Tôi Là Kim Chủ Giới Giải Trí - Chương 4
14
Tôi quay đầu lại — thấy Ứng Trạc đang đứng ngay bên cửa sổ.
Vậy ra… đó hoàn toàn không phải là mơ.
Mà là chuyện thật!
“Tối qua…”
“Tối qua Tần tổng nắm tay tôi, bảo tôi đưa cô về. Về đến nhà rồi, còn giữ chặt tôi không cho đi.”
Ứng Trạc nhìn tôi, đôi mắt đen láy bình tĩnh kể lại chuyện tối qua như đọc báo cáo.
Tôi chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Quá mất mặt rồi!
“Xem ra Tần tổng cũng chưa có kinh nghiệm lắm với chuyện ‘quy tắc ngầm’ nhỉ.”
Ứng Trạc nhìn khuôn mặt đang ửng hồng của tôi, nói với vẻ chẳng chút thương xót nào.
Mặt tôi nóng ran, đầu thì mụ mị hết cả lên.
Chẳng hề nhận ra trong giọng cậu ta có chút… vui vẻ.
“Ứng Trạc, tối qua tôi chỉ là uống nhiều quá thôi. Tôi không có ý gì với cậu đâu. Cậu đừng khó chịu, cứ chuyên tâm quay phim…”
Tôi vội vã giải thích, vì biết cậu ấy rất ghét chuyện quy tắc ngầm.
“Không có khó chịu đâu. Thật ra… tôi rất vui.”
Ứng Trạc nói xong thì… xoay người chạy mất.
Đúng rồi, chạy thật sự luôn.
Mà hình như tai cậu ấy còn hơi đỏ nữa.
Khoan đã… người nên thấy xấu hổ không phải là tôi sao?
Tại sao lại là Ứng Trạc chạy trối chết vậy chứ?
15
Tuy tôi và Ứng Trạc không xảy ra chuyện gì quá đà.
Nhưng ảnh chụp hai người ở bên nhau vẫn bị paparazzi chộp được, rồi đăng lên mạng.
Chẳng bao lâu sau, nó lan truyền chóng mặt.
#Nam chính mới của 《Gió Xuân Lướt Qua》 lộ ảnh hẹn hò# Trong ảnh, Ứng Trạc cõng một cô gái.
Gương mặt của cậu ta lộ rõ.
Còn tôi thì hơi mờ, không thấy rõ lắm.
Tôi lập tức gọi điện cho giám đốc phòng truyền thông, yêu cầu xử lý khẩn.
Cô ấy làm việc rất nhanh, chưa tới một tiếng là dọn sạch hot search.
Thay vào đó, đăng một đoạn video ngắn trích cảnh quay của Ứng Trạc.
Trong đó thể hiện rõ năng lực diễn xuất của cậu ấy.
Lập tức, fan nguyên tác tràn vào khen ngợi.
Đề tài “hẹn hò” cũng nhanh chóng bị đè xuống bởi làn sóng khen diễn xuất.
Tôi nghĩ nghĩ một lát, vẫn nhắn cho Ứng Trạc: “Chuyện tai tiếng đã giải quyết xong, cậu yên tâm quay phim nhé.”
Một lúc sau, cậu ấy trả lời.
“Ừ.”
Tôi tưởng chuyện cứ thế là xong.
Ai ngờ đạo diễn bỗng lén lút mò tới hóng chuyện: “Chị, cô với Ứng Trạc đang hẹn hò hả?”
Đạo diễn đã ngoài bốn mươi, còn tôi mới hai mấy, nhưng ổng hay đùa gọi tôi là “chị”, riết rồi tôi cũng quen.
“Hẹn hò gì chứ?” Tôi mơ hồ hỏi lại.
Đạo diễn chìa ra một tấm ảnh.
Là ảnh Ứng Trạc đang nghịch điện thoại.
Phải công nhận, ngoại hình của cậu ấy đúng là vô khuyết, góc nào chụp cũng đẹp ngất trời.
“Ảnh này thì sao? Lâm đạo diễn chụp cũng khá ghê ha.”
“Cô thử phóng to màn hình điện thoại của cậu ta xem.” – ông nhắc.
Tôi làm theo.
Và rồi… trố mắt.
Màn hình điện thoại của Ứng Trạc — đang mở đúng bức ảnh do một tài khoản marketing từng đăng: ảnh cậu ấy cõng tôi lên lầu!
“Cậu ta ngày nào cũng nhìn chằm chằm bức ảnh này. Ảnh này là do một fan chụp được. May mà tôi chặn lại kịp, không thì chắc lại lên hot search lần nữa.”
Trước đây tôi luôn cho là Lâm đạo nói nhảm.
Nhưng giờ thì… có bằng chứng hẳn hoi.
Tôi bắt đầu dao động.
Không lẽ… Ứng Trạc thật sự thích tôi?
Tôi định gửi ảnh cho cậu ấy, hỏi xem rốt cuộc là sao.
Nhưng nếu chỉ là trùng hợp, cậu ấy vô tình bấm nhầm?
Lỡ đâu là do tôi tự ảo tưởng thì… ngại chết mất.
16
Sáng hôm sau.
Tôi theo thói quen mở điện thoại lướt hot search.
Không ngờ lại thấy một cái tên quen thuộc lọt top:
#Triệu Chước say rượu lái xe
Tôi bấm vào xem, phần bình luận phía dưới không nhiều.
“Triệu Chước, lão nào đấy?”
“Chắc tự bỏ tiền mua hot search quá?”
Cơ mà nhìn không giống kiểu tự mua.
Giống bị ai đó đạp xuống thì đúng hơn.
Với cái tính của hắn — đầu óc ngu si, chẳng ai nâng đỡ thì đắc tội người ta chỉ trong vài câu.
Tôi tuy không ra tay phong sát hắn.
Nhưng giới giải trí vốn là cái nồi nhuộm đủ màu, nếu không có người chống lưng, bị chèn ép là chuyện sớm muộn.
Xem ra, con đường làm sao hạng A của Triệu Chước… toang thật rồi.
Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ hắn.
“Nhiên Nhiên, cái tên Trình tổng đó đúng là biến thái, ông ta muốn ép tôi… Bây giờ ông ta còn định phong sát tôi! Em từng yêu anh ba năm, giúp anh lần này đi…”
Đến lúc này tôi mới hiểu tại sao ba nuôi của Vân Nhu lại tận tâm tận lực giúp hắn thế.
Thì ra nam nữ đều “chia sẻ” chung.
“Tôi nể tình anh từng cứu tôi, có thể giúp anh giải ước với công ty. Cũng là cơ hội tốt để rút khỏi giới giải trí.” Tôi đáp.
“Không được! Tôi không thể rời khỏi giới giải trí! Tôi vẫn muốn làm đỉnh lưu cơ mà! Tần Nhiên Nhiên, nếu cô không giúp tôi… cô nhất định sẽ hối hận!”
Đến nước này rồi mà vẫn không tự nhận ra — hắn vốn chẳng có năng lực làm sao hạng A, cũng chẳng có số làm người nổi tiếng.
Người như vậy, không đáng để cứu.
Tôi cúp máy thẳng.
17
Tối hôm đó.
Triệu Chước đăng một bài viết dài.
Bịa chuyện trắng trợn.
Kể rằng tôi bao nuôi hắn, đưa cho hắn vai nam chính trong 《Gió Xuân Lướt Qua》.
Rồi sau đó thay lòng, để ý đến Ứng Trạc nên đá hắn khỏi đoàn phim.
Bài đăng cọ nhiệt từ 《Gió Xuân Lướt Qua》 nên tốc độ lan truyền rất nhanh.
Không lâu sau, hắn gọi cho tôi.
“Tần tổng, cô chỉ cần cho tôi một vai nam chính, dự án cỡ như 《Gió Xuân Lướt Qua》 là được, tôi sẽ xóa bài.”
Giọng điệu của hắn toàn là đe dọa.
Tôi bật cười: “Triệu Chước, anh điên thật rồi. Anh nghĩ một bài viết rẻ tiền đầy sơ hở như vậy có thể uy hiếp tôi à? Nếu vậy thì đúng là xem thường tôi quá rồi. Còn nữa, tôi ghét nhất là bị người khác đe dọa.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Với phòng truyền thông, đây là một cuộc khủng hoảng nhỏ.
Chúng tôi lập tức đăng một bài tuyên bố chính thức, khẳng định sẽ nhờ luật sư vào cuộc kiện Triệu Chước tội vu khống.
Đồng thời, nhân lúc dư luận đang nóng, chúng tôi tung teaser đầu tiên của 《Gió Xuân Lướt Qua》.
Teaser là chuỗi cảnh highlight của Ứng Trạc.
Chỉ vài giây thôi nhưng diễn xuất và khí chất của cậu ấy đã bùng nổ.
