Tôi Là Kim Chủ Giới Giải Trí - Chương 1
1
Đạo diễn của 《Gió Xuân Lướt Qua》 len lén gọi tôi mách chuyện, nói bạn trai tôi – Triệu Chước – đang tằng tịu với Vân Nhu, tôi không tin.
Tôi biết Vân Nhu, hotgirl mạng điển hình, mê trai giàu, lúc nào cũng nhăm nhe gả vào nhà quyền thế.
Trước đây trong một bữa tiệc cao cấp, tôi từng gặp cô ta.
Cô ta rúc vào lòng một gã đàn ông đủ tuổi làm ba mình, gương mặt thì toàn đồ giả, biểu cảm cứng đơ vì tiêm đầy chất làm đầy.
Dù Triệu Chước có phản bội, cũng không đến mức mắt kém tới nỗi dính vào loại người như vậy chứ.
Hơn nữa tôi và Triệu Chước quen nhau ba năm rồi.
Tôi vẫn tin hắn.
Dù vậy, tôi vẫn không kìm được mà gọi cho hắn một cuộc điện thoại.
Bên kia phải mất một lúc mới bắt máy.
Giọng Triệu Chước vang lên qua điện thoại: “Nhiên Nhiên, anh chẳng phải đã nói với em rồi sao? 《Gió Xuân Lướt Qua》 là siêu dự án, nhà đầu tư đổ vào tới hai trăm triệu, nên họ chọn diễn viên rất gắt gao. Đây là cơ hội anh cực khổ mới giành được, em đừng gọi tùy tiện nữa, làm anh mất tập trung. Thôi không nói nữa, cúp đây.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Triệu Chước đã dập máy.
Tôi cau mày lại.
Thật ra tôi cũng mơ hồ cảm thấy, từ sau khi hắn vào đoàn làm phim 《Gió Xuân Lướt Qua》, đã bắt đầu thay đổi.
Cách hắn đối xử với tôi cũng ngày càng lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn.
Cộng thêm lời đạo diễn nói…
Tôi quyết định ngày mai sẽ đến thăm đoàn phim một chuyến.
2
Hôm sau.
Tôi đến đoàn làm phim 《Gió Xuân Lướt Qua》.
Khi đạo diễn biết tôi đến, liền muốn ra đón.
“Lâm đạo diễn, nếu anh ra đón tôi, chẳng phải ai cũng đoán được thân phận tôi là gì sao? Như vậy mọi người sẽ nói Triệu Chước vào đoàn là nhờ quan hệ, sẽ không hay cho anh ấy.”
Vì danh tiếng của Triệu Chước, cũng vì không muốn đụng chạm lòng tự trọng của hắn, nên tôi chưa từng công khai chuyện mình là nhà đầu tư, thậm chí ngay cả với hắn tôi cũng giấu.
“Thật không hiểu nổi cô coi trọng cái thằng nhóc đó chỗ nào.” Đạo diễn thở dài một tiếng, rồi cúp máy.
Tôi lại gọi cho Triệu Chước, bảo hắn ra đón tôi.
Từ chỗ đạo diễn, tôi cũng lấy được lịch quay, biết buổi sáng hắn không có cảnh.
Kết quả, tôi đứng giữa trời nắng chang chang đợi một lúc rất lâu, Triệu Chước mới lững thững đi tới.
Hắn không giúp tôi xách hành lý, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi đang bận lắm, cô chạy tới đoàn phim làm gì? Với lại, sau bộ phim này tôi sẽ thành sao hạng A, nên chuyện chúng ta tuyệt đối không thể công khai. Nếu không thì chỉ còn nước chia tay.”
Tôi sững người, không ngờ tôi lặn lội xa xôi đến thăm hắn, mà nhận được lại là những lời như thế.
“Thôi, đến rồi thì cứ vậy đi. Cô cứ nói là trợ lý của tôi, đi theo tôi.”
Nói xong, Triệu Chước đút tay vào túi, bước nhanh về phía trước.
Còn tôi thì lạch cạch kéo vali cồng kềnh, lặng lẽ đi theo sau lưng hắn.
3
Triệu Chước quẳng tôi ở khách sạn rồi biến mất tăm.
Đoàn làm phim 《Gió Xuân Lướt Qua》 chọn bối cảnh quay cổ trang ở vùng khá hẻo lánh.
Lúc trước, để Triệu Chước được ở thoải mái, tôi đã cố tình sắp xếp cho đoàn thuê khách sạn tốt nhất.
Đáng tiếc, bây giờ khách sạn đã kín phòng.
Triệu Chước thì mặc kệ tôi sống chết ra sao.
Tôi chỉ còn cách gọi điện cho đạo diễn.
Chẳng bao lâu sau, đạo diễn liền nhường phòng mình cho tôi.
“Lâm đạo diễn, thật ra không cần đâu…”
“Tôi ở cùng trợ lý là được. Cô đừng khách sáo nữa, tôi gọi cô là chị nhé?”
Đạo diễn kiên quyết.
