Tôi Là Kim Chủ Giới Giải Trí - Chương 2
“Nếu anh không tằng tịu với Vân Nhu, làm gì có mấy tấm ảnh đó?”
“Muốn nói có người hủy hoại sự nghiệp của anh, người đó chính là anh.”
Triệu Chước vẫn không chịu tỉnh ngộ, mắt càng thêm giận dữ: “Tần Nhiên Nhiên, đúng là cô làm thật! Ba Vân Nhu có địa vị lắm trong giới giải trí, cô biết không?! Cô ấy nói sẽ xin ba cô ấy mời nhà đầu tư ăn một bữa, cô mà hủy chuyện này thì tôi tiêu thật rồi!”
Hắn trừng mắt nhìn tôi, rồi quay người bỏ đi.
Cô nàng Vân Nhu đó, xem ra đúng là có chút tình cảm với hắn.
Ba nuôi của cô ta, thông qua mẹ tôi, liên hệ với tôi, xin tôi nể mặt cho Triệu Chước thêm một cơ hội.
“Chị Trình, vai nam chính này tôi nhất định phải đổi. Nếu không thì anh tự sản xuất một bộ phim khác mà để Triệu Chước làm nam chính?”
Bên kia vừa nghe khẩu khí của tôi, liền biết tôi quyết tâm, lập tức đổi giọng, mắng Triệu Chước là đồ vô dụng, tâng bốc tôi một trận rồi nhanh chóng dập máy.
Trước đây, đoàn phim có ký hợp đồng với các diễn viên.
Trong đó có điều khoản: diễn viên không được dính vào scandal làm ảnh hưởng tới bộ phim, nếu có thì xem như vi phạm hợp đồng.
Triệu Chước đã vi phạm.
Rất nhanh, đoàn phim bước vào quá trình chấm dứt hợp đồng.
Cùng lúc đó, tôi cũng bắt đầu tìm kiếm gương mặt mới cho vai nam chính.
7
Nam chính trong 《Gió Xuân Lướt Qua》 là một nhân vật có thiết lập cực kỳ xuất sắc.
Vừa xuất hiện đã là một hoàng tử đơn thuần vô hại.
Nhưng thực ra, dã tâm ngút trời, khát vọng thống trị thiên hạ.
Vai này yêu cầu rất cao về cả diễn xuất lẫn ngoại hình.
Ngay cả khi nhân vật này làm chuyện tàn nhẫn, chỉ cần nhìn vào gương mặt ấy, khán giả vẫn có thể tha thứ.
Nhưng trong giới giải trí hiện tại, chẳng có gương mặt hotboy nào đáp ứng đủ điều kiện này.
Vì thế, tôi quyết định tuyển người mới hoàn toàn.
Ngay ngày đầu tiên, đã thử kính mấy chục người.
Nhưng không ai đạt yêu cầu.
Đạo diễn casting len lén quan sát nét mặt tôi, cẩn trọng hỏi: “Chị Tần, thật ra còn một người nữa, chỉ là tính cách hơi… không dễ chịu…”
Lời vừa dứt thì có người gõ cửa.
Tôi nhìn sang người đó — và ngay lập tức bị hớp hồn.
Cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, đường nét gương mặt vô cùng ưa nhìn, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, từng chi tiết đều hợp đến hoàn hảo.
Cao ráo, vai rộng eo gọn — đúng chuẩn “móc áo” sống.
Cậu ta xụ mặt, lạnh lùng, kiệm lời, toát ra khí chất cực ngầu.
Tôi tưởng tượng ngay ra hình ảnh cậu mặc long bào đen, bước ra từ giữa cơn gió xuân trong tiểu thuyết — như thể nhân vật sống dậy từ trang sách.
Ngoại hình này… hoàn hảo không có gì để chê.
“Tôi tên Ứng Trạc, chưa có tác phẩm nào.” Cậu ta tự giới thiệu rất ngắn gọn.
Đạo diễn casting cau mày: “Cậu nghĩ cậu dựa vào cái gì để thử vai nam chính 《Gió Xuân Lướt Qua》?”
“Dựa vào khả năng diễn xuất.”
Đạo diễn nhíu mày càng chặt hơn, chắc thấy cậu ta ngông cuồng quá rồi.
“Tại sao lại muốn thử vai này?” Tôi hỏi.
