Tôi Khuyên Bà Nội Đừng Chia Di Sản - Chương 3
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Cô lao tới hỏi han đầy lo lắng Bà thực sự sợ bà nội lăn chết – bởi trong đầu bà di chúc đang trong tay chú Nếu giờ bà nội chết thì tiền sẽ thuộc về hết
Và trùng hợp thay – chú cũng nghĩ y hệt
Bà nội thân cứng đờ đến còn nổi Tôi với cô đỡ bà phòng đặt lên giường
Tôi biết điều rút ngoài về phòng khóa trái cửa Rồi úp một cái cốc lên tường – giọng trong phòng bà nội và cô vang lên rõ mồn một
“Là hai làm đấy Con thấy rõ mà”
Cô lập tức chỉ mặt đặt tên Tôi cũng thấy – mái đúng là chú
“Thì chứ”
Giọng bà nội lạnh đến rợn như vọng lên từ địa ngục
Tôi thể tưởng tượng nổi tâm trạng một mẹ sẽ khi biết chính đứa con dứt ruột đẻ đang tìm cách giết
“Mẹ Mẹ đừng bênh hai nữa Bao năm qua cái gì mẹ cũng để cho Kết quả thì Anh giết mẹ đấy Mẹ tỉnh ”
Cô khuyên gào lên
“Tỉnh thì ”
Giọng bà nội khô khốc chút cảm xúc
“Tỉnh là tỉnh Mẹ hủy di chúc Đừng để tiền cho Nó lấy thì cũng đem trả nợ nuôi mẹ ”
Cô thẳng ý định
“Rồi nữa”
“Con đón mẹ về sống cùng con Con chăm sóc mẹ báo hiếu mẹ tới già lo ma chay đầy đủ”
“Hừ”
Bà nội bật – nụ quái dị khiến sống lưng lạnh toát
“Mẹ đừng nữa… sợ quá”
Cô khẽ run
“Mẹ đưa tiền cho con con đón mẹ về Con nghĩ mẹ tin ”
“Không Ý con là mẹ về sống với con con sẽ cho mẹ một cuộc sống hơn Con đưa mẹ du lịch khắp nơi ăn ngon mặc ”
“Nếu là Đa Đa thì mẹ còn tin Chứ con thì… mẹ ở nhà con suốt một năm sống thế nào trong lòng con rõ quá ”
Bà nội dứt lời xé luôn cái bánh vẽ cô dựng lên
“Còn mong Đa Đa nuôi mẹ Mẹ mơ thật đấy Nó thèm lo Trong nó chảy dòng máu của mụ đàn bà nó ghét mẹ đến tận xương”
Cô lật bài ngửa coi là một nhà Mà – nhờ càng thấy áy náy
“Người đàn bà đó còn chút lương tâm Còn tụi bay Một chút cũng ”
Bà nội cuối cùng cũng một câu công bằng
“Không lương tâm Thế ai đẻ bọn Ai dạy dỗ tụi nên Mẹ trách ai”
Cô nổi khùng thấy bà lay chuyển đùng đùng đá cửa bước ngoài
8
Lần cô đến bàn với nữa chỉ đóng cửa thì thầm gì đó với dượng Tôi vẫn tiếp tục lén
Lần bước phòng là chú
“Mẹ đừng ép ”
Hắn bước đã buông lời đe dọa
“Mày còn là con tao nữa Tao đẻ mày đấy Mày giết tao ”
Bà nội thấy mặt chú thì lập tức vỡ òa lóc dứt
“Bà khỏi diễn nữa Trong lòng bà yêu ai nhất bà tự biết rõ Người bà thương nhất chính là bản thân bà”
Chú lạnh giọng đáp Tiếng của bà nội bỗng im bặt
“Đồ vô ơn Mày cái gì Tao với mày với em gái mày nhưng với mày tao từng thiếu một xu nào”
Bà tức đến mức đấm thùm thụp giường
“Anh vẫn còn sống bà vì lấy thêm tiền bồi thường mà ép rút ống thở Bà làm chuyện đó thì còn tin bà cái gì Bà bán chỉ vì đáng giá thôi”
Một câu của chú khiến chết trân tại chỗ tim như ai bóp nghẹt
Ba … là bà nội giết
Năm đó ba gặp tai nạn còn thì đang viện vì viêm phổi ai chăm sóc Mẹ thậm chí còn gặp ba lần cuối – thì là do chính tay bà nội hạ sát
Họ là ác quỷ Vì tiền mà giết luôn ba Đó là ba cơ mà Là mẹ ngày đêm nhớ thương cơ mà Bọn họ xuống tay
Thì lý do đuổi mẹ con khỏi nhà một là sợ chia tiền hai là sợ mẹ phát hiện sự thật Có vẻ cả nhà – trừ mẹ và – ai cũng biết chuyện kể cả cô kể cả dượng
Bọn họ – là súc sinh
Giết hết… giết hết mới hả giận
