Tôi Là Mặt Trời Kiêu Hãnh - Chương 3
4
Ngày Giang Dịch và Tống Mộng Vân lên du thuyền.
Tôi dọn dẹp lại phòng, gom hết những món đồ lặt vặt mà Giang Dịch từng tặng tôi qua các năm ném vào bãi rác.
Bao gồm cả chiếc kẹp tóc hình ngôi sao anh ta từng tự tay làm.
Sau đó.
Tôi đến nhà họ Giang.
Bố mẹ Giang nhìn thấy tôi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Không phải nói là tham gia khóa tự học khép kín sao? Sao lại về rồi?”
Mẹ Giang hỏi.
Tôi đơn giản giải thích, rồi đưa tờ đơn thẩm tra chính trị cho họ.
Hai người nhìn nhau.
“Sao lại đi nghĩa vụ quân sự? Giang Dịch vẫn luôn mong chờ sau khi con tốt nghiệp sẽ kết hôn mà, chẳng phải như vậy sẽ bị trì hoãn thêm hai năm sao?”
Tôi bình thản đáp:
“Bác trai, bác gái, con sẽ không kết hôn với Giang Dịch đâu. Còn lý do… chắc cũng không cần con phải nói thêm nữa, đúng không?”
Bố mẹ Giang sững sờ, sau đó thở dài một hơi thật sâu.
“Con biết hết rồi sao? Từ khi nào…”
Tôi nói thật.
Mẹ Giang tức giận không kìm được, nghiến răng:
“Chúng ta cũng không định giấu con, là Giang Dịch quá hỗn láo! Đợi nó về, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó tử tế. Nhưng con là đứa trẻ bác tận mắt nhìn lớn lên, chúng ta chỉ tin tưởng con thôi. Cái con bé Tống Mộng Vân kia, bác tuyệt đối sẽ không để nó bước vào cửa nhà họ Giang!”
Bố Giang thì chỉ gật đầu phụ họa, có chút hời hợt.
Tôi lắc đầu:
“Không cần đâu. Giang Dịch cưới ai đã không còn liên quan đến con nữa. Hôm nay con đến đây, thứ nhất là để làm thủ tục thẩm tra, thứ hai là để trả lại ơn nghĩa mà nhà họ Giang đã dành cho con suốt những năm qua.”
Tôi lấy ra khoản tiền học bổng hai năm đại học mà tôi đã tiết kiệm.
Không nhiều.
Chỉ vài vạn tệ.
Nhưng đủ để bù đắp phần chi phí tôi đã nhận từ nhà họ Giang.
Bố mẹ Giang cau mày:
“Đây là có ý gì?”
Tôi đứng dậy, lùi về sau hai bước.
Sau đó quỳ xuống, cúi lạy hai người ba lần.
Bố mẹ Giang hoảng hốt, vội vàng kéo tôi dậy.
“Con làm gì vậy? Có chuyện gì cứ nói đàng hoàng, chúng ta không phải người cổ hủ, không cần những lễ nghi phong kiến này!”
Tôi cúi đầu, giọng nói kiên định:
“Nhà họ Giang có ơn với con, con vô cùng cảm kích. Nhưng xin hai bác hãy cho phép con được theo đuổi con đường của mình.”
“Nhất định phải đi nghĩa vụ quân sự sao? Con gái vào quân đội khổ lắm… Chúng ta đã tính cả rồi, cho dù con không cưới Giang Dịch, thì tương lai nhà họ Giang cũng sẽ không bạc đãi con. Tập đoàn Giang thị có vị trí nào con thích, cứ chọn lấy một.”
“Nhận ơn nhà họ Giang quá nhiều năm rồi, con không dám làm phiền thêm nữa… Xin hai bác hãy thành toàn cho con.”
Những lời khách sáo tất nhiên phải nói.
Nhưng tình cảm thật sự thì chẳng còn bao nhiêu.
Giằng co một lúc.
Cuối cùng, hai người cũng cười tươi đồng ý hỗ trợ tôi trong quá trình thẩm tra.
Đợi đến khi người của đơn vị đến đón.
Tôi lập tức trở thành “đứa trẻ ngoan hiền, biết điều” trong mắt họ.
Thật ra, từ lâu họ đã chán ngấy việc Giang Dịch quá mức thiên vị tôi.
Việc tôi rời đi.
Lại chính là điều họ mong muốn.
Vậy thì.
Sao họ lại không vui mừng cho được?
Ngày tiễn tôi lên xe quân đội.
Trên ngực tôi là bông hoa đỏ rực tượng trưng cho sự vinh dự.
Bố mẹ Giang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xe còn chưa kịp lăn bánh.
Cuộc đối thoại của họ đã lọt vào tai tôi.
“Cuối cùng cũng đến bước này rồi, mấy ngày qua tôi chỉ sợ Giang Dịch quay về làm loạn hết cả lên.”
“Tôi không phản đối Giang Dịch thích ai, nhưng nếu bắt tôi chấp nhận Cố Dao làm con dâu, thì không đời nào!”
“Dù Giang Dịch có tệ đến đâu, thì cũng không phải hạng mà một đứa trẻ mồ côi có thể với tới!”
Từng câu, từng chữ rơi xuống.
Cắt đứt hoàn toàn chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho nhà họ Giang.
Thật tốt.
Không còn vướng bận.
Cảm giác tự do, thật sự rất tốt!
5
Sau một tuần điên cuồng trên du thuyền.
Giang Dịch suýt chút nữa quên mất phải gửi ảnh phong cảnh chuyến đi cho Cố Dao.
Anh ta vội vàng nhờ bạn đi cùng chụp cho mình vài tấm, lại lén lấy thêm một loạt ảnh phong cảnh từ điện thoại bọn họ.
Chỉnh sửa, chọn lọc, mất mấy tiếng đồng hồ mới đóng gói toàn bộ rồi gửi cho Cố Dao.
Nhưng Cố Dao không trả lời.
Anh ta gọi điện.
Cô không bắt máy.
Giang Dịch cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tống Mộng Vân an ủi:
“Đã nói là khóa tự học khép kín rồi mà. Biết đâu điện thoại không được mang theo bên người, anh lo nghĩ nhiều làm gì?”
Giang Dịch không thích cảm giác mất liên lạc với Cố Dao.
Anh ta nghĩ đến việc xuống tàu ở bến tiếp theo để quay về.
Nhưng Tống Mộng Vân quá dính người.
Cô ta mặc bộ đồ thủy thủ gợi cảm, lại thêm nhiều tư thế mới mẻ và trò chơi lạ lẫm khiến đầu óc anh ta tê liệt, mất hết khả năng phán đoán.
Đến khi tàu rời bến.
Anh ta mất đi cơ hội xuống thuyền.
“Giang Dịch, thừa nhận đi, rõ ràng khi ở bên em, anh vui vẻ hơn mà.”
Tống Mộng Vân ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một con công.
Giang Dịch cười nhạt, chẳng buồn phản bác.
Tống Mộng Vân mãi mãi không thể hiểu được vị trí của Cố Dao trong lòng anh ta.
Mà Giang Dịch cũng chẳng cần giải thích tường tận về những năm tháng anh ta đã dốc lòng bảo vệ Cố Dao.
Suy cho cùng.
Giang Dịch biết rõ, Tống Mộng Vân chỉ là món đồ chơi.
Chơi chán rồi, sẽ đá cô ta đi.
Một tuần nữa trôi qua.
Cả nhóm đến Địa Trung Hải.
Bờ biển rực rỡ, bãi cát vàng óng ánh, khung cảnh đẹp đến mê mẩn.
Nhưng Giang Dịch lại cảm thấy nhàm chán đến cực điểm.
Anh ta kiên quyết mua vé máy bay, muốn trở về.
“Anh đi rồi, em phải làm sao? Rõ ràng đã nói sẽ về cùng nhau trên du thuyền mà!” Tống Mộng Vân nổi giận.
Giang Dịch chẳng thèm để ý, xách hành lý bỏ đi.
Tống Mộng Vân giữ chặt vali của anh ta, không chịu buông tay.
Anh ta dứt khoát vứt hành lý lại, tay không lên máy bay.
Tống Mộng Vân khóc suốt một đêm.
Người đi cùng khuyên nhủ cô ta:
“Giang Dịch đã nói rất rõ rồi. Người anh ta yêu là Cố Dao, cả đời này chỉ yêu mình cô ấy thôi. Còn với cô, anh ta chỉ là chơi đùa, sao cô cứ không chịu hiểu?”
Tống Mộng Vân không nghe lọt tai:
“Nhưng Cố Dao vốn dĩ không yêu anh ta! Giang Dịch cứ nhất quyết treo cổ trên cái cây đó làm gì!”
Bạn bè không chịu nổi cảnh cô ta khóc mãi, dứt khoát mua vé máy bay cho cô ta về.
Giang Dịch vừa về đến thành phố.
Tống Mộng Vân cũng theo sau không lâu.
Nửa đêm.
Giang Dịch chạy đến ký túc xá nữ của trường.
Lúc này mới biết, một tuần trước, Cố Dao đã nhập ngũ rồi.
“Nhập ngũ? Không phải là khóa tự học khép kín sao?”
“Không, Cố Dao đã từ chối khóa tự học. Cô ấy đăng ký đi nghĩa vụ quân sự từ lâu rồi. Sao thế? Anh là bạn trai cô ấy mà chuyện này cũng không biết à?”
Đúng vậy.
Giang Dịch không hề biết.
Chút manh mối cũng không.
Nhớ lại mọi chuyện trước khi lên thuyền, tất cả đều rất bình thường…
Không có gì khác biệt.
