y tế, tôi nói nhỏ với năm đứa trẻ: “Sức khoẻ của bọn con đều không tệ”. Tôi nói: “Tối nay chúng tôi đi ăn ở nhà hàng lớn nhé? Cuối tuần đi tới công viên giải trí chơi được không?”
Năm đứa nhỏ cũng hợp tác với tôi hỏi: “Chúng con ăn KFC có được không?”
Tôi ra hiệu đồng ý nói: “Đặt một thùng cho cả nhà.”
Sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh, tôi đưa chúng đến KFC, mua cho chúng loại kem mà bình thường chúng không được phép ăn nhiều.
“Cô thật tốt.”
“Cảm ơn cô.”
Bọn trẻ rất lịch sự xếp hàng trước mặt tôi, sau đó ào ào ngồi xuống ghế ăn gà.
Trang Du đột nhiên giơ bàn tay nhỏ lên nói: “Cô ơi, con có một vấn đề.”
Tôi nhìn cậu bé, ban đầu không nhận ra là ai, chớp chớp mắt.
“Con là Tiểu Ngư nhé cô.” Cậu bé đã quen rồi, chìa bàn tay mập mạp ra nói: