Tôi Là Kim Chủ Giới Giải Trí - Chương 3
11
Chẳng bao lâu sau, bảo vệ đến.
“Bảo vệ, cô ta đến đây không phải để ăn tối mà là phá hoại!”
Triệu Chước chỉ vào tôi, lớn tiếng nói.
Bảo vệ còn chưa kịp ra tay, thì một bóng người mập mạp lao đến — bố nuôi của Vân Nhu — giáng cho Triệu Chước một bạt tai.
“Tần tổng là khách tôi mời đến! Cậu đang nói bậy bạ cái gì thế?! Còn không mau xin lỗi Tần tổng đi!”
Lúc này, ông ta quay sang tôi, vội vã lấy lòng.
Triệu Chước nhìn về phía tôi, như thể không thể tin nổi: “Chú Trình… chú nói cô ấy là… Tần tổng?”
“Đúng vậy, Tần tổng — nhà đầu tư của 《Gió Xuân Lướt Qua》. Mau xin lỗi đi!”
Triệu Chước nhìn tôi chằm chằm, cả gương mặt đầy vẻ khiếp sợ, nhất thời đứng chết trân tại chỗ.
Chắc hắn chưa bao giờ ngờ rằng — người con gái mà hắn khinh thường, cho rằng chỉ đáng lương ba triệu rưỡi một tháng, nếu không nhờ hắn thì giờ vẫn ở xưởng siết ốc vít — lại chính là nhà đầu tư của bộ phim hắn đặt cược cả tương lai vào.
Người hắn cố sống cố chết muốn cắt đứt, thật ra… mới chính là kim chủ chân chính!
Giây phút này, hắn chắc hẳn đang hối hận đến nát cả ruột gan.
Vân Nhu cũng bàng hoàng không kém.
Không còn vẻ hống hách như lúc bảo tôi đi mua trà sữa nữa, cô ta vội vàng xin lỗi: “Tần tổng, em xin lỗi… em không biết người là ai, thật sự là mắt mù không thấy núi Thái Sơn, xin người rộng lượng bỏ qua…”
Tôi lạnh lùng cắt lời: “Thôi, chuyện đã qua đừng nhắc lại. Bữa cơm hôm nay cũng khỏi cần ăn nữa. Trình tổng, nam chính của 《Gió Xuân Lướt Qua》 đã chọn xong rồi. Tuyệt đối sẽ không dùng lại nghệ sĩ từng dính scandal.”
Nói rồi tôi quay người bỏ đi, mặc kệ Trình tổng hớt hải chạy theo phía sau xin lỗi rối rít.
12
《Gió Xuân Lướt Qua》 chính thức quay lại.
Tôi đến thăm đoàn làm phim.
Vừa đến nơi, đã thấy Ứng Trạc khoác trên mình bộ cổ phục đen tuyền.
Màu đen khiến cậu toát lên khí chất lạnh lùng cao ngạo, vừa ngồi đó thôi đã có dáng dấp uy nghi của một hoàng tử.
Lâm đạo diễn cười ha ha đi ra đón:
“Sáng nay nghe nói Tần tổng đến thăm đoàn, ai kia từ sáng đến giờ cứ thỉnh thoảng liếc mắt về phía cổng hoài, giờ người đến rồi thì lại làm mặt lạnh, đúng là thằng nhóc khó hiểu.”
Vừa nói, ông vừa liếc sang Ứng Trạc một cái.
Trước đây Lâm đạo còn chẳng ưa gì cậu ấy.
Giờ thì gọi “tiểu tử thúi” đầy thân thiết.
Xem ra, sau một thời gian hợp tác, cả hai cũng hòa hợp không tệ.
Có điều… lời Lâm đạo vừa nói, có nghĩa là Ứng Trạc mong tôi tới?
Lâm đạo chắc nhìn nhầm rồi.
Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của Ứng Trạc mà cứ thấy hình như cậu ấy đang ghét tôi thì đúng hơn.
Phân đoạn đầu tiên là một cảnh rất nặng.
Ứng Trạc có sức diễn cực mạnh, nhưng Lâm đạo vẫn chưa hài lòng lắm.
