Tôi Là Người Thứ Ba - Chương 2
Tôi nghĩ, chắc là từ ngày Bạch Lạc Lạc nhét con chó con sắp chết rét vào túi rồi bế lên xe.
Chú chó con kêu một tiếng “gâu” non nớt.
Bạch Lạc Lạc liền bắt chước tiếng kêu đó.
Khương Niên không trách cô ta, ngược lại còn bị vẻ ngốc nghếch ấy chọc cho bật cười.
Tới mức hôm về kể lại với tôi, anh cười vô cùng vui vẻ.
Hoặc có lẽ là hôm xe hỏng giữa đường, Khương Niên đang bực bội, cô ta ngồi xổm bên cạnh kể chuyện cười cho anh nghe, còn lạc quan bảo chẳng có gì to tát cả.
Tôi đến đón họ, thấy hai người ngồi dưới mái hiên.
Áo khoác của Khương Niên khoác trên người Bạch Lạc Lạc, anh thì chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi trắng ướt sũng.
Vì chuyện đó, tôi và anh cãi nhau.
Anh cho rằng tôi vô lý, nói xe hỏng không phải lỗi của anh, áo cô ta ướt, anh chỉ đang giúp đỡ một cô gái mà thôi.
Nhưng thứ tôi để tâm không phải cái áo khoác, mà là vai họ tựa vào nhau, là vạt áo chạm nhau khi gió thổi qua.
Dưới mái hiên ấy, cô gái tưởng tượng đủ điều, còn chàng trai cúi đầu nhìn cô ta, thỉnh thoảng mỉm cười đầy cưng chiều.
Nụ cười ấy, tôi quen thuộc lắm, không thể nào lừa được tôi.
Tôi hành hạ bản thân, quan sát và phân tích từng cử chỉ của họ.
Cho đến khi tôi thấy Bạch Lạc Lạc dắt Khương Niên – sau một lần tiếp khách thất bại – vào một tiệm bánh ngọt.
Tôi ngồi ngay phía sau, gọi đúng món bánh giống họ.
Chỉ ăn một miếng, tôi đã đặt xuống.
Khương Niên cũng vậy.
Lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, anh lại mang theo một hộp bánh nhỏ về nhà.
Vừa đi vừa ngân nga, bước chân nhẹ tênh chưa từng thấy.
Tôi nghĩ, chồng tôi chắc là đang yêu rồi.
Tôi không cãi nhau với anh nữa, bắt đầu kiểm kê tất cả tài sản đứng tên mình, chờ đến ngày anh mở lời ly hôn.
Vì tôi không thể chấp nhận việc người đàn ông tôi yêu suốt mười năm lại là kẻ dám làm không dám nhận.
Khi còn bên nhau, tôi từng nói với anh, nếu sau này anh muốn chia tay, hoặc yêu người khác rồi, thì cứ nói thẳng, để đôi bên chia tay trong êm đẹp.
Nhưng tôi đợi suốt một năm, họ mập mờ suốt một năm, mà vẫn không đợi được lời thú nhận của anh.
Tôi chợt thấy mình thật thất bại.
6
Âm thanh ồn ào của đám đông kéo tôi trở về hiện thực.
Bên cạnh cây nhân duyên đã vây kín người xem, họ giơ điện thoại lên quay lại cảnh Khương Niên phát điên, cùng hình ảnh tôi đứng bên cạnh.
Cho dù tất cả bằng chứng đã bày ra trước mặt, anh vẫn không tin.
Tôi vươn tay ra đỡ lấy anh.
Đúng lúc ấy, điện thoại anh vang lên, là một nhạc chuông đặc biệt — cài riêng cho cô tình nhân bé nhỏ kia.
Anh không nghe máy, thậm chí chẳng thèm nhìn kỹ, chỉ tiện tay vuốt hai cái, xóa rồi chặn luôn số.
Anh đứng dậy, cười với tôi, cầu xin tôi về nhà ăn Tết Trung Thu cùng anh.
Thật ra chẳng có gì đáng để về cả, nhưng để anh hết hy vọng, tôi vẫn đồng ý.
Bàn ăn hôm đó lại xuất hiện một vị khách không mời — bạn thân của Khương Niên, Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch vừa cười vừa bước tới chỗ chúng tôi, vẫn cái kiểu châm chọc quen thuộc ấy.
“Con mắt cậu đúng là tệ thật.”
Khương Niên vung tay hất tay hắn ra, nhắc nhở không được vô lễ với tôi.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cha Khương đã ném cho tôi một ánh nhìn lạnh lẽo.
“Hai đứa kết hôn bảy năm rồi, sao vẫn chưa có con? Đã đi khám chưa?”
Mẹ Khương lúng túng liếc nhìn ông ấy, ra hiệu đừng nói nữa.
Khương Niên lập tức phản pháo.
“Nếu cha thích trẻ con đến vậy thì đi làm bảo mẫu đi, bây giờ bảo mẫu nam cũng hot lắm.”
Nếu là trước kia, anh chỉ chụp ảnh rồi cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang nhắn cho ai.
Thật ra, lúc mới kết hôn, anh cũng từng bênh vực tôi.
Thậm chí có lần còn lật cả bàn ăn, cuối cùng là cha anh chủ động nhượng bộ, chúng tôi mới quay về nhà ăn tết.
Từ lần đó, họ im lặng một thời gian, không còn giục sinh nữa.
Nhưng một năm trước lại bắt đầu, thăm dò phản ứng của Khương Niên xong thì ngày càng quá quắt.
Việc tôi không có thai cũng là điều dễ hiểu thôi.
Vừa cưới xong, ba mẹ tôi đột ngột qua đời, công ty ngổn ngang trăm việc đổ lên đầu, tôi bận đến mức đầu tắt mặt tối.
Khó khăn lắm mới vượt qua, công ty phát triển lớn mạnh, thì Khương Niên lại thường xuyên đi công tác.
Về sau phát hiện anh ngoại tình, giữa chúng tôi càng không thể có con được nữa.
7
Bầu không khí căng như dây đàn trên bàn ăn khiến tôi nghẹt thở.
Thẩm Tịch bật cười phá vỡ cục diện.
“Chú Khương này, chuyện mang thai phải hội tụ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Biết đâu là ai đó không đủ bản lĩnh ấy chứ.”
Vừa nói, hắn vừa nâng ly rượu, ánh mắt lướt qua tôi như không.
“Đủ rồi! Tôi căn bản không muốn có con!”
Chiếc ghế phát ra âm thanh rít lớn, Khương Niên bật dậy, kéo tay tôi đi ra ngoài.
Vừa đi anh vừa khóc, vừa mắng mình là thằng khốn, không bảo vệ được tôi.
Trong nhà truyền đến tiếng sành sứ vỡ vụn, điện thoại tôi reo không ngừng.
Tôi không nghe máy. Cuối cùng, người đó gửi một tin nhắn.
【Còn không về thì khỏi về luôn.】
Giọng điệu hung dữ, nhưng tôi biết anh đang khóc.
【Em định tha thứ cho anh ta rồi sao?】
【Em không cần anh nữa thật sao?】
Tôi đang định trả lời thì Khương Niên giật lấy điện thoại, không buồn nhìn, tắt màn hình luôn.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười: “Sao không diễn nữa đi?”
Anh quỳ rạp xuống đất, cầu xin tôi tha thứ.
“A Phù, chúng ta yêu nhau bốn năm, kết hôn tám năm, sớm đã như người thân. Chúng ta cùng quay về quỹ đạo, cùng sống nốt quãng đời còn lại được không?”
Tôi đang nghĩ: một người sao có thể trơ trẽn đến mức này?
Anh kích động nắm tay tôi, kể lể đầy màu sắc về những ngày chúng tôi từng yêu nhau tha thiết.
Vừa kể vừa khóc, anh bắt đầu hoài niệm thời đại học — khi tôi còn là một cô gái nhiệt huyết, hoạt bát, can đảm.
Anh kéo tôi tới hồ ước nguyện sau núi.
Anh đứng trước mặt tôi, dù nước mắt lấm lem, vẫn vui mừng như một đứa trẻ.
“A Phù, em còn nhớ không? Chính tại nơi này anh đã cầu hôn em. Khi em mặc lễ phục đi về phía anh, anh đã nghĩ: Cuối cùng cũng cưới được người mình yêu nhất.”
Đáng tiếc, nơi đây đã hơn một năm không ai lui tới. Hồ ước nguyện phủ đầy rêu xanh, cỏ dại mọc cao vây quanh.
Như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh dịu dàng nói rằng sẽ tự tay dọn sạch nơi này, trồng loài hoa dành dành tôi yêu thích nhất.
Tôi gỡ tay anh ra, nhìn vào đôi mắt tan vỡ ấy, từng chữ từng chữ nói với anh rằng: chúng ta đã không thể quay lại nữa rồi.
Anh đã có người anh yêu, tôi cũng vậy.
Anh lắc đầu: “Không phải, anh không yêu cô ấy. Chỉ là cô ấy rất giống em thời đại học, cũng nhiệt huyết, hoạt bát, tràn đầy hy vọng vào cuộc sống.”
Anh luôn có đủ lý do để biện minh.
Nhưng tôi chưa bao giờ thay đổi cả.
Cha mẹ tôi mất trong vụ tai nạn ngay trước mặt tôi, suốt một thời gian dài, chỉ cần ngồi vào xe là tôi lại run rẩy.
Tôi chưa bao giờ nói với anh. Trước mặt anh, tôi luôn tỏ ra lạc quan, mạnh mẽ.
Tôi tự mình vượt qua hội chứng sang chấn tâm lý, xử lý sạch sẽ mọi rắc rối còn lại ở nhà họ Diệp.
Vậy mà anh lại nói tôi đã thay đổi, rằng anh bắt đầu hoài niệm về tôi của ngày xưa.
Thật nực cười.