Cả run lên bần bật chân mềm nhũn như khuỵu xuống Tôi hận thể đốt sạch cái nhà trong một mồi lửa
“Mày là đồ súc sinh Tao rút ống thở của mày… là vì mày Mày nhận cũng nhận”
Bà nội bắt đầu lắp bắp còn khí thế như lúc đầu chỉ còn giãy giụa vô vọng
“Bây giờ bà giao tiền cho Tôi đợi nữa Nếu đưa thì bà gặp Bà còn lời gì thì với ”
Ngay đó trong phòng bà nội vang lên tiếng động hỗn loạn lẫn trong đó là tiếng bà yếu ớt gọi cứu mạng
Tôi bất động cạnh bức tường lòng đấu tranh dữ dội
Cuối cùng lao phòng bà nội cứu bà khỏi tay chú
Chú mặt tái như xác chết sụp đất thân run cầm cập như từ địa ngục chui lên
Xem chuyện giết … ai cũng làm nổi
“Bà nội bà chia tiền thôi Không thì họ sẽ tha cho bà ”
Tôi – thật lòng
Trên cổ bà một vết bầm tím – chính là dấu tay của chú để Bà cắn chặt môi một lời
Cô tiếng liền chạy qua là hiểu chuyện gì xảy Bà lao đấm đá chú túi bụi Hắn đánh trả
“Đừng đánh nữa… nhà chẳng còn cái gì nữa cũng nữa ”
Bà nội cất tiếng nước mắt trào
“Ăn bữa cơm đoàn viên Ngày mai lấy bao nhiêu tiền thì lấy cút hết cho tao”
Nghe bà chú và cô giấu nổi vẻ vui mừng lập tức ùa ngoài
“Đa Đa… con thể đưa bà cùng ”
Bà nội gọi
“Không”
Tôi đáp gọn lỏn chừa chút đường lùi nào cả
9
Cả nhà đúng là cao thủ ai nấy diễn như nghệ sĩ
Cô tâm trạng hẳn nấu một bàn đầy thức ăn Đến cả chú cũng bếp phụ – xem tiền quả thật là thứ thần thánh Mới vài giờ còn giết như gà chọi phút đã thể tay bắt mặt mừng yêu thương chan chứa
“Mẹ thích ăn đùi gà ninh mềm chút”
“Đun chút cháo răng mẹ yếu ”
Bà nội giờ đối đãi như Thần Tài Cả nhà vây quanh cung phụng như Phật sống Chắc bà hài lòng lắm
Tôi trong sân Tiểu Hải lái xe dậy nhận chìa khóa trở về phòng
Đến giờ ăn tối ăn Đau bụng dữ dội mồ hôi vã đầy trán mê man giường
Trong cơn mê mơ thấy vẫn còn bé lưng mẹ Mẹ đang đốt vàng mã vai run lên từng nhịp khẽ – nhưng đau lòng đến mức tài nào trốn khỏi
Tất cả là do Tại liên lạc với nhà Chính đã đâm một nhát tim mẹ Tôi hận bản thân đến xé nát
Không biết bao lâu choàng tỉnh dậy Xung quanh tối đen tĩnh lặng đến rợn
Tôi bật dậy – suýt nữa thì va bà nội đang ngay bên mép giường rõ đã đó từ bao giờ
“Bà làm gì ở đây”
Tôi cố nén nhịp tim đang đập loạn mà hỏi
“Bà mang cháo cho cháu Bà nấu đấy còn ấm ”
Vừa bà bưng bát cháo múc một thìa đưa đến sát miệng
“Cháu đói”
Chỉ cần thấy bà đã còn chút khẩu vị nào
“Ăn chút Không thì công bà nấu uổng phí ”
Bà chịu buông tha thìa cháo dí sát môi Tôi miễn cưỡng ăn một miếng bà mới chịu đặt bát xuống
“Có … cháu biết chuyện ba cháu ”
Bà hỏi giọng điềm tĩnh
Giờ phút chẳng còn gì cần giấu nữa Tôi gật đầu
“Nếu ba cháu còn sống… chắc chẳng ai dám bỏ mặc bà Ông nội cháu đánh bà thì ba cháu sẽ cản Cản cũng sẽ ôm bà mà chịu đòn thay”
Bà đột nhiên bịt miệng bật
“Vậy bà giữ ông ”
Tôi chẳng hề cảm xúc của bà lay động Giọng còn lạnh hơn bà
“Không giữ … giữ nổi… Từ khi mẹ cháu nhà ba cháu đã chẳng còn cùng chiến tuyến với bà Gì cũng mẹ cháu Mẹ cháu còn mách rằng bà bắt nạt ba cháu cãi với bà về phía vợ… dắt dọn ngoài sống…”
Tiếng bà kể như trích từ bi kịch mẹ chồng – nàng dâu kinh điển Suốt đời bà sống trong nỗi oán giận – giành giật sự yêu thương từ con trai để bù đắp phần đàn ông trong đời bà từng tử tế
