Tôi Là Mặt Trời Kiêu Hãnh - Chương 2
“Cảm ơn thầy.”
Buổi tối.
Giang Dịch đến tìm tôi ăn tối như đã hứa.
Nhìn anh ta thoải mái sạch sẽ, tôi thuận miệng hỏi:
“Cả ngày bận gì thế? Sao lại thay một bộ đồ khác rồi?”
Anh ta nhướng mày, rất tự nhiên đáp:
“Đi công trường một chuyến, bụi bặm quá, sợ em chê nên tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến tìm em.”
Tôi bất đắc dĩ hỏi lại:
“Khi nào thì anh đổi sữa tắm vậy? Sao lại có mùi đào?”
Anh ta cười:
“Hóa ra chai cũ dùng hết rồi. Cũng không biết là quà tặng từ đâu, tiện tay lấy dùng thôi. Em không nói thì anh còn chẳng nhận ra là mùi đào đấy. Nhưng mà… hôm nay em hơi lạ đấy, như đang kiểm tra anh vậy… Sao, không tin vào nhân phẩm của chồng em à?”
Tôi đùa giỡn gật đầu:
“Không tin lắm!”
Anh ta vươn tay véo má tôi:
“Đừng có quá đáng! Ai mà không biết Giang Dịch này đã chết tâm trên cái cây mang tên Cố Dao rồi chứ!”
Tôi không muốn đùa với anh ta.
Chủ động đi xếp hàng lấy cơm.
Cũng đúng lúc ấy, tôi nghe thấy đám đàn em cùng khoa phía trước đang bàn tán.
“Thấy không, đó chính là Giang Dịch, thiếu gia của tập đoàn Giang thị!”
“Người bên cạnh anh ta là bạn gái à? Nhìn bình thường thế, không hợp lắm nhỉ.”
“Đừng nói linh tinh, bị Giang Dịch nghe thấy thì xong đời đấy… Ai mà không biết Giang Dịch yêu Cố Dao đến mức chết cũng không đổi!”
“Vì một đứa con gái như vậy mà chết ư? Đừng đùa chứ!”
“Đúng thế, thân phận như Giang Dịch, muốn gì mà chẳng có?”
Tôi mím môi, cảm thấy khó xử, định lặng lẽ rời khỏi hàng.
Nhưng vừa xoay người.
Đã đụng thẳng vào lồng ngực của Giang Dịch.
Gương mặt anh ta lạnh lùng, nắm lấy cổ áo của cậu đàn em vừa có giọng điệu khinh miệt nhất.
“Có bản lĩnh thì lặp lại lời vừa nói lần nữa!”
Cậu ta hoảng sợ, không dám lên tiếng.
Cô gái bên cạnh vội vàng xin lỗi.
Giang Dịch không vui, hất đổ từng chiếc khay thức ăn trên tay bọn họ, dầu mỡ bắn tung tóe lên người họ.
Sau đó, giọng anh ta trầm thấp vang lên, từng chữ đều là lời cảnh cáo:
“Cố Dao là người mà tôi cầu xin đến khổ mới có thể trở thành bạn gái! Nếu có ai không xứng, thì chính là tôi không xứng với Cố Dao! Nghe rõ chưa?”
“Rõ… rõ rồi…”
Mấy người đó cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Cảnh tượng này.
Đột nhiên khiến tôi nhớ lại những lần trong quá khứ, Giang Dịch đã vì tôi mà ra mặt.
Lần nghiêm trọng nhất, anh ta từng trói kẻ bắt nạt tôi trên sân thượng tầng 24.
Cũng giống như hôm nay.
Anh ta nắm chặt cổ áo của kẻ đó, từng chữ gằn từng chữ:
“Nếu còn dám động vào A Dao một lần nữa, tao sẽ khiến mày biến mất khỏi thế giới này!”
Tình yêu của Giang Dịch dành cho tôi, chưa từng có gì để nghi ngờ.
Chỉ là tôi quá tham lam.
Thứ tình yêu tôi mong muốn.
Phải hoàn hảo không tỳ vết.
Mà Giang Dịch…
Anh đã vấy bẩn rồi.
Một tuần sau.
