Tôi Khuyên Bà Nội Đừng Chia Di Sản - Chương 2
4
“Đa Đa, con mỗi tháng kiếm bao nhiêu tiền, tặng em họ một cái xe thì sao chứ? Đừng keo kiệt. Chú làm chủ, nói đổi xe là đổi xe!”
Chú tôi từ trong phòng bước ra.
“Chuyện đâu thể nói kiểu vậy được, chú à.”
Tôi mỉm cười xoay người nhìn ông ta.
“Bà nội cháu vừa mới bảo sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cháu, rồi theo cháu về thành phố sống. Cái xe rách này làm sao bà ngồi được chứ?”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt cả đám người thay đổi ngay lập tức.
Bà nội liếc tôi một cái đầy trách móc, không nói một lời, lặng lẽ đóng cửa lại.
“Mẹ bị lú rồi à? Không ở với con cháu ruột, lại đòi theo đứa cháu gái?”
Cô tôi giận quá, đập cửa phòng bà, chú tôi cũng vội vàng chạy tới.
Cứ để bọn họ “diễn sâu” một lúc. Nhà tử tế mà nhắc đến chia tiền còn tanh bành, huống hồ cái ổ quạ này, chuyên môn ăn thịt người không chừa xương. Tôi chỉ cần kích cho nội bộ lục đục là xong. Còn lại để bọn họ tự “bóc phốt” nhau.
Đến bữa tối, bà nội bị cả đám người lôi ra khỏi phòng. Sắc mặt vàng vọt, thần thái mệt mỏi – giờ mới giống một bà lão vừa mất chồng. Tôi nhìn mà thấy hài lòng.
Chỉ một câu nói của tôi mà chuyện chia tài sản giờ như lửa cháy đến chân. Chú và cô tôi đều thấp thỏm, chỉ sợ bà nội thiên vị.
Tôi ăn một bữa no nê, rồi về phòng nghỉ ngơi.
Vừa lướt điện thoại, vừa nghe ngóng bên ngoài. Quả nhiên, chú tôi lén lút chui vào phòng bà nội.
Tôi lập tức đi tìm cô tôi.
Phòng cô ở tầng hai, đang ngồi với dượng, hai người tính toán xem bà nội còn bao nhiêu tiền, có thể chia được bao nhiêu. Thấy tôi gõ cửa, liền nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Cô ơi, cháu có chuyện này nhất định phải nói.”
Cô tôi miễn cưỡng mở cửa cho tôi vào.
“Chú đang lén vào phòng bà nội để làm di chúc đấy.”
“Cái gì cơ?!”
Cô tôi nghe xong thì nhảy dựng lên, lập tức quay người chạy xuống lầu, bị tôi kéo giật lại.
“Cô bình tĩnh đã.”
“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh! Bà già này thiên vị con trai, trọng nam khinh nữ, cô lạ gì nữa. Kiểu gì bà ta cũng để hết cho con trai rồi!”
“Bà có chia như thế thì cô làm gì được?”
Một câu của tôi khiến cô tôi nghẹn họng.
“Còn có chuyện như vậy à?”
Cô tôi đầu óc rối như tơ vò, mắt đầy lo lắng, mồ hôi túa ra trán. Rồi bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn.
“Đa Đa! Cháu học đại học, cháu biết luật, cháu giúp cô giành lại tiền đi. Cô sẽ không bạc đãi cháu đâu!”
Tôi suýt nữa bật cười. Cả cái nhà này chắc học chung một lớp, bài bản y chang nhau, như cùng một thầy dạy ra.
“Cháu thì biết thật, nhưng cũng phải tôn trọng ý nguyện của bà nội chứ.”
Tôi ra vẻ khó xử.
“Đa Đa, cô nói thật cho cháu biết – số tiền đó không phải chẳng liên quan gì đến cháu đâu. Một nửa trong đó là tiền trợ cấp tử tuất của ba cháu. Ngày xưa vì muốn giữ lại số tiền này, bà ấy mới đuổi mẹ con cháu ra khỏi nhà.”
Một câu nói của cô khiến tôi như bừng tỉnh sau giấc mộng, nỗi hận trong lòng lại dâng cao thêm một tầng.
“Được, cháu giúp cô.”