Rút ống thở của ba chỉ vì tiền Mà còn vì bà hủy hoại – hủy tình yêu bà khiến mẹ cũng đau đớn như bà
là một đàn bà đáng sợ
“Cả đời bà sống mù mờ… Ai với bà bà phụ Ai tệ với bà bà cung phụng Giờ thì quả báo đầy đủ ”
Bà dậy mở cửa phòng hiệu bảo ngoài
10
Thấy bước mọi xung quanh bàn cơm lập tức im bặt
“Chờ mỗi cháu đấy Bà nội đủ mặt thì mới công bố di chúc Còn dặn đừng gọi cháu dậy nữa Nhanh lên”
Cô cáu bẳn
Tôi xuống bàn chờ bà nội tuyên án
Tôi đã đoán bà định làm gì
“Bà để bộ tài sản cho Đa Đa”
Bà mở miệng cả phòng như nổ tung
“Bà điên Bà lú hả Sao cho nó”
“Bà ma nhập hả Có tiền cho con cái mà đưa cho cháu Lý do là gì”
“Bà nội Bà là thương cháu nhất mà Sao cho cháu”
“Bà nội cháu đồng ý Bà đưa tiền cho cháu ”
Bọn họ như phát điên nhào tới bên bà nội lôi kéo túm giật kéo tay xô vai cứ như bà con – mà là một cọc tiền
“Con hồ ly tinh chắc chắn đã gì với bà già Giết nó Xem nó lấy tiền kiểu gì”
Lời của chú như gióng lên hồi chuông tử – cả đám đồng loạt phắt sang
Một cơn sợ hãi dâng lên tận óc – ánh mắt họ còn là của nữa
Tôi bật dậy lùi một bước – bọn họ cũng tiến tới một bước
Tôi biết còn đường nào để chạy Tôi hối hận – lẽ đốt sạch cái nhà từ đêm qua Tôi đã bỏ lỡ cơ hội trả thù
Tội nghiệp mẹ – giờ bà sắp mất con gái
Đó là điều duy nhất khiến tim đau
Chú là đầu – giơ cao con dao…
“Phải theo thấy thì… các nên tới bệnh viện đã”
Bà nội đột nhiên lên tiếng Giọng bà nhẹ nhàng thậm chí phần nghịch ngợm – như một đứa trẻ đang bày trò đùa ác
“Đến bệnh viện làm gì”
Dượng nghi ngờ hỏi
“Cháo các ăn… cho thêm thứ đặc biệt đấy Nhanh lên rửa ruột may còn giữ cái mạng”
Bà nội tươi hệt như đang kể chuyện giữa bữa tiệc
Keng
Con dao tay chú rơi xuống đất suýt nữa chém trúng chân Hắn chết trân ánh mắt thể tin nổi bà nội
Giờ thì hiểu vì bà ép ăn bằng một thìa cháo – hóa là vì lý do
Được trao cơ hội trọng sinh đã thề – dính nhân quả của khác nữa
“Tôi…”
“Ăn hết Ai cũng ăn cả”
Bà nội rạng rỡ
“Cả cũng ăn Một nhà cùng – chẳng tuyệt Chia cái gì Ai cầm tiền thì sống ngon lành chắc”
“Bà già điên Bỏ thuốc độc hả”
Cô cuối cùng cũng phản ứng kịp gào lên
“Đi bệnh viện Còn kịp ”
Dượng lao sân đầu tiên khởi động xe Cô chạy theo Tiểu Hải nối gót sát gót Chú cũng chạy mở cửa xe đẩy cả Tiểu Tâm phía khiến cô nhảy lò cò vì tức
Họ… đã lựa chọn tin bà nội
Và cũng tin – rằng bà thật sự đã làm thế
Bà bắt uống cháo – cũng là một thông điệp Giờ đã hiểu
Tôi chiếc xe của họ lảo đảo lao màn đêm Bà nội phá lên – đến nghẹn thở ho sặc sụa
“Cháo… thuốc thật chứ”
Tôi hỏi
“ là giấu cháu mà cô bé lanh lợi Chỉ một bát là thuốc thôi”
Bà cầm lấy bát cháo nhấp từng ngụm nhỏ
RẦM
Tiếng nổ vang vọng từ xa kèm theo ánh lửa bùng lên rực trời Nhìn hướng đó – chính là nơi chiếc xe của họ lao tới
“Không một đứa nào hồn”
Bà nội vẫn ung dung uống cháo
Máu bắt đầu trào từ miệng và mũi bà – chảy thẳng bát cháo
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại gọi cảnh sát
-HẾT-
Nữ9 báo cả 2 kiếp 🥲 nhẽ ra sống lại thì nên báo CS lấy xe ô tô về rồi cuốn xéo khỏi cái nhà đấy cho xong còn bày đặt ở lại “trả thù”, mé bà già mà ko cứu phút chót đấy thì kiếp sau làm lại nhé con.
haiz, cũng là một kiếp người khốn khổ