Ngoại trừ… ánh mắt lảng tránh của Cố Dao, đôi khi né tránh sự thân mật của anh ta…
Giang Dịch triệu tập hết bạn bè lại.
Hỏi từng người một, có ai đã nói gì với Cố Dao không.
Tất cả đều phủ nhận.
Nhưng dưới áp lực của Giang Dịch, đám bạn bè cũng cố hết sức giúp anh ta tìm tung tích của Cố Dao.
Cuối cùng.
Giang Dịch nhận được thông tin—kế hoạch huấn luyện tân binh là tuyệt mật.
Không thể lần theo dấu vết.
Có người khuyên:
“Huấn luyện tân binh chỉ hai tháng thôi. Hai tháng sau Cố Dao sẽ được dùng điện thoại lại. Không cần phải làm quá mọi chuyện. Cố Dao vốn dĩ là người có tính cách khép kín, biết đâu là do ba mẹ anh chọc giận cô ấy thì sao? Thành kiến của họ đối với cô ấy đâu phải ngày một ngày hai. Mà Cố Dao lại thông minh như vậy, không chừng đây là cách cô ấy tìm lối thoát cho chính mình.”
Giang Dịch tìm đến bố mẹ mình.
Nhưng khi đối diện với cơn thịnh nộ của anh ta, hai người họ chỉ nhớ lại lời dặn dò cuối cùng của Cố Dao trước khi rời đi…
“Giang Dịch không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Hai bác có thể nói với anh ấy rằng con chỉ muốn thay đổi cách sống, không phải không cần anh ấy nữa. Nếu anh ấy muốn đợi con, vậy thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.”
Bố mẹ Giang chẳng còn cách nào đối phó với Giang Dịch.
Nếu không, suốt những năm qua họ cũng chẳng vì Cố Dao mà cãi nhau với anh ta liên tục.
Vì thế.
Họ dùng nguyên lời thoại mà Cố Dao để lại, ứng phó với Giang Dịch.
“Cố Dao thực sự nói vậy? Cô ấy chỉ muốn đổi cách sống, không phải rời bỏ con?”
“Đúng, chính là như vậy.”
Hai tháng huấn luyện tân binh.
Dài đằng đẵng.
Trong hai tháng này.
Mọi người đều nói, Giang Dịch như biến thành một người khác.
Như một cái xác không hồn.
Tống Mộng Vân tìm đến anh ta nhiều lần, nhưng anh ta chưa từng dành cho cô ta một sắc mặt tử tế.
Thậm chí, còn ép hỏi cô ta có gây khó dễ cho Cố Dao không.
Ban đầu, Tống Mộng Vân còn định thản nhiên thừa nhận.
Nhưng khi bị Giang Dịch nắm chặt cổ áo, ánh mắt anh ta điên cuồng đến mức khiến cô ta hoảng loạn.
Cô ta sợ.
Sợ rằng nếu Giang Dịch biết được sự thật mình đã khiêu khích Cố Dao, anh ta sẽ giết chết cô ta mất.
Cũng chính lúc này.
Tống Mộng Vân mới thực sự hiểu ra.
Cô ta đã thua Cố Dao triệt để đến mức nào.
Thua đến mức… Cố Dao còn chẳng thèm tranh giành Giang Dịch với cô ta!
Giang Dịch liên tục gọi cho Cố Dao.
Nhưng chưa từng có ai nghe máy.
Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể nhắn tin.
“A Dao, em đang ở đâu? Ở đâu?”
“Tại sao ai cũng biết em sẽ đi, tại sao lại không nói với anh!”
“Em muốn làm gì, anh đều ủng hộ, tại sao lại phải như thế này!”
“A Dao, A Dao, tiểu A Dao của anh! Anh đã sai điều gì, em nói đi, anh sẽ sửa!”
“Anh xin em, A Dao, về đi! Anh nhớ em lắm!”
Trên điện thoại của Cố Dao, có hàng loạt tin nhắn chưa đọc từ Giang Dịch.
Tống Mộng Vân nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình, trái tim đau nhói.
Đêm cô ta theo Giang Dịch quay về thành phố, cô đã nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh từ Cố Dao.
Bên trong… là chiếc điện thoại cũ của Cố Dao.
Lúc đầu, cô ta không hiểu vì sao Cố Dao lại gửi điện thoại của mình cho cô ta.
Nhưng bây giờ, dường như cô ta đã hiểu.
Hôm Giang Dịch tìm ra vị trí quân doanh nơi Cố Dao đóng quân.
Tống Mộng Vân cầm chiếc điện thoại của Cố Dao.
Gửi đi một tin nhắn.
“Tôi vẫn đang trong thời gian kiểm tra tân binh, đừng làm loạn.”
Chỉ vỏn vẹn một câu.
Giang Dịch như từ cõi chết sống lại.