Fan nguyên tác xem xong đều la hét “Ngọa tào” — kiểu như: quá đỉnh!
Ai nấy đều khẳng định: đây chính là Gió Xuân Phong trong lòng họ!
Trong phút chốc, độ nổi tiếng của Ứng Trạc bùng nổ.
Lượng fan trên Weibo tăng hàng trăm nghìn người.
Còn về phần Triệu Chước — hắn bị kẹt trong vụ giải ước với công ty, đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.
Đúng là tự chuốc lấy hậu quả.
18
《Gió Xuân Lướt Qua》 quay suốt sáu tháng.
Đoàn phim rong ruổi khắp ba địa điểm để lấy cảnh.
Cuối cùng cũng đóng máy.
Để chúc mừng, tôi đặt một bữa tiệc đóng máy ở khách sạn 5 sao.
Vừa vào bãi đỗ xe, tôi đã nhắn cho đạo diễn rằng mình sẽ đến sau khoảng nửa tiếng.
Nhưng đột nhiên, mũi miệng tôi bị bịt lại, một mùi khí nồng nặc xộc thẳng vào phổi.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực.
Rất nhanh, tôi mất ý thức.
Khi mở mắt lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một nhà xưởng cũ nát.
Đối diện tôi là một người đàn ông đầu tóc bù xù, đang hút thuốc, trông vô cùng nhếch nhác.
Tôi hoa mắt một hồi mới nhận ra — là Triệu Chước!
“Vì cái gì…” Tôi khàn khàn mở miệng, giọng khô rát đến khó chịu.
Triệu Chước ngẩng đầu, ánh mắt hung tợn: “Tôi rơi vào hoàn cảnh này, đều do con đàn bà tiện như cô hại tôi!”
“Cô vì nuôi trai bao, cướp vai nam chính của tôi, ép tôi phải đi nịnh bợ tên Trình biến thái đó!”
Tôi suýt nữa bật cười vì tức.
Đến lúc này rồi, hắn vẫn không biết mình sai.
Cũng đúng thôi — loại người như hắn thì lúc nào cũng thấy người khác có lỗi, còn bản thân luôn đúng.
Không thể nói lý với kẻ như vậy.
Tôi đi thẳng vào vấn đề:
“Anh muốn gì mới chịu thả tôi?”
“Chuyển cho tôi 100 triệu, vào tài khoản ở nước ngoài.” – Triệu Chước nói, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng – “Nếu không, cá chết lưới rách!”
Hắn đã phát điên hoàn toàn rồi.
Tôi tạm thời vờ như ngoan ngoãn nghe theo, tìm cách kéo dài thời gian.
Sau khi gọi điện xong, hắn nhốt tôi vào một căn phòng chật hẹp, tối om.
Căn phòng khiến tôi nhớ lại nhiều ký ức tồi tệ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi từng bị bắt cóc… hai lần.
Lần đầu khi tôi mới 6 tuổi.
Lần thứ hai là năm tôi 18.
Và đây là lần thứ ba.
Khi ở trong không gian rộng lúc nãy, tôi còn có thể trấn tĩnh đấu trí với hắn.
Nhưng giờ đây, trong căn phòng tối tăm ngột ngạt này, cơ thể tôi bắt đầu run lên không kiểm soát.
Cảm giác như có một con thú khổng lồ đang ẩn trong bóng tối, chờ thời cơ vồ lấy tôi.
Không khí đè nặng lên lồng ngực, khiến tôi thở không ra hơi.
Ngay lúc tôi tưởng mình sắp chết vì sợ hãi…
Cánh cửa bị đá tung.
Lờ mờ giữa ánh sáng, tôi thấy một bóng người lao tới ôm lấy tôi.
Tôi siết chặt lấy người ấy, như vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Cảm giác này… thật quen thuộc…
Rồi tôi lại mất đi ý thức.
Lúc có lại tri giác, tôi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
“Cậu là ai?” Tôi thì thào, không biết có phát ra âm thanh không.
“Là tôi — Ứng Trạc, cứ gọi tôi là A Trạc.”
Lúc này đây, tôi nghe rõ tên của hắn.
Ứng Trạc.
Là cái tên ấy.
Giọng nói trầm thấp, quen thuộc, vang vọng bên tai như kéo tôi về từ mép vực.
Tôi muốn mở mắt, muốn giữ lấy chút ý thức còn sót lại…
Nhưng trước khi kịp nói gì, một cơn choáng váng ập đến.
Tôi lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.