Tôi đành phải nhận phòng.
Chợp mắt được một chút, buổi chiều tôi vào đoàn.
Và liền thấy Triệu Chước đang ngồi kề sát bên hotgirl mạng kia, cả hai cùng uống chung một ly trà sữa!
Lửa giận trong tôi lập tức bốc lên.
Khó trách đạo diễn lại bảo Triệu Chước và Vân Nhu có gian tình.
Tôi giận đùng đùng bước tới, cố nén cơn tức mà hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”
Triệu Chước thấy tôi, sắc mặt bình thản: “Sao thế? Đang tranh thủ lúc nghỉ ngơi thôi mà. Tần Nhiên Nhiên, cô là trợ lý thì nên có thái độ của trợ lý, đừng bốc đồng hấp tấp như vậy, không thì tôi thay người khác.”
“Chước ca, thì ra đây là trợ lý mới của anh à? Trời ơi, em tưởng ai, thì ra là cô bé nhỏ này, anh đừng hung dữ với cô ấy vậy chứ.”
Vân Nhu làm nũng, vô thức nghiêng người dựa vào Triệu Chước.
Triệu Chước không né tránh, còn cười với cô ta: “Anh đâu có hung với cô ấy, chỉ là nghiêm khắc để cô ấy tiến bộ thôi.”
Tôi thật sự nhịn quá giỏi.
Cũng cảm thấy mình thật thảm.
Khoảnh khắc đó, tôi vẫn còn nghĩ cho tương lai của Triệu Chước, không mắng hắn ngay tại chỗ.
Tôi nén giận, đợi hắn quay xong buổi chiều, về khách sạn mới nói chuyện rõ ràng.
“Triệu Chước, anh và Vân Nhu rốt cuộc là thế nào? Anh quên mình còn bạn gái rồi à?”
Triệu Chước lập tức căng thẳng: “Nhiên Nhiên, em phải đối xử tốt với Vân Nhu một chút, chuyện này liên quan đến tương lai của anh. Để anh cho em xem cái này.”
Hắn lấy điện thoại ra, đưa tôi xem một bức ảnh.
Một người là Vân Nhu, người còn lại nhìn rất quen mắt.
Hình như là ông già từng ôm Vân Nhu trong buổi tiệc hôm đó.
“Đây là ba Vân Nhu, cũng là nhà đầu tư thứ hai của bộ phim này! Là con gái của ông chủ, tuyệt đối không thể đắc tội!”
Ba Vân Nhu?
Ờ thì, ba nuôi cũng là ba.
“Vậy nên đây là lý do anh ngồi uống trà sữa với cô ta?”
Triệu Chước thoáng cái mất kiên nhẫn.
“Đừng gây chuyện nữa, sau này anh sẽ là ngôi sao hạng A, kiểu chuyện như này chắc chắn không thiếu. Nếu em chịu không nổi thì chia tay đi.”
Rồi hắn bỏ mặc tôi.
4
Đêm hôm đó, tôi không ngủ được.
Tôi chợt nhận ra, tình cảm ba năm giữa tôi và Triệu Chước… đến đây là hết.
Sáng sớm hôm sau, tôi lại đến đoàn phim.
Vừa tới nơi, lại thấy Triệu Chước và Vân Nhu dính nhau như sam.
Vân Nhu thấy tôi liền vẫy tay rối rít: “Tôi đang thèm trà sữa ở trước cổng đoàn phim, cô đi mua cho tôi một ly nhé.”
Giọng ra lệnh như thể tôi là người hầu của cô ta.
“Tại sao cô không gọi trợ lý của mình?” Tôi lạnh lùng hỏi.
Vân Nhu khựng lại, tỏ vẻ đáng thương nhìn Triệu Chước: “Yêu cầu của em có quá đáng không? Nhiên Nhiên hình như không vui…”
Triệu Chước vội vàng dỗ dành: “Quá đáng chỗ nào? Đây vốn dĩ là việc trợ lý phải làm.”
Rồi quay sang tôi, giọng lạnh tanh: “Tần Nhiên Nhiên, cô làm trợ lý cho Nhu Nhu đi, tôi trả cô ba triệu rưỡi một tháng. Cô không bằng cấp, cũng chẳng có mối quan hệ, nếu không phải nhờ tôi, chắc giờ vẫn đang làm công trong xưởng siết ốc vít. Làm trợ lý còn nhẹ nhàng hơn nhiều…”
Tôi suýt bật cười vì tức.
Ba triệu rưỡi?
Làm trợ lý cho Vân Nhu?
Cô ta xứng chắc?
Tôi lạnh lùng nói: “Triệu Chước, chia tay đi.”
Hắn sững lại, có vẻ không ngờ.
“Gì cơ?”
“Tôi nói, chúng ta chia tay.”
Triệu Chước như sực tỉnh, vội kéo tôi ra chỗ vắng người.