Tôi ghé sát tai, nói nhỏ mấy câu.
Cô tôi gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng rực như vừa được ban thuốc thần.
5
Sáng sớm hôm sau, chú tôi dậy từ rất sớm, tinh thần phấn chấn thấy rõ.
Bà nội thì vẫn nằm lì trong phòng, không ra ngoài. Tôi bưng một bát cháo vào, thấy bà rên rỉ nằm trên giường, đầu quấn khăn, miệng cứ kêu đau đầu.
Tôi chẳng thèm để ý, bà gọi kiểu gì tôi cũng không ngoái lại. Đặt cháo xuống rồi quay người đi thẳng ra ngoài.
Cả nhà ngồi quanh bàn ăn, không khí nặng nề. Ngoại trừ chú tôi thì ai nấy đều cắm cúi ăn cơm, chẳng ai nói một lời.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng phanh xe gấp. Cô tôi mắt sáng lên, lập tức đứng dậy chạy ra xem.
Chớp mắt sau, mấy gã đàn ông xăm trổ đầy tay xông thẳng vào nhà.
“Dư Lão Nhị, cuối cùng cũng tìm được mày rồi. Trốn cũng khéo đấy!”
Bọn họ nhào tới, lôi chú tôi dựng dậy khỏi ghế.
Chú tôi chân tay mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất van xin không ngớt.
“Mấy người làm cái gì vậy? Tự nhiên xông vào nhà người ta là sao hả?!”
Cô tôi lớn tiếng chất vấn.
“Dư Lão Nhị nợ tiền bọn tôi. Nợ thì phải trả – đó không phải đạo lý hiển nhiên à?”
Tên béo cầm đầu đáp thẳng vào mặt, chẳng kiêng nể gì.
“Nó nợ là chuyện của nó. Mấy người lôi nó đi đâu thì đi, đừng ảnh hưởng tới nhà tôi. Đây đâu phải nhà nó.”
Cô tôi lập tức phủi sạch quan hệ.
Lúc này, bà nội cũng nghe tiếng động, lảo đảo bước ra khỏi phòng. Vừa thấy cảnh tượng, bà sợ đến mức chân mềm nhũn. Tôi vội vàng đỡ bà dậy. Màn hay như này, nhất định phải để bà xem đủ.
“Nó nợ bao nhiêu tiền?”
Bà nội run rẩy hỏi.
“Không nhiều lắm.”
Tên béo từ tốn húp một miếng cháo, rồi thong thả nói tiếp:
“Bốn trăm năm mươi vạn.”
“Bao nhiêu cơ?!”
Bà nội lập tức quỵ gối. Nói thật, không phải tôi không đỡ – tôi đỡ không nổi thật.
“Đó là chưa tính lãi. Bọn tôi còn bớt cho hắn kha khá rồi đấy. Bà là gì của hắn? Bà trả thay à?”
“Tôi không trả! Liên quan gì đến tôi! Tiền nó mượn, tôi chưa tiêu một xu nào!”
Bà vừa nghe tới chuyện phải trả tiền, lập tức tỉnh táo trở lại.
“Dư Lão Nhị, hôm nay bọn tao không thể ra về tay trắng. Hoặc là nộp trước hai trăm ngàn để mua thời gian, hoặc là đưa một món phụ kiện trên người. Mày chọn đi.”
“Mẹ ơi! Mẹ cứu con với! Con biết đợt này mẹ nhận phong bì ít gì cũng hai trăm ngàn, mẹ lấy tạm cho con đi! Trừ vào phần di sản cũng được! Con van mẹ đấy!”
Chú tôi nghe xong, lập tức nhào tới ôm chân bà nội, gào khóc van xin.
“Tại sao lại phải đưa hai trăm ngàn cho mấy người đó chứ! Không cho! Tiền nợ thì tự mà lo!”
Bà nội quát lớn.
“Bà cụ à, đấy là con trai ruột của bà đấy. Bà thật sự không quản à?”
Tên béo chêm thêm một cú.
“Tự làm tự chịu, tôi mặc kệ!”
Bà nội lạnh lùng dứt khoát, xoay người vào phòng, khóa cửa luôn.
Dù chú tôi có đập cửa thế nào, bà cũng không mở.
