Tôi Là Ai Trong Gia Đình Này? - Chương 2
4
Ngày hôm đó, sau cả ngày đi tìm việc, tôi về nhà.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy mẹ đang giặt quần áo.
“Thôi đi, thôi đi, đừng giả vờ nữa. Tôi còn lạ gì mẹ. Vừa thấy tôi ra khỏi nhà là mẹ nằm xem tivi đúng không?”
Vừa nói, tôi vừa đi đến chỗ tivi, đặt tay lên kiểm tra.
Quả nhiên, nóng hổi!
Tôi nở nụ cười đắc ý:
“Xem này, xem này, tivi nóng đến mức có thể rán trứng luôn đấy. Vừa thấy tôi về là mẹ lại diễn trò, trông buồn cười không? Quần áo là để mẹ mặc, chẳng phải tôi. Mẹ chú ý một chút đi. Nếu để người ta thấy mẹ trần truồng ngoài đường, ảnh hưởng mỹ quan đô thị, rồi lên cả tiêu đề báo chí, thì biết làm sao?”
Mẹ tôi lập tức ném cái chậu xuống, chộp lấy cây chổi định đánh tôi.
Nhưng tôi không vội vàng gì.
Bị một cái tát thì phải có một trái táo.
Khi cây chổi sắp rơi xuống, tôi nói:
“Chỉ nói vài câu mà mẹ đã giận rồi? Tôi là con gái ruột của mẹ, lẽ nào lại hại mẹ? Được rồi, được rồi, tôi mang quà về cho mẹ đây.”
Vừa nói, tôi vừa lấy từ trong túi ra một cái túi giấy.
“Mở ra xem đi.”
Nghe có quà, mẹ tôi lập tức dừng lại, cùng bố mở ra xem, miệng không quên trách tôi “phung phí tiền bạc”.
Họ luôn như thế, dù trẻ hay già, lời nói lúc nào cũng chua ngoa.
Nhưng khi bóc quà, mẹ tôi dần im lặng.
Nhìn kỹ thêm một lúc, bà bất ngờ hét lên:
“Cái gì đây?!”
“Hợp đồng lao động, ngoài bìa có ghi rõ ràng mà. Chữ lớn, font Tống, in đậm, còn không đủ rõ sao?”
Vừa nói, tôi vừa ghé sát vào mẹ, nhìn bà kỹ hơn:
“Gần đây mẹ chơi điện thoại nhiều quá phải không? Lại nặng thêm chứng lão thị rồi?”
Mẹ tôi gạt tay tôi ra, mặt đầy vẻ không tin nổi.
“Cam Như Như, đây là quà của mày?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
“Đúng vậy, dạy người cách câu cá còn hơn là cho cá. Tôi mang đến cơ hội việc làm cho mẹ. Sau này muốn gì mà không mua được? Đây là món quà ý nghĩa nhất mà tôi nghĩ ra.”
Rõ ràng, lời giải thích của tôi không thuyết phục được mẹ.
“Nhưng mẹ đã nghỉ hưu rồi!”
Tôi lại gật đầu, không phản bác.
“Con biết mà, thì sao? Bác Vương nhà bên 60 tuổi còn đi làm hộ lý trong bệnh viện, mẹ mới hơn 50 đã muốn nghỉ ngơi rồi? Sao mà thiếu ý chí vậy? Mẹ nên học hỏi người ta, lao động là một đức tính tốt đẹp.”
Mẹ tôi lật vài trang hợp đồng, lại kêu lên lần nữa:
“Một tháng chỉ có 3.000 tệ?”
Tôi vỗ nhẹ vai bà, trấn an:
“Mẹ không có bằng cấp, không có kinh nghiệm, cũng không còn trẻ nữa. Được mức lương này là tốt lắm rồi. Đừng lúc nào cũng đặt kỳ vọng quá cao. Công việc này còn do tôi dùng mối quan hệ mới tranh thủ được cho mẹ, mẹ nên cảm kích tôi một chút.”
Dù tôi nói vậy, mẹ tôi vẫn chẳng chịu nghe, cứ lẩm bẩm mãi.
Từ giờ giấc làm việc đến chế độ đãi ngộ, bà trách đủ mọi thứ.
Điều đó khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp, tôi cũng từng hoang mang, không biết nên chọn ngành nghề nào.
Mỗi lần bị từ chối phỏng vấn, tôi không nhận được sự an ủi, mà chỉ toàn là trách móc:
“Trình độ không cao, tính cách không lanh lợi, ngoại hình cũng chẳng xuất sắc, ai mà thèm nhận vào làm việc?”
