Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ - Chương 4
14
Tôi kéo bọn họ sang một bên, tránh để khách trong tiệm chú ý:
“Nói đi, lần này lại có chuyện gì?”
Chưa kịp trả lời, Triệu Cường đã “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
“Tiện Đệ, anh sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi.”
“Hồi đó là anh không tốt với em, giờ anh mới nhận ra, nhà này không thể thiếu em được.”
“Em tha thứ cho anh, về nhà với anh được không?”
Con trai và Tiểu Phương cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ, nói rằng nếu tôi quay về thì cả nhà vẫn còn có thể nương tựa lẫn nhau.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột ấy, tôi hơi khựng lại vì bất ngờ.
“Thế còn Lâm Nguyệt Phương? Không phải anh nói cô ta có văn hóa, có phẩm hạnh sao?”
“Tôi chẳng học hành gì, đâu có xứng với nhà họ Triệu của các người?”
Nói xong, tôi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc mới làm, vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên.
Chưa kịp để Triệu Cường mở miệng, Tiểu Phương đã vội vã chen vào, bắt đầu kể khổ:
“Đừng nhắc nữa! Cái bà họ Lâm ấy không ra gì đâu! Ngày nào cũng sai bảo tôi làm việc nhà.”
“Bà không biết đâu mẹ ơi, con nấu cơm, giặt giũ, tay con tróc cả da.”
“Con chỉ nhờ bà ấy trông Phú Quý một lát, bả ném thằng bé ra sân chẳng thèm để ý, thằng bé bị cảm rồi!”
“Ngày nào bà ấy cũng đi nhảy quảng trường, liếc mắt đưa tình với mấy ông già.”
“Tiền bố kiếm được cũng bị bà ấy xài sạch! Nhà mình căn bản không kham nổi cái đòi hỏi của bà ta! Mẹ ơi, con thật là khổ!”
Triệu Cường cũng hậm hực nhổ toẹt xuống đất, giận dữ giậm chân:
“Phì! Xui xẻo hết chỗ nói! Con mụ đó suốt ngày vung tiền, còn lén lút với mấy gã khác, việc nhà không động tay!”
“Cưới bà ta đúng là nghiệp chướng tám đời nhà họ Triệu!”
“Tiện Đệ à, trước kia là anh không biết trân trọng em, không biết em tốt đến mức nào.”
“Chỉ cần em chịu về, anh đảm bảo sẽ đối xử thật tốt. Sau này em muốn làm gì thì làm!”
Tôi ghét bỏ lùi lại mấy bước, thẳng thừng cắt đứt với cả ba người họ.
Bọn họ đâu phải thực tâm nhận lỗi, chỉ là bỗng nhận ra không còn tìm được người nào dễ bắt nạt như tôi nữa mà thôi.
Con trai tôi tròn mắt nhìn tôi, bộ dạng như thể tôi là kẻ không biết điều:
“Mẹ, bao nhiêu năm nay ba đối xử với mẹ tốt như thế, tụi con đều thấy mà.”
“Mẹ thử nhìn lại mình xem, có mấy ai như mẹ không đi làm, ngay cả Tiểu Phương cũng đi làm rồi. Mẹ chỉ ăn không ngồi rồi, còn muốn đòi hỏi gì nữa?”
“Nếu là con, con đã sớm về nhà hưởng phúc rồi.”
Tôi lắc đầu, trong lòng nghẹn ứ đến cực điểm.
Đây là con trai ruột của tôi sao?
Bao năm qua tôi ở nhà họ Triệu, làm quần quật như trâu như ngựa, mà trong mắt nó lại chỉ là ăn bám?
“Tụi con không hiểu gì cả… Hồi đó…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, Triệu Cường đã mất kiên nhẫn quát ầm lên cắt ngang:
“Lưu Tiện Đệ, mấy chuyện cũ rích đó em còn tính mãi làm gì? Anh đã hạ mình xin lỗi rồi, em còn chưa chịu tha thứ à?”
“Đàn ông mà quỳ xuống là chuyện lớn đấy! Anh đã quỳ rồi đấy!”
“Chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm, dù không vì anh thì cũng phải nghĩ đến con, đến cháu chứ?”