Đám người kia thấy không lấy được tiền, cũng chẳng nể nang gì. Một tên bước lên, vung dao chặt phăng một ngón tay của chú tôi rồi rời đi, mặt không biến sắc.
Chú tôi lăn lộn dưới đất, vừa gào khóc vừa chửi bà nội máu lạnh thấy chết không cứu.
Tôi không kìm được bật cười lạnh.
Kiếp trước, bà nội từng nói, chính vì tôi mà bà không giúp chú. Nếu không vì tôi phản đối chia tài sản, làm sao bà nỡ lòng đứng nhìn con trai mình rơi vào cảnh này.
Bây giờ thì rõ ràng cho cả thiên hạ thấy — ai mới là người không muốn quản. Tôi chưa hề hé răng nửa lời.
Cái bà già này khôn ngoan lắm. Bà biết chú tôi nợ nần cờ bạc ngập đầu, cũng thừa hiểu chẳng trông mong gì được ở con cháu để dưỡng già, nên mới quay sang đặt cược hết vào tôi.
Nói sẽ để lại hết tài sản cho tôi để tôi lo cho bà — nhưng đó cũng chỉ là bánh vẽ. Đến cuối cùng, tôi cũng chẳng nhận được xu nào.
Tôi chẳng qua chỉ là con dê thế mạng.
Kiếp này, mọi chuyện sẽ không còn do bà định đoạt nữa. Và rõ ràng là, bà bắt đầu hoang mang rồi.
6
Cô tôi đứng bên lén cười – đúng như kế hoạch mà tôi bày cho cô tối hôm qua. Người cũng là cô thuê, tin tức về chú thì chính cô tung ra.
Cô liếc mắt ra hiệu cho dượng tôi. Dượng lập tức bước tới, làm bộ quan tâm, đỡ chú tôi dậy rồi băng bó vết thương cho hắn.
Chú tôi bớt đau, ngồi lặng trong sân, sắc mặt lúc đen lúc trắng, tay liên tục châm thuốc hút.
Cô tôi vẫy tay gọi tôi vào phòng.
“Giờ làm bước tiếp theo thế nào?”
Cô tôi giờ phục tôi sát đất, ngoan ngoãn như học sinh giỏi.
“Chắc chú đã ép bà nội viết di chúc rồi. Cô phải tìm cách lấy được nó, không thì cuối cùng tiền vẫn rơi vào tay chú.”
“Được! Để cô lo!”
Cô tôi đáp không chút do dự.
Thực ra, loại di chúc không có công chứng, không có người làm chứng thì chẳng có chút hiệu lực pháp lý nào. Chỉ là cô tôi với dượng không biết điều đó. Hai đứa con nhà cô thì chẳng ra gì, học hành không đến nơi đến chốn, không trông cậy được. Giờ bọn họ coi lời tôi như thánh chỉ.
Điều tôi muốn chỉ là: mâu thuẫn càng căng càng tốt.
Tối hôm đó, bà nội không ra ăn cơm. Dượng thì lạ thường, cứ ép rót rượu cho chú tôi.
Tay chú đang đau, rượu giúp giảm đau một chút. Tâm trạng cũng bức bối, nên hắn cứ uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chốc đã say khướt, nằm bẹp.
Dượng thấy thời cơ chín muồi, vác hắn vào phòng.
Nhưng cô và dượng tôi lục tung căn phòng chú, tìm từ trên xuống dưới cũng không thấy lấy một mẩu giấy – đừng nói gì đến di chúc.
“Có khi nào mày nhầm? Không có cái đó thật thì sao?”
Cô tôi bắt đầu nghi ngờ tôi.
“Không tin thì thôi. Rồi xem.”
Tôi chẳng thèm giải thích, xoay người vào phòng.
Nửa đêm, chú tỉnh rượu, đau đến mức không ngủ nổi, leo thẳng lên mái nhà nằm.
Tôi lặng lẽ leo theo bằng chiếc thang gác.
“Lên đây làm gì?”
Hắn bực bội hỏi.
“Cháu lên xem chú thế nào. Đây là thuốc kháng viêm, chú uống đi, đừng để nhiễm trùng.”
Tôi cầm cốc nước một tay, tay còn lại là viên thuốc.