“Đáng đời! Bảo học cho đàng hoàng không chịu nghe. Giờ thì thua kém người ta mọi mặt, ngay cả công việc ra hồn cũng tìm không nổi. Ngày đó thi trượt đại học, bảo chuyển từ khối tự nhiên sang khối xã hội để ôn lại một năm, mà không chịu. Biết đâu bây giờ đã tốt nghiệp trường danh tiếng, hàng tá công ty săn đón. Trẻ không nghe lời người già, hậu quả thế này có gì lạ?”
Nghe mẹ nói xong, bố cũng hùa theo:
“Đúng rồi, tự nhiên là thế mạnh của con trai, con gái nhỏ bé như mày chen vào làm gì?”
Lúc đó, tinh thần tôi ngày càng tệ. Sáu tháng không tìm được việc, suốt thời gian ấy, tôi phải nghe những lời cằn nhằn không ngớt.
Khi cuối cùng nhận được thư mời làm việc, tôi gần như bật khóc vì vui mừng. Nhưng mẹ tôi vẫn không hài lòng, đổi cách tiếp cận để chỉ trích tôi:
“Một tháng chỉ có 4.000 tệ? Đi học đại học phí công à? Học sinh cấp ba đi bưng bê cũng kiếm được số đó. Nhà này tốn bao nhiêu tiền nuôi mày, phí cả công sức!”
Bây giờ nghĩ lại, tôi nhận ra họ không thực sự phân tích tình hình cho tôi, mà chỉ là thói quen hạ thấp người khác.
Như thế mới có thể xây dựng hình tượng “tiên tri” của họ, buộc tôi phải vừa sợ vừa nể, không dám chống đối bất kỳ quyết định nào họ đưa ra.
Nhưng mẹ à, khi đến lượt mẹ, sao mẹ lại nghĩ mình xứng đáng có công việc tốt hơn người khác?
Mẹ tôi không muốn làm nhân viên vệ sinh, điều này không nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi thu lại hợp đồng, lùi một bước để tiến hai bước.
“Được thôi, bác Vương gần đây đang than phiền làm hộ lý vất vả. Tôi sẽ đưa cơ hội này cho bác ấy. Chỉ cần cầm máy hút bụi đi vài vòng, lau qua bàn ghế, là dễ dàng kiếm 3.000 tệ mỗi tháng. Chắc chắn bác ấy sẽ vui lắm. Nhưng mà…”
Tôi nhìn mẹ chằm chằm.
“Như vậy thì cả khu này sẽ biết mẹ vừa lười vừa vụng về đấy.”
Mẹ tôi là người rất coi trọng thể diện.
Bà luôn tặng quà đắt nhất, bao lì xì lớn nhất.
Khi tôi còn nhỏ, nếu cãi nhau với bạn, bà sẽ mắng tôi trước để giữ danh tiếng “biết lý lẽ”.
Khi tôi chịu áp lực học hành lớn nhất, bà vẫn tiếp tục trách móc, bảo tôi chưa đủ cố gắng để mang lại vinh quang cho bà.
Thậm chí, trong các buổi họp mặt gia đình, bà sẽ đột ngột yêu cầu tôi đứng dậy biểu diễn để chứng minh bà “nuôi con có phương pháp”.
Tôi hiểu rất rõ.
Chỉ cần tôi nhắc đến việc có người nghĩ không tốt về bà, bà lập tức sẽ đồng ý làm việc.
“Được rồi, tôi thử xem sao…”
Cuối cùng, mẹ tôi cũng miễn cưỡng đồng ý.
Xử lý xong mẹ, áp lực dĩ nhiên dồn sang bố.
Tôi nhìn ông, nở nụ cười:
“Bố à, chỗ bảo vệ trước cổng đang tuyển người, con đã đăng ký cho bố rồi.”
Bố tôi định phản đối, nhưng mẹ tôi đã nhanh chóng ngắt lời:
“Công việc này tốt, hợp với ông!”
Đùa gì chứ, sao có thể để một mình tôi chịu khổ?
Hai vợ chồng phải cùng nhau khổ chứ!
Điểm này, tôi và mẹ rõ ràng rất đồng thuận.
Tôi vội gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, chớ khinh thường thanh niên nghèo, cũng chớ khinh thường trung niên nghèo hay người già nghèo. Con tin bố, bố à!”
5
Sắp xếp ổn thỏa cho bố mẹ, tôi cũng nhanh chóng tìm được công việc mới.
Cả nhà ba người chúng tôi bắt đầu cuộc sống “công nhân văn phòng”, sáng đi sớm, tối về muộn.
Ba ngày sau, trong bữa cơm tối, mẹ tôi vừa ăn vừa than đau lưng.
Tôi dừng đũa, mỉm cười trêu bà:
“Đừng nói bừa, mẹ chỉ là một bà lão nhỏ bé, lấy đâu ra lưng mà đau?”