Đột nhiên, cậu quay sang nhìn tôi: “Tần tổng, cô đừng ở phim trường nữa. Tìm chỗ khác đi dạo đi.”
Như thể tôi đang làm ảnh hưởng đến diễn xuất của cậu ấy vậy.
Tôi xoay người rời đi, chưa bao lâu đã nhận được tin nhắn từ đạo diễn: “Cô vừa rời khỏi, thằng nhóc này diễn bùng nổ luôn.”
Tôi hơi hoang mang.
Tôi ảnh hưởng Ứng Trạc đến mức đó sao?
Chắc Lâm đạo lại hiểu nhầm gì rồi…
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ thì có một người mặc đồ đen kín mít, đội mũ, đeo khẩu trang, chắn đường tôi.
Tôi giật mình, suýt thét lên.
Đối phương vội vàng lên tiếng:
“Nhiên Nhiên, là tôi.”
Nói rồi tháo khẩu trang — là Triệu Chước.
Nực cười thật, người từng được cả giới tung hô là nam chính sáng giá, giờ phải lén lút trà trộn vào đoàn phim.
“Nhiên Nhiên, tôi mang tới cho em loại trà sữa em thích nhất — Thiêu Tiên Thảo.”
Vừa nói, hắn vừa đưa ra một chiếc túi, trong mắt đầy hy vọng.
Tôi không đón lấy.
“Triệu Chước, tôi thích Thiêu Tiên Thảo là vì lần đầu hẹn hò anh đã mua cho tôi. Là vì tôi thích anh, chứ không phải vì trà sữa đó. Nhưng giờ, tôi không thích anh nữa rồi.”
“Nhiên Nhiên, tôi biết tôi sai rồi. Tôi quá ngu ngốc, bị Vân Nhu lừa. Người tôi yêu vẫn luôn là em!”
“Triệu Chước, anh nói dối không sợ trời đánh à? Chúng ta đã chia tay rồi, đừng làm phiền tôi nữa.”
Tôi quay người định rời đi, nhưng bất ngờ bị hắn túm lấy cổ tay.
“Tần Nhiên Nhiên, sao em có thể tuyệt tình vậy? Em quên rồi sao? Lúc em bị bắt cóc, là tôi đã cứu em!”
Không chơi được bài tình cảm, hắn bắt đầu lôi chuyện cứu mạng năm xưa ra.
Năm tôi 18 tuổi, từng bị bắt cóc.
Tôi nhảy từ cửa sổ xuống, chân bị gãy, vừa bò vừa chạy.
Trong lúc sắp ngất đi, một cậu thiếu niên cõng tôi, đưa tôi thoát khỏi bọn bắt cóc.
“Anh tên gì?”
“Gọi tôi là A Chước là được.”
Đó là đoạn hội thoại mơ hồ tôi nhớ lại được.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi lập tức nhờ ba điều tra.
Triệu Chước xuất hiện đúng khu vực ấy, lại có tên “Chước”, nên tôi tin là hắn đã cứu mình.
Vì vậy, tôi đem lòng yêu hắn.
Nhưng suốt những năm qua, tôi đã nhìn rõ con người hắn.
Người cứu tôi năm đó, không phải anh hùng lương thiện gì — mà là một kẻ xấu xa.
Không đáng để tôi yêu.
Tôi không nên dùng tình yêu để báo ân.
Tôi sẽ chọn một cách khác.
“Mấy năm nay, coi như tôi báo ân cho anh. Tôi cho anh tài nguyên, cả vai nam chính trong 《Gió Xuân Lướt Qua》 cũng là tôi nhường lại. Là chính anh không nắm được cơ hội. Nể tình ân cứu mạng, đoàn phim sẽ không bắt anh bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi cũng sẽ không cho phong sát anh. Tiền mấy năm nay anh kiếm được, đủ để sống sung túc cả đời rồi.”
Nói xong, tôi gạt tay Triệu Chước ra, xoay người bỏ đi.
Vừa quay người, tôi suýt nữa đụng vào ai đó.