“Mày giỏi đấy, kháng sinh mà uống với rượu à? Uống phát ngỏm luôn đấy.”
Chú tôi cười mỉa.
“Biết chú uống rượu nên cháu mang clarithromycin.”
Tôi ra vẻ ấm ức.
“Chú không muốn uống thì thôi.”
Chú tôi gọi giật lại, nhận lấy viên thuốc, xem kỹ nhãn dán – đúng là clarithromycin, còn nguyên tem, chưa bóc.
Hắn thở dài, uống hai viên rồi ngồi lại xuống ghế.
“Ít ra mày còn thật thà.”
Hắn buông một câu đánh giá.
“Chú à, bọn người đó đáng sợ thật đấy. Chú nên tìm cách trả hết tiền sớm.”
Tôi tỏ vẻ nhát gan, dè dặt khuyên nhủ.
“Nếu tao có tiền thì tao trả lâu rồi! Mày cũng thấy hôm nay rồi đấy – cái bà già chết tiệt kia không thèm ngó ngàng gì tới tao!”
Chú tôi phẫn nộ cực độ, chửi bà nội không tiếc lời.
“Đúng vậy… Giờ tiền nằm trong tay bà, chỉ khi nào bà không còn nữa… chú mới có thể lấy được.”
Tôi thở dài, vỗ chết một con muỗi.
“Thôi, cháu xuống dưới đây. Muỗi cắn người muốn mất máu luôn rồi.”
Khi tôi bước xuống bậc thang, ánh mắt phía sau như dán chặt vào lưng tôi, khiến sống lưng lạnh toát.
7
Sáng hôm sau, cả nhà đã dậy hết, ai cũng mắt thâm quầng như gấu trúc – đúng là một đêm mất ngủ toàn tập.
Bà nội ăn được chút xíu, rồi chống gậy ra sân ngồi phơi nắng. Hai ngày nay, bà già đi thấy rõ. Lúc tôi mới về, dù mắt bà sưng húp vì khóc, nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, ánh mắt sắc bén.
Bây giờ thì khác, đúng là đã bắt đầu mệt mỏi thật sự – vì tương lai của bà đang dần trôi tuột khỏi tầm kiểm soát. Tôi thì không nghe lời sắp đặt, con trai thì ngập trong nợ nần, con gái thì mắt chỉ dính vào tiền.
Bà ngồi thẫn thờ dưới mái hiên, mấy người còn lại cũng lần lượt rời bàn.
Tôi gọi Tiểu Hải lại:
“Khi nào cậu định mang xe của tôi về?”
“Chị cho em mượn tí có sao đâu, keo kiệt thế.”
Tiểu Hải cằn nhằn, mặt không phục.
“Cô ơi.”
Tôi chỉ nói đúng hai chữ. Cô tôi hiểu ngay.
“Mau đem xe chị mày về đây! Còn không thì tao bẻ chân mày bây giờ!”
Cô tôi gầm lên.
Tiểu Hải chẳng hiểu gì, không biết tại sao cả thái độ mọi người với tôi lại quay ngoắt 180 độ. Nhưng thấy cô nổi đóa thì cũng chỉ còn nước cụp đuôi đi đổi xe.
“Đa Đa, đừng nóng. Để nó lái về cho. Mà này, có chuyện này cháu đừng đi vội nhé. Ở lại giúp cô với, giờ cả nhà trông cậy vào cháu cả đấy.”
Cô tôi cười nịnh hẳn ra mặt.
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên. Một cái chậu hoa rơi vỡ tan ngay cạnh ghế trúc bà nội đang ngồi.
Cả nhà lập tức ùa ra sân. Tôi ngước nhìn lên mái – vừa thấy một bóng người lướt qua rồi biến mất.
Bà nội mặt tái nhợt, bị dọa đến sợ cứng cả người.
Nếu cái chậu đó rơi trúng đầu bà… chưa chắc còn mạng.
“Anh hai! Anh đang làm cái gì đấy?! Tôi thấy anh rồi đấy!”
Cô tôi hét lên về phía tầng trên. Trên đó không có động tĩnh, chú tôi cũng không ló mặt.
“Mẹ! Mẹ không sao chứ?!”