Thầy giáo báo tin tôi đã vượt qua vòng kiểm tra sức khỏe.
Bước tiếp theo là thẩm tra chính trị.
Cần có sự phối hợp của bố mẹ nuôi nhà họ Giang.
Để tránh rắc rối không cần thiết.
Tôi không muốn Giang Dịch nhúng tay vào chuyện này.
Vì vậy.
Tôi chủ động liên lạc với Tống Mộng Vân.
Và nói cho cô ta biết tôi cần sự giúp đỡ của cô ta.
“Trong thời gian thẩm tra chính trị, tôi hy vọng Giang Dịch không xuất hiện trước mặt tôi. Cô làm được, đúng không?”
Cô ta thoáng sững sờ, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng thì không tin.
“Cô định giở trò gì đây? Cô biết tôi và Giang Dịch bên nhau lâu như vậy, luôn nhẫn nhịn không lên tiếng, vậy mà bây giờ lại hẹn gặp tôi, chỉ để bảo tôi khiến Giang Dịch rời xa cô? Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Tin hay không tùy cô. Nhưng sự thật là, ngay từ khoảnh khắc tôi biết đến sự tồn tại của cô, tôi đã quyết định không cần Giang Dịch nữa.”
Cô ta bật cười lạnh lùng:
“Không cần Giang Dịch? Cô lấy tư cách gì mà từ chối anh ấy!”
Đúng vậy.
Tôi chỉ là một cô nhi.
So với Giang Dịch, tôi chẳng khác gì hạt bụi.
Có lẽ, tôi đã bị anh ta nuông chiều đến mức không còn biết trời cao đất dày là gì nữa.
Nhưng tôi chính là có tư cách này.
Không cần anh ta.
“Tôi từng nghĩ đến việc giành lại anh ta, nhưng chưa từng có ý định dựa vào sự bố thí của cô! Chúng ta cứ cạnh tranh công bằng đi. Anh ta có thể bỏ rơi cô một lần ở căng-tin, thì cũng có thể vứt bỏ cô vô số lần.”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy, nên tôi nhận thua. Giang Dịch là của cô rồi.”
“Cố Dao, rốt cuộc cô có hiểu tôi đang nói gì không!”
Hôm nay, Tống Mộng Vân diện một bộ váy hàng hiệu đặt may riêng.
Trang sức lấp lánh đeo đầy người.
Lớp trang điểm tinh tế, đường kẻ mắt sắc sảo, môi đỏ tươi mang theo vẻ khiêu khích.
Tất cả đều thể hiện rõ quyết tâm phải có được Giang Dịch của cô ta.
Tôi chậm rãi nói:
“Giang Dịch rất thích biển. Nhưng trong đất liền không dễ thấy. Chỉ là tôi lại dị ứng với gió biển. Mỗi lần sóng biển thổi qua, da tôi đều nổi mẩn đỏ, vì thế mỗi khi đi du lịch, anh ta đều loại bỏ các địa điểm gần biển. Nếu lần này cô có thể cùng anh ta đi ngắm biển, có lẽ anh ta sẽ rất vui.”
Tôi đưa cho cô ta hai tấm vé du thuyền.
Lại đưa thêm một danh sách.
“Đây là những món ăn anh ta thích, các loại rượu anh ta hay uống, tên các bộ anime, tiểu thuyết, phim mà anh ta hứng thú, cô chắc chắn có cách khiến anh ta đồng ý cùng lên thuyền.”
Tống Mộng Vân nhìn những thứ trước mặt, trong thoáng chốc có chút sững sờ.
Nhưng rất nhanh, cô ta lập tức đề phòng:
“Làm sao tôi biết danh sách này không phải toàn những thứ Giang Dịch ghét?”
“Cô thử đi là biết.”
“Cô bị bệnh hay bị điên thế? Thật sự muốn từ bỏ Giang Dịch à?”
“Tôi chỉ mắc chứng ưa sạch sẽ.”
Tống Mộng Vân giận dỗi rời đi.
Lúc rời đi, cô ta mang theo vé du thuyền và danh sách của tôi.
Chẳng bao lâu sau.
Giang Dịch tìm đến tôi.
