Tôi Là Ai Trong Gia Đình Này? - Chương 4
9
Mẹ tôi về nhà với cơn giận ngùn ngụt, suốt đường đi mắng dì tôi không ngớt.
Vừa mở cửa vào nhà, bà lại bắt đầu trách tôi không chịu giúp đỡ bà.
Tôi nhún vai, thản nhiên đáp:
“Đó là em trai mẹ, sao mẹ không nhường cậu ấy một chút?”
Lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, mẹ tôi lập tức nổi trận lôi đình:
“Cam Như Như! Đó là 500.000 tệ, không phải 50 tệ! Mẹ tranh khoản tiền này là vì ai? Không phải là vì con hay sao?”
Vừa nói xong, bà bỗng khựng lại.
Tôi biết, chắc chắn bà lại cảm thấy cái cảm giác quen thuộc đó xuất hiện.
Rốt cuộc là cảm giác gì vậy?
Vì sao… lại quen thuộc đến thế?
Sau một lúc trầm tư, mẹ tôi chợt bừng tỉnh.
Nhìn nét mặt như vừa ngộ ra điều gì đó của bà, tôi cong môi cười.
— “Không phải là vì con”, chẳng phải chính là câu mà dạo này tôi vẫn luôn nói với họ hay sao?
Mẹ tôi bất chợt trở nên bình tĩnh, ngồi phịch xuống ghế sofa, khó khăn mở lời:
“Vậy những ngày gần đây… con đang bắt chước chúng ta, đúng không?”
Thấy bà trông tiều tụy, tôi rót một cốc nước rồi ngồi xuống đối diện.
“Đúng vậy, đây chính là những câu mà con đã nghe suốt hơn 20 năm qua, quen tai không?”
- “Con nhìn con nhà người ta mà xem…”
- “Mẹ làm vậy là vì tốt cho con.”
- “Nếu không có con, mẹ đâu phải khổ sở thế này.”
- “Tại sao người ta chỉ nhằm vào con chứ không phải ai khác? Chắc chắn là lỗi của con.”
- “Con làm mất hết mặt mũi của bố mẹ rồi.”
- “Con đúng là đồ vô dụng.”
“Đây chẳng phải là những lời mà bố mẹ đã lặp đi lặp lại với con suốt bao năm qua sao? Khi con tự tin, bố mẹ hạ gục con, rồi lại trách con nhút nhát. Khi con vui vẻ, bố mẹ kể khổ, sợ con quên đi nguồn gốc.
Bố mẹ có biết tại sao từ năm 7 tuổi, con chưa từng ăn lại kem không? Không phải vì con không thích, mà là vì năm đó, con dùng tiền tiêu vặt mua một cây kem, mang về nhà trong niềm vui sướng, nhưng lại đúng lúc bố mẹ đang buôn bán không thuận lợi.
Thấy con ăn ngon lành, bố mẹ liền mắng té tát, bảo rằng bố mẹ cực khổ kiếm tiền, còn con chỉ biết hưởng thụ, không biết nghĩ cho bố mẹ.
Lúc đó, bố mẹ thực sự giận vì cây kem sao? Không, bố mẹ chỉ muốn trút giận vì những điều không suôn sẻ trong cuộc sống. Nhưng con không phải là cái thùng rác để bố mẹ xả bỏ cảm xúc tiêu cực!”
Mẹ tôi há miệng, như muốn nói gì đó, nhưng tôi không cho bà cơ hội.
“Đến bây giờ, dù thu nhập hàng tháng của con đã hơn mười nghìn tệ, con vẫn không dám mua đồ đắt tiền. Bố mẹ biết tại sao không? Vì con cảm thấy mình không xứng đáng. Mỗi lần chi tiêu, câu ‘bố mẹ ăn tiêu dè sẻn cũng chỉ vì con’ lại như một lời nguyền, càng làm sâu thêm cảm giác tội lỗi của con.”
“Khi bố mẹ chê con ăn mặc kém cỏi, dùng đồ rẻ tiền, bố mẹ có nghĩ đến những lời đó không?”
Dưới những lời buộc tội của tôi, bố mẹ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, bố tôi lên tiếng trước:
“Nhưng chúng ta thực sự là vì muốn tốt cho con. Người ngoài sẽ không nói thật với con, chỉ có người nhà mới…”
“Người nhà?”
Tôi cắt ngang thô bạo.
Đến lúc này ông vẫn muốn tiếp tục tẩy não tôi!
“Gia đình trong mắt bố mẹ là gì? Là một địa ngục đầy những lời trách móc và phủ nhận sao? Bố mẹ coi nó là báu vật và nhét vào tay con? Nói một câu ‘hôm nay con rất xinh’ thì con sẽ kiêu ngạo đến mức không lấy ai ngoài minh tinh sao? Nói một câu ‘con thông minh’ thì con sẽ chạy đi ứng cử tổng thống à?
Thừa nhận đi, bố mẹ chỉ muốn dùng những lời lẽ cay nghiệt để con cảm thấy mình kém cỏi hơn bố mẹ, từ đó đạt được mục đích kiểm soát, để con không bao giờ dám chống đối quyết định của bố mẹ.”
“Bố mẹ có biết con ghét nhất là khi nào bố mẹ dùng từ gì để miêu tả con không?”
“‘Ngoan ngoãn’!”
10
Sau lần đối chất đó, tôi không tiếp tục “PUA” bố mẹ nữa.
Chúng tôi sống dưới cùng một mái nhà, trải qua vài ngày vô cùng gượng gạo.
