Tôi Khuyên Bà Nội Đừng Chia Di Sản - Chương 1
1.
“Đa Đa, đây là vòng tay vàng bà đặt làm riêng cho cháu đấy. Cả đống cháu trai cháu gái, chỉ có mình cháu được thôi.”
Bà nội vừa nói vừa kéo tay tôi, đeo lên một chiếc vòng vàng to nặng.
Tôi như bị điện giật, vội rút tay ra, lùi mấy bước, đến khi lưng chạm tường lạnh mới kịp hoàn hồn.
Chết tiệt… mình trọng sinh rồi thật sao?
Khoảnh khắc trước, tôi vẫn còn nằm trong vũng máu. Không xa, chú tôi đang đạp mạnh chân ga, lao xe về phía tôi.
Trước khi ch .t, tôi còn nghe rõ ràng tiếng chú gào lên chửi rủa:
“Con đĩ! Tất cả là tại mày! Không cho mẹ tao chia di sản. Mày vui chưa? Không để tao sống yên thì đừng ai sống yên!”
Tôi ch t không oan. Tự mình lắm mồm, ngăn bà nội chia gia sản.
Kiếp trước cũng là tình cảnh y hệt. Tôi về quê dự tang lễ ông nội, bà gọi tôi vào phòng, đeo cho tôi chiếc vòng vàng to tổ bố rồi rơm rớm nói những lời yêu thương, khiến tôi mềm lòng.
“Đa Đa à, bà nghĩ rồi, bà già rồi, sợ sau này lú lẫn. Hay để bà chia hết tài sản luôn nhé.”
Nghe vậy, tôi lập tức can:
“Bà ơi, bà đừng dại! Chưa đến lúc thì đừng chia! Bà không xem mấy cụ già chia hết rồi bị đẩy vào viện dưỡng lão, sống ch .t mặc kệ còn ít à?”
Bà nội gật gù cảm động:
“Vẫn là Đa Đa hiểu chuyện, bà không nhìn nhầm con.”
Tôi tưởng bà nội sẽ nghe theo, ai dè vừa quay đi, đến bữa cơm gia đình, bà liền kéo tôi ra làm bia đỡ đạn:
“Mẹ định chia di sản cho mọi người, nhưng Đa Đa nói mẹ nên giữ lại, đừng vội tin người.”
Lúc đó tôi chỉ muốn chui xuống đất. Cả bàn tiệc nhao nhao nhìn tôi như muốn xé xác.
Tôi còn tưởng bà chỉ lẩm cẩm… cho đến khi chú tôi bị chủ nợ dí, tìm bà xin tiền, bà lại lôi tôi ra:
“Nó không cho tôi đưa! Tôi cũng chẳng làm gì được!”
Cuối cùng, chú bị dồn đến điên loạn, lái xe đ âm ch .t tôi rồi bị tống vào tù.
Còn bà nội – người từng nói thương tôi nhất – lúc ấy lại lên tiếng:
“Đa Đa nó mệnh cứng, hồi bé khắc ch .t ba nó, giờ lại khắc luôn chú nó vào tù. Nếu không phải nó không cho tôi chia tài sản, sao tôi đành lòng đứng nhìn con trai tôi khốn đốn chứ?”
Được sống lại một lần nữa, tôi tự thề:
Không bao giờ dính vào nhân quả nhà người khác nữa.
2.
“Đa Đa, con sao vậy? Mặt mũi khó coi thế?” Bà nội nhận ra nét khác lạ trên mặt tôi, bước tới.
“Trong phòng hơi nóng, con ra ngoài bật điều hòa.”
Nhìn cái mặt đó một giây tôi cũng chẳng muốn, chỉ muốn rời khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt.
“Cái vòng tay này con cứ đeo vào đi, mang đi!” Bà đuổi theo tôi, nắm chặt cổ tay không buông.
Sau này tôi mới biết, cái vòng này chỉ là vàng giả mạ vàng. Mấy chị em họ của tôi cũng có vòng, nhưng là vàng thật.