Ứng Trạc nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm chứa cảm xúc khó đoán, gương mặt vẫn lạnh tanh, thản nhiên đáp: “Phim lớn, vai chính, nhiều tiền.”
Đạo diễn rõ ràng bắt đầu cáu.
Nếu không có tôi ở đây, chắc đã đuổi thẳng cậu ta ra ngoài.
Không khó hiểu vì sao đẹp trai thế mà vẫn chưa có tác phẩm nào.
Cái tính dễ đắc tội người khác, lại còn mở miệng nói chuyện kiểu đó…
Nhưng kỳ lạ là tôi… lại không thấy ghét chút nào.
“Vậy thử xem diễn xuất đi.”
8
Ứng Trạc diễn một phân đoạn khi nhân vật nam chính chuyển sang hắc hóa.
Cách thể hiện nội tâm, giọng thoại, cảm xúc – tất cả đều rất tốt.
Khi diễn xong, tôi bảo cậu ta ở lại.
Đạo diễn casting nhìn tôi như thể đã hiểu rõ điều gì đó, viện cớ rồi chuồn rất nhanh.
Trong phòng chỉ còn tôi và Ứng Trạc.
Cậu ta nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo đề phòng và tức giận: “Cô có biết người trước từng muốn quy tắc ngầm tôi bây giờ đang nằm viện không?”
Tôi: “…”
“Thật ra tôi chỉ muốn nói là… quần anh rách rồi.”
Trong lúc diễn, chắc vì quá nhập tâm, quần của cậu ta bị rách một đường nhỏ.
Mà góc độ ngồi của tôi đúng lúc lại thấy được.
Một soái ca mà mặc quần rách chạy nhong nhong ngoài kia… cũng không ổn lắm.
Tôi cũng là vì gìn giữ thuần phong mỹ tục thôi.
Sao ai gặp tôi cũng nghĩ tôi có ý đồ xấu vậy?
Tôi trông giống kiểu phụ nữ mê trai đến vậy sao?
Ứng Trạc nghe xong, theo phản xạ sờ vào chỗ rách trên quần, hai tai lập tức đỏ ửng, lan luôn tới tận mang tai.
“…Cảm ơn.”
Nói xong, cậu ta biến mất không thấy bóng.
9
Tôi vừa bước ra khỏi phòng thì bắt gặp một bóng người quen thuộc — Triệu Chước.
Mới mấy ngày không gặp mà hắn như biến thành người khác.
Chẳng còn chút dáng vẻ hăng hái, tự tin trước kia.
Tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu, quầng thâm nặng trĩu, cả râu cũng lởm chởm chưa cạo…
“Tần Nhiên Nhiên, sao cô lại ở đây? Nhà đầu tư của 《Gió Xuân Lướt Qua》 đâu?”
Triệu Chước liếc nhìn vào trong phòng tôi.
“Ngoại hình và diễn xuất của tôi đều phù hợp nhất với vai nam chính 《Gió Xuân Lướt Qua》, tôi đến để thuyết phục nhà đầu tư đừng đổi người.”
Hắn vốn định mượn vai nam chính này để bật lên thành sao hạng A.
Không có vai này, hắn chẳng còn gì trong tay cả.
Cho nên, hắn không cam tâm buông bỏ.
Tôi nhìn hắn, mặt không biểu cảm: “Tôi chính là nhà đầu tư.”
Triệu Chước lập tức cười khẩy: “Tần Nhiên Nhiên, cô điên rồi hả? Cô là nhà đầu tư? Vì muốn quay lại với tôi mà bày ra mấy chiêu này? Đúng là thủ đoạn không thiếu, nhưng nói dối kiểu đó thì hơi quá rồi…”
Ngay lúc tôi đang nghĩ xem nên tát vào mặt hắn thế nào cho ngọt, thì có một giọng cười khinh vang lên: “Tôi cao hơn, đẹp trai hơn cậu, Nhiên Nhiên đã có tôi rồi, sao còn muốn quay lại với cậu? Tôi khuyên cậu nên đến bệnh viện kiểm tra đầu óc đi.”
Ứng Trạc vừa nói vừa đi đến đứng cạnh tôi, mặt lạnh tanh nhìn Triệu Chước.
Triệu Chước nhìn tôi, rồi lại nhìn Ứng Trạc, sắc mặt càng thêm khó coi: “Tần Nhiên Nhiên, không ngờ mắt cô lại tệ đến thế!”
“Coi trọng cậu đúng là mắt mù thật.” Ứng Trạc nghiêm túc nói.
Triệu Chước tức đến mức quay ngoắt bỏ đi.
“Lúc nãy cảm ơn cậu.” Tôi nói.
“Coi như đáp lại việc cô nhắc tôi chuyện…” Ứng Trạc nói nửa chừng, tai đã đỏ lên.
Tôi liếc xuống dưới người cậu ta.
Cậu ta đang dùng một chiếc áo buộc ngang hông, che phần quần bị rách.
Tôi càng nhìn, tai cậu ta càng đỏ, lan cả lên mặt.
“Tần tổng, tôi đi trước.”
Nói xong, cậu ta sải chân chạy thẳng.
Dù sao thì… một “anh ngầu” mà ngượng ngùng, trông thật sự dễ thương.
10
Không lâu sau, trợ lý gửi hồ sơ của Ứng Trạc vào email cho tôi.
Xuất thân đàng hoàng, thành tích học tập cũng rất tốt.
Chỉ là vì tính cách thẳng thắn, từng đắc tội với người có quyền lực nên vẫn chưa có tác phẩm nào.
Có người từng định quy tắc ngầm với cậu ấy, kết quả bị đánh nhập viện.
Từ đó, Ứng Trạc gần như bị phong sát trong giới giải trí.
Lâm đạo diễn cũng gọi điện cho tôi.
“Tần tổng, tôi xem video thử vai của Ứng Trạc rồi, đúng là không tệ, chỉ là tính cách cậu ấy hơi…”
Hiển nhiên là nếu để đạo diễn tự quyết, ông ấy sẽ không chọn Ứng Trạc.
“Lâm đạo, tôi thấy cậu ấy rất có tiềm năng. Anh là đạo diễn giỏi, nhân vật này giao cho anh, dạy dỗ thêm là được mà?”
Tôi dứt khoát chốt lại.
Vậy là vai nam chính coi như đã được xác định.
Tối hôm đó, ba nuôi của Vân Nhu lại gọi điện cho tôi, muốn hẹn ăn tối.
Nể mặt mẹ tôi, tôi đồng ý.
Chiều hôm sau, tôi lái xe đến nhà hàng đã đặt trước.
Tôi ghé qua nhà vệ sinh trước.
Ai ngờ trong góc nhà vệ sinh lại thấy hai người đang thì thầm — chính là Triệu Chước và Vân Nhu.
Triệu Chước mặc vest, giày da bóng loáng, rõ ràng đã trang điểm kỹ lưỡng.
“Chước ca, em phải nhờ ba em nhiều lắm mới mời được Tần tổng tới, đến lúc đó anh nhất định phải thể hiện thật tốt nhé.”
“Nhu Nhu, cảm ơn em. May mà có em. Vẫn là em tốt với anh, còn cái con tiện nhân Tần Nhiên Nhiên kia, chỉ biết hại anh.”
“Chước ca, em yêu anh, đương nhiên muốn anh ngày càng tốt. Em nghe nói đoàn phim sắp đổi diễn viên mới, anh nhất định phải nắm lấy cơ hội.”
“Anh sẽ làm được, vì tương lai của chúng ta…”
Triệu Chước nói đầy vẻ chân thành.
Nhưng khi liếc mắt thấy tôi, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
“Tần Nhiên Nhiên, cô tới đây làm gì?!”
“Tôi tới được thì sao anh không thể?” Tôi lạnh nhạt.
“Đây là nhà hàng cao cấp, toàn những người chi xài bốn, năm ngàn một bữa, với mức lương 3 triệu rưỡi của cô, lấy đâu ra tiền mà vào đây?”
Triệu Chước nhíu mày, như thể chắc chắn tôi tới gây chuyện.
Tôi hơi cạn lời.
Bình thường tôi sống tiết kiệm thật.
Nhưng mỗi tháng tiền từ quỹ đầu tư chuyển về tài khoản tôi cũng lên tới vài chục triệu.
Vậy mà trong miệng hắn, tôi lại thành người nghèo không đủ tiền vào nhà hàng?!
“Cô… cô có phải biết tôi muốn gặp nhà đầu tư của 《Gió Xuân Lướt Qua》 nên cố tình đến đây phá đám?”
Triệu Chước bỗng trở nên hoảng loạn.
“Nhu Nhu, mau gọi bảo vệ! Bảo họ đưa cô ta ra ngoài!”