Triệu Cường vẫn cứ một tiếng “Lưu Tiện Đệ”, hai tiếng “Lưu Tiện Đệ”, khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Cảm giác y như bị lôi ngược về những năm tháng tăm tối tủi nhục nhất đời mình.
Tôi hít một hơi thật sâu, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt:
“Tôi không biết Lưu Tiện Đệ là ai. Tôi tên là Lưu Châu Ngọc.”
“Nếu mấy người đến đây mua đồ, tôi hoan nghênh.”
“Còn nếu định dây dưa tiếp, tôi sẽ báo công an.”
Nói rồi, tôi xoay người rời đi, không ngoái đầu lại lấy một lần.
Tôi phải trả giá biết bao để bước đến ngày hôm nay, vài lời giả lả của bọn họ không thể xóa sạch tất cả những gì tôi đã chịu đựng.
Triệu Cường có ngày hôm nay – là quả báo do chính ông ta tạo nên.
15
Tôi cứ ngỡ sau những lời nói dứt khoát đó, họ sẽ biết điều mà lui.
Ai ngờ, vừa quay lưng đi, cả đám đã đứng chắn ngay trước cửa tiệm tôi, giơ biểu ngữ lớn tố tôi “bỏ chồng bỏ con”.
Rất nhanh, đám đông bắt đầu tụ lại xem.
Tiểu Phương nằm vật ra đất, lăn lộn ăn vạ, gào khóc rằng tôi nổi tiếng rồi thì bỏ bê gia đình, ích kỷ nhỏ nhen.
Triệu Cường thì trắng trợn vu oan, nói rằng bao nhiêu năm qua ông ta làm lụng vất vả nuôi tôi, bây giờ tôi giàu có liền quay lưng rũ bỏ:
“Lưu Tiện Đệ à Lưu Tiện Đệ, bà không sợ báo ứng sao?!”
“Ông đây cực khổ kiếm tiền nuôi cả nhà, bây giờ bà nổi tiếng, có tiền, liền trở mặt chối bỏ người thân – bà còn là người không?”
Rất nhiều người không rõ nội tình đã bị bọn họ dẫn dắt, bắt đầu bàn tán nghi ngờ tôi.
Có người nói mặt tôi trông hệt mụ già cay nghiệt, chắc cũng chẳng phải dạng tử tế mới có thể dứt tình máu mủ như vậy.
Có kẻ còn nghi ngờ việc đổi tên chỉ là chiêu trò câu view, thật ra chỉ nhằm trục lợi.
Điều khiến tôi đau lòng nhất là – ngay cả con trai tôi cũng đứng về phía Triệu Cường, cho rằng tôi tuyệt tình bạc nghĩa.
Nó còn dám cầm sổ ghi chép kiện tôi ra tòa, miệng nói rành rọt rằng bao năm qua mỗi tháng đều gửi cho tôi năm nghìn tiền chu cấp.
Bây giờ tôi đã ly hôn, không nhận nhà họ nữa, vậy thì phải trả lại hết những khoản tiền “nó nuôi tôi”.
Còn đòi tôi phải bồi thường tiền sinh hoạt mà Triệu Cường từng chu cấp trong suốt cuộc hôn nhân.
Tôi vừa tức giận vừa bất lực – trong đầu tụi nó, tôi đang được hưởng phúc.
Nhưng thực tế là – đồng nào chúng đưa, chưa từng tiêu trên người tôi!
May thay, chúng có sổ ghi chép – thì tôi cũng có.
Ngay trước mặt thẩm phán, tôi lật ra từng trang sổ chi tiêu suốt bao năm qua, từng khoản được ghi rõ ràng rành mạch.
Triệu Cường luôn miệng nói để tôi ở nhà dưỡng thân, ông ta sẽ nuôi tôi.
Thế nhưng, ngay từ ngày tôi bước chân vào nhà họ Triệu, thứ tôi gánh lấy chính là một đống hỗn độn.
Mẹ chồng nằm liệt giường, cha chồng lẫn trí nhớ.
Ngày nào cũng chửi bới, đánh mắng, coi tôi chẳng khác gì người hầu.
Tiền lương ít ỏi của Triệu Cường mỗi tháng chỉ đủ thuốc thang cho cha mẹ ông ta.
Tôi phải chắt bóp từng đồng, vét hết tiền tiết kiệm mang theo hồi còn con gái để lo liệu.