Cuối cùng, tôi vẫn chỉ là người ngoài.
“Bà đưa cho Tiểu Tâm đi, cháu không cần.” Tôi gạt tay bà, tiếp tục bước ra cửa.
“Cái con bé này, bà còn định tâm sự với cháu đôi chuyện…” Bà bắt đầu bày ra bộ dáng bề trên.
“Chúng ta vốn chẳng thân thiết, nói chuyện gì mà tâm sự?” Tôi không khách sáo.
“Đa Đa, bà tính chia di sản…” Thấy tôi thật sự định bỏ đi, bà vội vàng buột miệng.
“Việc tốt mà!” Tôi lập tức quay về phía phòng khách hét toáng lên:
“Chú ơi, cô ơi, vào đây mau! Bà nội bảo muốn chia tài sản đấy!”
Chưa đầy một phút, chú, cô và cả gia đình họ ùa vào, chen kín cả căn phòng của bà.
Bà ngơ ngác nhìn tôi, hoang mang tột độ.
Tôi bị đám người kia chen lấn đến mức không còn chỗ đứng, đành ra ngoài thở dốc.
Tôi vội vàng chạy xuống lầu, về phòng lấy túi, bước ra sân thì phát hiện:
Xe tôi… biến mất.
Tôi lật tung túi ra tìm, chìa khóa xe cũng không có, đoán chắc là bị thằng em họ Tiểu Hải lấy đi rồi.
Lúc này điện thoại vang lên.
“Mẹ làm món tôm rang mà con thích nhất đấy, mau về ăn nhé.”
Giọng mẹ tôi dịu dàng truyền qua điện thoại.
“Mẹ ơi… con xin lỗi…”
Ba chữ ấy vừa thốt ra, nước mắt tôi như suối xối xả.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Mẹ lập tức lo lắng.
“Không sao… con ổn. Chỉ là… con đã làm chuyện có lỗi với mẹ.”
Giờ nghĩ lại, tôi thật muốn tát mình vài cái cho tỉnh.
Mẹ từng dặn tôi, đừng dây dưa với nhà bà nội.
Năm đó, ba tôi qua đời vì tai nạn lao động, tôi mới hơn 1 tuổi. Bà nội đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà, mẹ vừa nuôi tôi, vừa chịu bao cay đắng.
May mà tôi học giỏi, đậu được một trường 211 danh tiếng, ra trường vào công ty lớn, lương lậu tăng vù vù, cuối cùng cũng cho mẹ một cuộc sống dễ chịu.
Chính lúc đó, nhà nội bắt đầu liên lạc.
Không biết chú tôi dùng cách nào mà tìm ra tôi, rồi nói ông bà nội vẫn luôn nhớ tôi, chỉ trách mẹ tôi hồi đó quá bướng bỉnh, không hòa thuận với nhà chồng nên mới bồng con bỏ đi, chứ không phải nhà chồng ruồng bỏ.
Tôi bị lời ngon ngọt dụ dỗ, tưởng đâu dù gì cũng là máu mủ, ông bà nội năm xưa có lẽ cũng khó xử, mất đi con trai nên mới oán trách… Thế là tôi lén mẹ bắt đầu qua lại.
Tôi còn mơ mộng, sau này mọi người có thể “hóa giải hiểu lầm”, cả nhà đoàn tụ.
Tang lễ ông nội lần này, tôi cũng giấu mẹ mà về.
Bây giờ bị vả một cái thật mạnh mặt, tôi mới hiểu:
Mẹ nói đúng.
Tôi từng nghi ngờ mẹ, giờ chỉ thấy xấu hổ đến muốn độn thổ.
Nghe tôi kể xong, mẹ chỉ thở dài:
“Con mau về đây đi. Nhà đó tám trăm cái âm mưu gộp lại, đủ gi .t che t con không biết bao nhiêu lần.”
Mẹ nói đúng. Nhưng giờ không có xe, tôi đành chờ.
Bọn họ từ phòng bà nội kéo ra, mặt mày rạng rỡ bàn chuyện giá đất giá nhà. Có vẻ bà đã bị thuyết phục chia tài sản rồi.