Mẹ tôi định phản bác, nhưng tôi nhanh mồm hơn:
“Với lại, cả ngày tôi vừa phải đối phó khách hàng khó tính, vừa đấu trí với đồng nghiệp, còn phải chạy chỉ tiêu. Công việc bận rộn như thế tôi còn chưa than vất vả. Mẹ chỉ quét dọn vài chỗ đã kêu mệt? Đúng là yếu đuối, không chịu được khổ.”
Mẹ tôi tức giận, phồng mang trợn má, nhưng vì đau lưng khó chịu, bà không nói thêm gì, ăn vài miếng rồi bỏ bát đũa.
Dù gì bà cũng là mẹ tôi, thấy bà khó chịu tôi vẫn có chút xót xa, nghĩ mai sẽ đưa bà đi bệnh viện khám thử. Nhưng ngoài miệng, tôi vẫn không nương tay:
“Ăn có tí đã bỏ? Người già không nên giảm cân. Tôi thấy mẹ đau lưng là vì đói đấy.”
Mẹ tôi vừa đứng dậy, vừa trừng mắt lườm tôi:
“Thế mắt tôi mờ cũng là vì đói à?”
Tôi gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói:
“Đúng vậy, đói đến lão hóa luôn, chẳng bệnh gì đâu.”
“Mà nếu ăn no rồi vẫn không khỏe thì sao?”
Tôi nhả miếng xương ra, thản nhiên đáp:
“Thì đó là do ăn no quá, rảnh rỗi không có việc làm. Bớt nghịch điện thoại, đi lại nhiều hơn là hết.”
Nghe tôi nói vậy, bố tôi vội vã và lấy thêm vài đũa cơm.
Thấy thế, tôi liền ngăn lại:
“Bố, bố đừng ăn nhiều quá. Đàn ông mà béo, làm sao giữ được trái tim của vợ?”
Đúng rồi, bố tôi vốn là người trọng nam khinh nữ.
Khi tôi không làm việc nhà, ông bảo:
“Mày lười như vậy, sau này ai dám cưới mày?”
Khi tôi chưa kiếm được tiền, ông nói:
“Con gái làm sao thông minh bằng con trai.”
Khi tôi kiếm được tiền rồi, ông lại tiếc nuối:
“Giá mà mày là con trai thì tốt biết bao.”
???
Tóm lại, ông chỉ có một ý:
Con gái thì không làm nên trò trống gì.
Vì thế, khi tôi nói ông sẽ bị vợ chê, ông rất khó chịu.
“Con cái lớn cả rồi, mẹ mày chạy đâu được nữa? Với lại, đàn ông béo thì có sao đâu, trông càng giàu sang.”
Ồ, lần này thì bố tôi chơi trò tiêu chuẩn kép rất rõ ràng.
Tôi cũng ăn xong, đặt đũa xuống, lau miệng rồi nói:
“Béo hay không không liên quan đến nam hay nữ, chỉ liên quan đến sức khỏe. Bệnh cao huyết áp, tiểu đường, hay mỡ máu cao chẳng tha ai chỉ vì họ là đàn ông. Với mẹ con, bà đúng là sẽ không chạy mất, vì đã chịu đựng đến nửa đời rồi. Không lý gì giờ lại bỏ quyền thừa kế. Biết đâu bà còn cảm ơn bố vì quá béo mà đi sớm, để lại khoản bảo hiểm lớn, đủ để bà kiếm thêm một mối tình vàng xế chiều.”
Nghe vậy, bố tôi giận tím mặt, quát lớn:
“Con bất hiếu, rồi sẽ bị trời đánh!”
Tôi không giận, chỉ lắc đầu bất lực nhìn ông:
“Chỉ là nói đùa thôi, bố làm gì căng thế? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho bố. Lời khó nghe nhưng lý lẽ thì đúng mà.”
Bố tôi giơ tay định đánh tôi, nhưng cuối cùng lại hạ xuống.
Những năm gần đây, ông già đi nhanh, ngày càng nhận thức rõ rằng tuổi già của ông bà phải dựa vào tôi. Vì vậy, sau vài câu mắng hậm hực, ông đành chịu thua.
Trước khi đi ngủ, lúc đi ngang qua phòng bố mẹ, tôi mơ hồ nghe được họ nói chuyện:
“Như Như dạo này lạ lắm, ông có thấy không?”
“Tôi cũng thấy. Nó trước đây ngoan ngoãn lắm, giờ thì cứ như ăn phải thuốc nổ vậy.”
“Nhưng mà lúc nó nói chuyện, tôi cứ có cảm giác quen quen… Rốt cuộc vì sao lại có cảm giác này nhỉ?”