Rồi một ngày, sự gượng gạo ấy bất ngờ được phá vỡ.
Bố mẹ hỏi tôi nên làm gì về chuyện nhà cũ bị phá dỡ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Những việc lớn nhỏ trong nhà, trước đây họ chưa bao giờ hỏi ý kiến tôi.
Ngay cả khi tôi đã tốt nghiệp và đi làm kiếm tiền, họ vẫn không hỏi, chỉ thông báo.
Đúng vậy, thông báo.
Trong mắt họ, tôi luôn chỉ là một con rối bị họ điều khiển.
Con rối không nên có suy nghĩ của riêng mình.
Làm sao có thể cùng họ thảo luận một vấn đề?
Nhưng bây giờ, họ lại hỏi tôi nên làm gì.
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng tôi biết…
Trong lòng họ, tôi đã không còn là một món đồ.
Tôi là một con người, cũng giống họ, có cảm xúc, có suy nghĩ, và là một cá thể bình đẳng.
“Mẹ con khuyên mẹ, đừng tranh giành với cậu nữa. Nhà cậu sau này phải lo nuôi dưỡng bà, lại còn chăm sóc anh họ con, áp lực lớn hơn nhà mình nhiều.”
“Thế mẹ nghĩ sao? Mẹ cũng thấy vậy à?”
Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Nhà cậu con có con trai, áp lực đúng là lớn hơn.”
Nghe vậy, tôi không giận, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại:
“Tại sao? Vì phải mua nhà cho con trai à?”
Mẹ tôi gật đầu, mặc nhận.
“Thế tại sao bố mẹ không mua nhà cho con?”
Nghe tôi hỏi, mẹ cau mày. Tôi biết bà định nói gì.
Bà muốn nói:
“Con muốn ép chết bố mẹ à? Một căn nhà đắt thế, chúng ta làm sao mua nổi!”
Nhưng bà chỉ mấp máy môi, cuối cùng không thốt nên lời.
Tôi hiểu, không phải bà thực sự chấp nhận rằng con trai hay con gái đều đáng được mua nhà, hoặc đều không nên được mua nhà.
Bà chỉ không muốn lại rơi vào tình cảnh bị tôi chỉ trích, trách mắng.
— Bà đã từng bị tôi chỉ trích, và biết rõ cảm giác đó khó chịu thế nào.
Gia đình không nên như vậy.
Tôi biết mục đích của mình đã đạt được.
Khi đối xử với tôi, bố mẹ không còn chỉ đơn thuần trút bỏ cảm xúc.
Và tôi cũng hiểu, mọi chuyện chỉ có thể dừng ở mức này.
Yêu cầu thêm nữa sẽ trở thành sự đòi hỏi quá mức.
Với thế hệ của họ, việc thấu hiểu con cái và coi con cái là một cá thể độc lập đã là rất khó khăn.
Còn nói đến việc đấu tranh cho sự bình đẳng nam nữ?
Đó là điều quá xa vời với họ.
Truyền thống được lưu giữ qua bao thế hệ, không dễ gì bị phá bỏ.
Vì vậy, cuối cùng tôi chỉ khuyên mẹ:
Bàn bạc với nhà cậu một chút. Nhà mình cũng sẽ chăm sóc bà, còn khoản tiền phá dỡ, chỉ cần lấy 200.000 tệ, phần lớn để lại cho nhà cậu. Xem như trọn tình chị em trong kiếp này.
Dù sao, nếu không nhận đồng nào thì đúng là quá thiệt thòi.
Còn nếu căng thẳng đến mức phải ra tòa, mẹ tôi khó lòng chịu nổi lời bàn tán của họ hàng.
11
Lại một năm mới nữa đến.
Lần này, tôi đưa bố mẹ đi ăn tối đêm giao thừa. Họ không còn phàn nàn rằng “vừa đắt vừa không ngon, toàn tốn tiền oan” nữa, mà thay vào đó, chụp chung với tôi một tấm ảnh và đăng lên mạng xã hội:
“Nhờ con gái dẫn đi trải nghiệm điều mới mẻ, thật tuyệt vời!”
Không lâu sau, tôi lại nghỉ việc.
Nhưng lần này không phải vì bị quấy rối, mà là do được một công ty săn đầu người mời sang làm.
Công ty mới trả lương gấp đôi, và tôi sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt một dự án độc lập.
Về đến nhà, tôi lập tức thông báo tin này cho bố mẹ:
“Con nghỉ việc rồi.”
Mẹ tôi vẫn tiếp tục dọn bát đũa, không hề ngừng lại:
“Thế cũng tốt. Dạo này con bận rộn quá, gầy đi rồi. Nghỉ ngơi chút cũng hay.”
Tôi tò mò ghé qua nhìn thức ăn trên bàn.
Là món tôi thích nhất: sườn kho và thịt xào.
Tôi tranh thủ gắp lén một miếng, vừa nhai vừa nói qua loa:
“Nghỉ ngơi gì chứ, con sắp vào làm ở công ty mới rồi. Lương tháng 30.000 tệ, còn làm sếp nhỏ nữa nhé.”
Nghe vậy, bố tôi ban đầu rất vui, khen tôi mấy câu, nhưng ngay sau đó lại trở nên nghiêm túc:
“Nhớ kỹ, lên chức rồi thì đừng có đi sờ mông cấp dưới đấy.”
Tôi: “……”
Chết tiệt!
Cái chuyện này không bỏ qua được đúng không?!
(Hết)