“Tiểu Hải lái xe cháu đi đúng không?”
Tôi chặn cô tôi lại hỏi.
“Chắc vậy… cô cũng không rõ.”
Bà ta né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Gọi điện cho nó. Bảo nó trả xe về ngay.”
Tôi chẳng khách sáo.
“Trời ơi, có cái xe mà cũng keo kiệt. Nó lo việc rồi sẽ về thôi.”
Bà ta lườm tôi một cái sắc như dao.
“Cho số điện thoại nó, tôi gọi.”
Tôi không có số Tiểu Hải, đành bám sát cô tôi, ép cho bằng được.
Bà ta thấy không thoát được, đành bấm gọi.
“Nó bảo đang ở với bạn gái, chiều về.”
Tôi bất lực, đành đi tìm chút gì ăn tạm.
Vừa bước vào bếp, tôi lập tức cảm nhận có ánh mắt rình rập sau lưng. Quay đầu lại…
Bà nội.
Bà chưa kịp giấu cảm xúc, ánh mắt căm thù bà dành cho tôi – sắc như dao nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.
3
“Đa Đa, con lại đây, bà nội để dành đồ ngon cho con này.”
Bà nội lập tức đổi sang gương mặt hiền từ. Kỹ thuật đổi mặt này đúng là cao siêu.
Tôi tò mò không biết bà lại giở trò gì, lững thững đi đến.
Bà lôi ra một đĩa bánh, nhìn xám xịt, trông chẳng tươi mới gì.
“Đây là đồ cúng của ông con đấy. Ăn cái này chữa bách bệnh, tốt cho sức khỏe nhất. Bà để dành riêng cho con.”
Bà nội nâng đĩa bánh như bảo vật, dí sát vào mặt tôi.
Ông tôi mất đã ba ngày, mà trời thì nóng trên ba mươi độ, bánh để ba ngày mà bắt tôi ăn — chẳng lẽ bà sợ tôi sống dai quá à?
“Bà ăn đi. Ông nhớ bà nhất mà. Bà ăn thì ông mới vui.”
Tôi dí cái bánh vào tận miệng bà, nhất quyết bắt bà ăn. Tốt nhất hai ông bà dắt nhau đi luôn cho trọn tình trọn nghĩa.
Bà mím chặt môi, sống chết không chịu ăn. Nhưng tiếc là bà đâu khỏe bằng tôi, cuối cùng tôi vẫn nhét được vào miệng bà một miếng. Bà nuốt không được, nhả cũng không xong, mặt chuyển xanh lè.
“Đa Đa, vừa rồi cháu lỡ lời, sao lại đi nói chuyện chia di sản ra ngoài? Thật ra, toàn bộ tiền bà định để lại cho cháu mà.”
Bà nội hít sâu một hơi, lấy lại nhịp, bắt đầu nói bằng giọng vừa nghiêm túc vừa tình cảm.
Ồ, cái này hơi bất ngờ nha. Để xem bà lại bày trò gì tiếp.
“Sao lại để hết cho cháu?”
“Ba cháu mất sớm, cháu lại không lớn lên cạnh bà, trong lòng bà luôn cảm thấy có lỗi. Để lại hết cho cháu, bà xuống gặp ba cháu cũng được an lòng.”
Câu này mà tôi chưa trải qua kiếp trước thì suýt nữa đã tin rồi.
Thấy tôi không xiêu lòng, bà có chút lúng túng, đành cứng mặt nói tiếp.
“Cháu sắp về rồi, tranh thủ trước khi cháu đi, giải quyết luôn đi. Cả căn nhà bà đang ở bây giờ cũng bán luôn, tiền để hết cho cháu.”
Bà tiếp tục dụ dỗ.
“Căn nhà này cũng bán luôn? Thế bà ở đâu?” Tôi tò mò hỏi.
“Nhà cháu ở thành phố rộng thế, cho bà một phòng nhỏ là được. Bà còn khỏe, nấu cơm giặt giũ cho cháu được.”