Trong mắt hắn hiện rõ sự phấn khích không che giấu nổi: “Tần Nhiên Nhiên, là cô đề nghị chia tay đấy nhé. Sau này tôi nổi tiếng, cô không được đổ tội cho tôi phụ tình hay lừa dối gì hết, ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi! Không được, phải ký hợp đồng!”
Lúc đó tôi mới hiểu rõ: thì ra trong mắt hắn, tôi là vật cản trên con đường thành danh.
Hắn không nhắc tới chia tay là vì sợ sau này tôi bóc phốt hắn khi đã nổi.
Không thể không nói, Triệu Chước là người nhìn xa thật.
Ngay cả giờ phút này cũng vẫn đang tính toán làm sao duy trì hình tượng để leo lên đỉnh cao.
Nhưng mà… rất nhanh thôi, giấc mộng đỉnh lưu của hắn sẽ tan thành mây khói.
5
《Gió Xuân Lướt Qua》 là một bộ tiểu thuyết cực kỳ nổi tiếng.
Tôi cũng rất thích nó, đã bỏ ra 20 triệu mua bản quyền.
Đây là một dự án cổ trang lớn, tôi đích thân đầu tư 200 triệu, muốn biến nó thành bộ phim đỉnh cao trong dòng phim cổ trang.
Điểm duy nhất khiến tôi tiếc nuối chính là… lúc trước thấy Triệu Chước muốn chuyển hướng làm diễn viên chính kịch, bị từ chối liên tục đến mức suy sụp, tôi mềm lòng nên đã để hắn làm nam chính.
Bây giờ, tôi quyết định phải giành lại vai nam chính này.
Tôi hoàn toàn có thể công khai mình là nhà đầu tư tại đoàn phim, sau đó trực tiếp đuổi Triệu Chước đi.
Nhưng lý trí khiến tôi kìm lại.
Làm vậy tuy có thể hả giận nhất thời, nhưng sẽ kéo theo hàng loạt hậu quả.
Thứ nhất, nếu tôi đơn phương hủy hợp đồng, sẽ phải bồi thường cho Triệu Chước một khoản tiền lớn — quá hời cho hắn.
Thứ hai, chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của bộ phim 《Gió Xuân Lướt Qua》.
Nếu làm lớn lên, dư luận sẽ lập tức nổ ra: nhà đầu tư bao bạn trai, rồi cãi nhau, rồi đuổi bạn trai khỏi đoàn phim…
Chỉ cần vậy, danh tiếng bộ phim coi như xong.
Tôi sẽ có lỗi với độc giả của cuốn tiểu thuyết, cũng có lỗi với khán giả đang chờ đợi bộ phim.
Sau một đêm suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi nghĩ ra cách giải quyết vẹn toàn nhất.
Tôi lấy vài tấm hình Triệu Chước và Vân Nhu thân mật từ đạo diễn, gửi cho trưởng phòng truyền thông.
Sáng hôm sau, một cụm từ leo thẳng lên top tìm kiếm: #Hotboy mới nổi Triệu Chước thân mật với hotgirl mạng# Kèm theo đó là chín bức ảnh, tất cả đều chụp cảnh Triệu Chước và Vân Nhu tình tứ với nhau.
Chẳng mấy chốc, thân phận của Vân Nhu cũng bị đào lên.
Người ngoài giới, bám theo đại gia, tóm lại chẳng phải người đàng hoàng gì.
Sự việc khiến fan tiểu thuyết 《Gió Xuân Lướt Qua》 cực kỳ phản cảm, lập tức kéo nhau tràn vào Weibo chính thức của đoàn phim, yêu cầu thay đổi diễn viên.
Lượng fan của bộ truyện này đông đảo khủng khiếp, chỉ trong thời gian ngắn đã có hàng trăm nghìn bình luận!
Cũng vì thế, buổi quay sáng hôm đó bị hủy, đoàn phim đang họp khẩn để tìm hướng xử lý.
6
Tôi vừa nói chuyện điện thoại xong với trưởng phòng truyền thông.
Cửa phòng bất ngờ bị đập mạnh một cái.
Tôi mở cửa, thấy Triệu Chước đứng bên ngoài.
Tóc hắn rối bù, mắt đỏ ngầu, quầng thâm rõ rệt — trông như thức trắng cả đêm.
Tôi chẳng cảm thấy thương hại gì, ngược lại còn thấy sướng rơn trong lòng.
Tốt lắm, cuối cùng hắn cũng nếm được cảm giác trằn trọc khó ngủ.
“Tần Nhiên Nhiên, mấy tấm ảnh đó có phải cô đưa cho truyền thông không? Cô có biết chuyện này sẽ hủy hoại tôi không?!”
“Đạo diễn vừa nói với tôi, nhà đầu tư vì chuyện này rất tức giận, có khả năng muốn thay tôi!”
“Cô có biết tôi nỗ lực thế nào mới có được cơ hội này không? Sao cô ác độc vậy?!”
Tôi suýt bật cười.
“Triệu Chước, chẳng phải tất cả chuyện này đều do anh tự làm ra sao?”