Ứng Trạc mặc nguyên một bộ cổ phục, dựa lưng vào tường, đeo tai nghe, hình như đang nghe nhạc.
Cậu ấy đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào tôi.
13
Cậu tháo tai nghe.
Tôi ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“Vừa quay xong một cảnh, đang thư giãn một chút.” – Ứng Trạc trả lời, giọng vẫn lạnh tanh như mọi khi.
Tôi lách người sang một bên, để cậu tiếp tục “thư giãn”.
Về lại phim trường.
Đạo diễn nhìn về phía sau tôi hỏi: “Thằng nhóc Ứng Trạc đâu rồi? Quay xong cảnh là chạy đi đâu mất, còn hỏi tôi cô đi đâu. Nó không đi tìm cô à? Hai người không ở cùng nhau sao?”
…Ủa?
Ứng Trạc không phải đi thư giãn sao?
Sao lại thành đi tìm tôi?
Tôi bắt đầu nghi ngờ: Ứng Trạc trong miệng đạo diễn với người tôi quen, có khi không phải cùng một người…
Sau này tôi lại đến phim trường hai lần nữa.
Một lần, tôi mang trà sữa và đồ ăn vặt cho cả đoàn.
Tôi đưa một ly trà sữa cho Ứng Trạc.
Cậu ta lạnh lùng nhận lấy.
Một nam phụ đứng cạnh đùa: “Ứng ca, anh không đang ăn kiêng à? Uống trà sữa mập lên đó, để em uống giúp anh nhé.”
Lời còn chưa dứt, Ứng Trạc đã nhanh như chớp cắm ống hút, hút một ngụm rõ to.
Bộ dạng cứ như sợ người khác cướp mất.
Một lần khác là vào Tết Trung Thu.
Vì phải chạy tiến độ, cả đoàn không được nghỉ.
Tôi đặt một phòng riêng, mời cả đoàn ăn tiệc.
Ứng Trạc đi vệ sinh một lúc, khi quay lại thì tất cả chỗ ngồi đã kín hết.
Chỉ còn đúng một chỗ trống bên cạnh tôi.
Ứng Trạc cau mày, trông không có vẻ gì muốn ngồi cạnh tôi.
Tôi vội nói: “Tiểu Triệu, cậu ngồi chỗ tôi đi…”
Tôi còn chưa nói hết câu, Ứng Trạc đã ngồi phịch xuống cạnh tôi.
Còn dùng ánh mắt như vừa bị tổn thương nhìn tôi.
Cứ như tôi bắt nạt cậu ta vậy…
Tôi hơi khó hiểu — không phải cậu ta không muốn ngồi gần tôi sao, nên tôi mới định nhường ghế mà?
Tâm trạng hôm đó của tôi rất tốt, uống khá nhiều rượu.
Lâm đạo sủng Ứng Trạc ra mặt, nhưng cậu ta thì không hề uống.
Tôi uống đến hơi choáng, mơ hồ nhớ có người dìu mình về.
Khi đến dưới nhà, tôi vẫn còn bám chặt lấy cánh tay người đó không buông.
“Ứng tiên sinh, để tôi đưa Tần tổng lên là được rồi.” – trợ lý nói.
“Tần tổng, mau buông Ứng tiên sinh ra nào. Tần tổng… Tần tổng…”
“Tôi sẽ đưa Tần tổng lên.”
Loáng thoáng tôi nghe được đoạn đối thoại ấy.
Đầu óc lúc đó mơ màng, chẳng nghĩ được gì.
Về đến nhà, tôi ngã lăn ra giường, tay vẫn còn nắm chặt cánh tay ấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu tôi vẫn còn hơi choáng.
Tôi nhớ mang máng mình nằm mơ — mơ thấy cứ nhất quyết bám lấy Ứng Trạc, còn để cậu ấy cõng lên nhà.
Ứng Trạc ghét nhất mấy trò quy tắc ngầm như vậy…
“May mà chỉ là mơ thôi…” – tôi thở phào.
“Giấc mơ gì cơ?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng tôi.
Tôi cứng người.