“Khương Niên, tôi còn chưa chết đâu, không cần anh tìm người thay thế tôi.”
“Không phải, em là duy nhất trong tim anh. Anh không cố ý, chỉ một lần thôi, lúc đó anh say, anh tưởng cô ấy là em.”
Một tiếng động vang lên từ phía xa.
Bạch Lạc Lạc đứng nơi góc khuất, nước mắt giàn giụa.
Một chiếc lọ ước nguyện rơi cô độc trên mặt đất, những ngôi sao giấy bên trong tung tóe khắp nơi.
Loại sao giấy này, trong phòng ngủ của tôi cũng có một lọ. Là quà Khương Niên tặng tôi hồi năm hai đại học.
Bên trong ghi đầy lời yêu thương của anh.
Chắc giờ đang mục nát, bốc mùi trong thùng rác nào đó rồi.
Khương Niên chỉ liếc nhìn phía sau một cái, lại quay đầu nắm tay tôi, thề rằng sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Bạch Lạc Lạc.
Anh sẽ đuổi việc cô ta, nếu tôi vẫn còn tức giận, anh sẽ đưa cô ta ra nước ngoài, mãi mãi không trở về.
“Đủ rồi, Khương Niên. Tôi đã vượt qua rồi, đã buông tay rồi. Tại sao anh lại kéo tôi quay về?”
Tôi hất tay anh ra, quay người bỏ đi.
Anh đuổi theo, vừa ngang qua Bạch Lạc Lạc.
Cô ta nghẹn ngào nói: “Khương Niên, em có thai rồi.”
“Phá đi.”
Tôi quay đầu nhìn lại, vẻ mặt anh vẫn như cũ, không gợn sóng.
Tôi từng yêu một người như thế này… khác gì ôm vết nhơ trong lý lịch chứ?
“Đồ nghiệt tử! Mày dám!”
Cha Khương không nói hai lời, trực tiếp tát tôi một cái.
Tôi chưa kịp phản ứng, bị đánh đến choáng váng, bên tai ù đi.
Ngay giây tiếp theo, Thẩm Tịch đã đấm một cú, đè ông ta xuống đất.
Mẹ Khương lo lắng liếc nhìn tôi, rồi vội chạy đến kéo hai người đang đánh nhau ra.
Khương Niên lao tới, Thẩm Tịch tiện thể đấm luôn cả anh.
Cuối cùng vẫn là tôi kéo anh ta ra.
Khương Niên bị đánh đến ngẩn người, ngồi bệt dưới đất.
“Thẩm Tịch, anh làm cái gì vậy?”
“Đơn giản là không nhìn nổi mấy người bắt nạt phụ nữ. Trước kia tôi còn gọi bác Diệp một tiếng bác, thì giờ cũng có nghĩa vụ đứng ra che chở cho con gái bác ấy.”
Cha Thẩm và ba tôi là bạn thân.
Nếu không phải năm đó tôi gặp Khương Niên ở đại học, thì nhà họ Thẩm và nhà họ Diệp đã sớm định hôn ước.
Hồi học cấp ba, Thẩm Tịch đi du học.
Do lệch múi giờ, tôi thường không bắt máy được cuộc gọi của anh, hoặc có bắt thì cũng chẳng có chuyện gì để nói.
Cho đến một ngày, tôi kể rằng mình gặp một chàng trai trong câu lạc bộ, hỏi Thẩm Tịch con trai thường thích món quà gì.
Anh im lặng rất lâu, rồi cúp máy.
Từ đó trở đi, anh không liên lạc với tôi nữa.
Chỉ đăng một dòng trên mạng xã hội: 【Nhà bị trộm thì phải làm sao?】
Vì lo lắng, tôi nhắn hỏi có phải nhà anh bị trộm thật không, anh nói đúng vậy.
Một lúc sau, anh lại hỏi tôi và chàng trai kia thế nào rồi, tôi nói tôi đang quen với Khương Niên.
Anh không nói gì thêm.
Người bạn thuở nhỏ ấy, cứ thế biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Mãi đến khi anh về nước tiếp quản công ty, trong giới làm ăn khó tránh khỏi phải giao thiệp với Khương Niên, rồi họ trở thành bạn thân chẳng giấu nhau điều gì.
Nhà Thẩm ở ngay cạnh nhà họ Khương.
Mỗi năm Trung Thu, nhà họ Khương đều mời Thẩm Tịch đến dự tiệc, vì anh luôn một mình.
Những năm trước anh đều từ chối, chẳng hiểu sao năm nay lại đến.
Kết hơi hụt, tự nhiên cho th Khương Niên tutu :))) đúng lạ đời
SALE GIỮA THÁNG GIẢM 25%
– Mã ưu đãi độc quyền cho Fan của Laophatgia
– ÁP GẦN NHƯ TOÀN SÀN
– MÃ ĐÃ CÓ HIỆU LỰC NHAAAA
💥 Giảm 70K đơn từ 300K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BAK5?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BArI?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BAIb?cc