Không đủ thì tôi mặt dày đi vay họ hàng, đến mức sau này không ai thèm mở cửa đón nữa.
Khó khăn lắm mới tiễn cha mẹ chồng về nơi an nghỉ, tưởng rằng từ đây sẽ đỡ phần nào.
Ai ngờ con trai cưới vợ, rồi sinh con – tôi lại tiếp tục bị kéo vào guồng xoáy không hồi kết.
Đằng sau cái gọi là “ở nhà hưởng phúc” chính là hàng núi việc không tên không ngày nào dứt.
Chưa kể đến những lần Triệu Cường say rượu về động tay động chân, chửi rủa không tiếc lời.
Trong sổ chi tiêu của tôi, từng khoản một – đều là cơm gạo, mắm muối, nồi niêu xoong chảo của cái nhà này.
Ngoài chi phí sinh hoạt, còn có tiền sữa bột, quần áo, tã lót cho Phú Quý.
Còn tiền Triệu Cường tiêu xài cho rượu chè, thuốc lá, tiệc tùng – toàn là giơ tay đòi tôi móc ra.
Năm nghìn bạc một tháng mà cứ như phải xé đôi mới đủ tiêu.
Còn tôi thì sao?
Chỉ có hai bộ quần áo thay nhau mặc, cái gì cũng không dám mua.
Nếu tôi mà được gọi là “hưởng phúc”, thì trên đời này chắc không còn ai gọi là “chịu khổ” nữa.
16
Nghe xong mọi chuyện, con trai tôi sững người, sốc thực sự.
“Mẹ… sao mẹ không nói sớm chứ! Con cứ tưởng rằng…”
Tôi chỉ lắc đầu – có những chuyện, nói hay không thì cũng đâu còn nghĩa lý gì.
Bao nhiêu năm sống chung, những chuyện xảy ra trong cái nhà đó – chẳng lẽ nó không nghe thấy, không nhìn thấy?
Lúc tôi bị cha mẹ chồng bắt nạt, lúc tôi bị Triệu Cường đánh đập…
Bao nhiêu lần như vậy, con trai tôi đều đứng đó nhìn.
Nhưng bản chất nó… cũng giống hệt như Triệu Cường – ích kỷ.
Cho nên nó chọn cách giả vờ điếc, giả vờ mù, làm như không có gì xảy ra.
Và rồi, kết quả cuối cùng – không ngoài dự đoán – tôi thắng kiện.
Trước lúc rời khỏi tòa, con trai nắm chặt tay tôi, liên tục nói lời xin lỗi:
“Mẹ… con xin lỗi. Con không biết mẹ đã vất vả đến vậy…”
“Giờ con hiểu rồi, thật sự hiểu rồi…”
Nhưng tôi không đáp lại lời nào.
Từ hôm nay trở đi – tất cả vở hài kịch ấy coi như đã hạ màn.
Dư luận trên mạng dần trở lại yên bình.
Những tin tức mới nổi lên, còn chuyện của tôi cũng dần chìm vào quên lãng.
Nhưng tôi vẫn thấy mừng, vì tôi đã can đảm bước ra khỏi tất cả.
Vì sự dũng cảm của tôi, sau này sẽ có thêm nhiều người dám đạp đổ xiềng xích mà sống cuộc đời của chính họ.
Sau đó, tôi nghe nói – Triệu Cường và Lâm Nguyệt Phương đã ly hôn.
Ngày nào ông ta cũng ở nhà uống rượu, rồi điên loạn chửi bới khắp nơi.
Con trai tôi không chịu nổi, liền dắt Tiểu Phương và Phú Quý ra ở riêng.
Nó bắt đầu hay liên lạc lại với tôi.
Tôi vẫn chưa tha thứ cho nó.
Chỉ thỉnh thoảng đến thăm Phú Quý.
Cuộc sống sau này, có lẽ chính là tiếp tục trông nom cửa tiệm nhỏ của mình,
lặng lẽ sống tốt, lặng lẽ sống an yên.
Và những ai cũng từng rơi vào bế tắc như tôi, xin hãy nhớ:
Không bao giờ là quá muộn để phản kháng.
Dù chỉ có một mình, chúng ta cũng có thể sống thật tốt.
(Toàn văn hoàn)