Cái bàn tính của bà đập vào mặt tôi cái bốp, đau thật đấy.
“Nhà cháu không còn phòng trống. Mẹ cháu đang ở đó rồi.”
Tôi lạnh lùng từ chối.
“Mẹ cháu? Cháu đúng là chẳng phân biệt được trong – ngoài. Mẹ cháu là người ngoài! Bà với cháu mới là người một nhà! Bà là bà nội ruột của cháu cơ mà!”
Bà bắt đầu phát điên rồi.
“Bà nội ruột cũng không bằng mẹ ruột. Cháu do mẹ cháu sinh ra đấy.”
Tôi vừa tức vừa buồn cười.
“Có chuyện này bà vẫn giấu cháu, giờ cũng chẳng ngại nói. Mẹ cháu với cái ông hàng xóm hồi đó mập mờ không rõ ràng, nên bà mới đuổi bà ta ra khỏi nhà.”
Bà bắt đầu bôi nhọ mẹ tôi.
“Có chuyện như vậy à?” Tôi nghe mà bật dậy.
“Đấy, cháu cứ ngây thơ như thế, còn tốt với bà ta như vậy.”
Thấy nói trúng tim đen, bà nội vỗ vỗ tay tôi, lại bắt đầu giở trò cảm động:
“Dù thế nào, bà cũng luôn là người thương cháu nhất.”
“Vậy nếu như lời bà nói là thật, chưa chắc bà đã là bà nội ruột của cháu. Chi bằng đi xét nghiệm ADN cho chắc. Di sản cũng khoan vội chia, lỡ cháu không phải ruột thịt nhà bà, cầm tiền của bà cũng thấy không ổn.”
Tôi nghe thấy ngoài sân có tiếng xe, chắc Tiểu Hải về rồi, phải trốn khỏi cái nhà điên này trước đã.
“Cháu nói linh tinh cái gì thế…”
Bà bị tôi chặn họng, kéo tôi lại không cho đi.
“Bà là người thương em nhất, nhìn vòng tay vàng của em mà xem, còn to hơn của chị nữa đấy.”
Chị họ tôi – Tiểu Tâm – bước vào, cầm chiếc vòng tay vàng của tôi, cố tình lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi đoán ngay là đang phối hợp với bà nội diễn trò. Đã diễn thì chơi cho tới.
“Em cũng thấy bà thương em thật mà. Chỉ tiếc là em không xứng. Em ở xa, chẳng phụng dưỡng được gì. Vòng lớn nên để chị đeo. Mình đổi nhé.”
Nói xong tôi giật luôn cái vòng trên tay chị ta, nhét cái vòng to tổ bố của tôi vào cổ tay cô ả, rồi quay đầu chạy.
Cú ra chiêu thần tốc của tôi khiến hai bà cháu kia đơ luôn. Khi họ phản ứng lại thì tôi đã chuồn ra ngoài.
Ngoài sân quả có thêm một chiếc xe – tiếc là không phải xe của tôi. Tiểu Hải vừa từ xe bước xuống, vẫy tay với tôi.
“Xe của tôi đâu?” Tôi bước nhanh tới.
“Không may bị trầy, tôi đem vào xưởng sửa rồi. Tạm thời chị đi cái này nhé.”
Hắn chỉ vào cái xe phế thải rỉ sét gần mười năm.
Tôi tức đến mức muốn nổ phổi.
Bọn họ thật sự là công khai vặt tôi từng miếng thịt, chẳng coi tôi là con người nữa.
Muốn chơi lớn đúng không? Tôi chiều tới bến.
Tôi là người đã được rèn luyện trong công ty lớn, nơi thương trường như chiến trường, từng ấy sóng gió còn chưa dọa được tôi, mấy con tép riu này có là gì?
Trong đầu tôi đã có kế hoạch.
Ban đầu định trở về thành phố, từ từ tính sổ. Nhưng nếu bọn họ đã không muốn để yên cho tôi, vậy thì tôi tính sổ ngay tại chỗ – cho bọn họ toại nguyện luôn.