Tôi vừa cầm tờ đơn thẩm tra chính trị từ tòa nhà văn phòng bước ra.
Nhìn thấy Giang Dịch.
Tôi lập tức kẹp tờ đơn vào giữa quyển sách.
“Gọi cho em mà không nghe máy? Anh đến ký túc xá rồi qua thư viện tìm cũng không thấy em đâu!”
Giang Dịch có chút tức giận.
Tôi không hiểu.
Anh ta đáng lẽ đã nhận lời mời của Tống Mộng Vân rồi, sao còn không vui chứ?
“Điện thoại để chế độ im lặng, em không để ý. Có chuyện gì sao?”
Anh ta mím môi, nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng.
“Cố Dao! Sau này không được không nghe điện thoại của anh, không tìm thấy em, anh lo lắm!”
Cũng ngay lúc này.
Một cuộc gọi từ số lạ vang lên.
Tôi bắt máy.
Là Tống Mộng Vân.
Cô ta gào thét điên cuồng trong điện thoại:
“Cô hài lòng chưa! Giang Dịch từ chối lên du thuyền với tôi, từ chối ôm tôi, còn muốn chia tay tôi! Cố Dao, tôi không nên tin lời nói dối của cô! Giang Dịch căn bản không hề thích biển!”
Cuộc gọi bị cúp ngang.
Tôi sững sờ nhìn Giang Dịch.
Trong đôi mắt đen láy của anh ta.
Chỉ có tôi.
Đầy ắp tình yêu, gần như sắp tràn ra ngoài.
“Ai gọi vậy?” Anh ta hỏi.
Tôi đáp:
“Lừa đảo thôi. Bảo em trúng thưởng hai vé du thuyền, kêu em với bạn trai đi nghỉ dưỡng ở biển.”
Anh ta bĩu môi:
“Tên lừa đảo đó mà biết em dị ứng với gió biển, chắc chắn sẽ hối hận vì đã bịa ra lời nói dối này.”
Tôi nhìn anh ta, chậm rãi hỏi:
“Giang Dịch, anh thích biển nhất, đúng không?”
“Thích chứ, nhưng anh sẽ không bỏ em lại một mình để đi biển đâu. Chúng ta đã nói rồi, mỗi ngày đều phải gặp nhau, không được xa rời dù chỉ một giây một phút.”
“Nhưng em sắp tham gia một khóa tự học khép kín. Em nghĩ, trong khoảng thời gian này, anh có thể tranh thủ đi chơi biển một chút.”
“Tự học khép kín? Bao lâu?”
“Hai tuần, có thể ba tuần, cũng có khi bốn tuần.”
“Lâu vậy à!”
Ánh mắt anh ta không hề có chút mất mát.
Ngược lại, lại ánh lên vẻ hào hứng.
“Đặt vé thuyền đi, nhân cơ hội này, chụp thật nhiều ảnh gửi cho em xem.”
“Không đâu, không có em đi cùng, anh chẳng muốn đi đâu cả.”
Miệng anh ta nói vậy.
Nhưng bàn tay đã mở ứng dụng đặt vé du thuyền từ lúc nào.
Tôi giả vờ như không thấy.
Bình thản nói thêm:
“Anh thích náo nhiệt, có thể rủ thêm vài người đi cùng.”
Trong suốt quãng thời gian đi dạo và ăn tối cùng tôi sau đó.
Ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
Lúc tiễn tôi về ký túc xá.
Tôi thấy đơn đặt hàng trên điện thoại anh ta.
Giang Dịch không đặt vé du thuyền.
Mà đặt phòng tổng thống hạng sang cho hai tuần liền.
Buổi tối.
Nằm trên giường ký túc xá.
Tống Mộng Vân gửi đến một đoạn video.
Trong đó, Giang Dịch vùi vào lòng cô ta, giọng nói mềm mỏng nịnh nọt:
“Bảo bối, anh chưa từng làm chuyện đó trên du thuyền, cùng thử nhé?”
“Hai tuần này, em có la hét thế nào cũng không ai nghe thấy đâu.”
“Ngoan nào, sau này anh sẽ không đuổi em đi nữa, anh sai rồi! Tha thứ cho anh nhé.”