Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ - Chương 2
6
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Tôi để sẵn quần áo thay cho Phú Quý trong mấy ngày tới, sữa bột, tã lót cũng đặt ngay ngắn ở chỗ dễ thấy.
Tiểu Phương làm đúng như kế hoạch.
Gãi đầu giả bộ bảo sổ hộ khẩu mất rồi, bảo tôi chờ làm lại rồi hãy đi.
Triệu Cường và con trai cũng nhân cơ hội khuyên tôi ở lại, nói không vội thêm một hai ngày.
Tôi buốt lòng, nhưng vẫn giả vờ thuận theo họ:
“Được rồi, mẹ không gấp. Mẹ sẽ ở lại với các con.”
Tiểu Phương lúc này mới vui ra mặt, ân cần bóp vai cho tôi:
“Bà thật là tuyệt vời. Vậy con đi ra ngoài đây, bà nhớ trông Phú Quý giúp con nhé.”
“À mà đồ mới con mua nhớ giặt tay cho con, đừng để loang màu.”
“Trưa nay con muốn ăn thịt kho tàu, đi chợ nhớ mua rau hữu cơ nhé…”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý mọi việc.
Đợi khi tận mắt thấy cả ba người họ rời khỏi nhà, tôi mới bế Phú Quý sang gửi nhờ nhà hàng xóm rồi chuẩn bị lên đường.
Lần này tôi không mang theo gì cả, chỉ có căn cước và sổ hộ khẩu.
Đến lúc Triệu Cường và con trai phát hiện, tôi đã ngồi trên chuyến xe khách về quê.
Càng rời xa căn nhà đó, tôi càng thấy mình đến gần với ước nguyện bấy lâu.
Triệu Cường gọi điện cho tôi điên cuồng, qua sóng điện thoại thôi tôi cũng có thể cảm nhận được cơn giận của ông ta.
Tôi đều từ chối.
Tiểu Phương và con trai cũng nhắn loạn lên:
“Mẹ, mẹ mau về đi, Phú Quý lại đang quấy đây này.”
“Gọi mẹ giặt đồ, đi chợ, việc gì cũng chưa làm, nhà giờ loạn hết cả lên.”
“Bà à, đừng trách con không nhắc trước, lúc cần mẹ mà mẹ không ở đây, sau này già rồi đừng mong tụi con lo!”
“Bố nói rồi, chỉ cho mẹ cơ hội cuối cùng, giờ quay về vẫn còn kịp đấy.”
Nghe những tiếng ồn ào đó, tôi không nhịn được nữa mà tắt nguồn điện thoại.
Ồn ào quá.
Tôi sao có thể quay về được? Từng bước tôi đi lúc này đều nhẹ nhõm hơn bất cứ ngày nào còn ở nhà.
7
Mấy chục năm qua, Triệu Cường và con trai luôn nói với tôi:
Đổi tên rất phiền phức, đổi tên sẽ tốn nhiều thời gian.
Nhưng đến hôm nay tôi mới biết.
Thì ra từ nhà đến đồn công an thị trấn, chỉ cần hai tiếng đồng hồ là tới.
Hai tiếng ấy còn chưa đủ để tôi giặt tay quần áo mới cho Tiểu Phương, cũng chưa đủ để tôi đi chợ, nấu một bữa cơm.
Thế mà con đường hai tiếng ấy, tôi lại phải mất sáu mươi năm để bước đi.
Khi trông thấy nhân viên ở đồn, tôi lo lắng đưa căn cước ra.
Vừa xoa tay, vừa lấy hết dũng khí hỏi:
“Chào đồng chí công an, tôi muốn đổi tên…”
“Đổi tên… có phiền lắm không?”
Nhân viên nọ ngơ ngác nhìn tôi:
“Chào bác, bác tuổi này rồi mà còn muốn đổi tên ạ?”
Nhưng khi cô ấy cầm đến căn cước của tôi, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Cô mỉm cười, đưa cho tôi một tờ đơn:
“Không phiền đâu ạ, bác điền đơn vào đây là cháu sẽ làm hồ sơ cho.”
Tôi không dám tin, ngẩng đầu hỏi lại:
“Chỉ… đơn giản thế thôi sao?”
Tôi vẫn luôn nghĩ, đổi tên là một chuyện rất rất khó khăn.
Cho nên Triệu Cường mới không có thời gian đưa tôi đi, con trai tôi mới không muốn rước rắc rối vào người.
Hóa ra… không phải họ không có thời gian, mà là họ không muốn.
Tôi cầm tờ đơn, vành mắt bất giác đỏ lên – vừa tủi thân, vừa chua xót, cũng vừa xúc động.
May mắn thay, vẫn chưa quá muộn.
Ngay lúc tôi chuẩn bị ký tên, Triệu Cường bất ngờ xông vào.
Ông ta túm chặt tay tôi:
“Con mụ già thối tha! Không có tôi cho phép, xem ai dám cho bà đổi tên?!”
8
Thấy Triệu Cường, tôi theo phản xạ liền ôm chặt lấy tờ đơn xin đổi tên.
Nhưng sức tôi không bằng ông ta, tờ đơn bị giật phắt đi rồi xé tan tành trước mặt tôi.
Ông ta vừa giẫm lên đống mảnh giấy rơi dưới đất vừa chửi rủa tôi:
“Đổi tên này! Đổi tên này! Con đàn bà thối tha!”
“Gọi là Lưu Tiện Đệ thì sao? Bố mẹ mày cũng không ưa mày, mày đúng là đồ tiện!”
“Dù sao mày cũng chẳng có nhà mẹ đẻ chống lưng, sinh ra đã là mệnh hèn!”
Tôi nhìn đống giấy vụn, toàn thân tức đến run lẩy bẩy.
Bao năm kết hôn, ông ta là người hiểu rõ nhất đâu là chỗ đau nhất để đâm vào.
Nhưng đây là đồn công an, không phải chỗ để ông ta làm càn.
Rất nhanh, nhân viên công vụ đã khống chế ông ta lại, yêu cầu ông ta rời khỏi.
Triệu Cường vẫn chưa cam lòng, quay sang tôi gào lên:
“Tại sao lại đuổi tôi? Tôi là chồng cô ta! Tôi là chủ nhà họ Triệu!”
“Mấy người cứ thế cho cô ta đổi tên, đã hỏi ý tôi chưa?”
“Chưa ly hôn ngày nào, thì con đàn bà họ Lưu này vẫn phải thuộc quyền tôi quản!”
Nghe đến đây, tôi không kìm được nữa, vung tay tát cho ông ta một cái:
“Anh không đồng ý ư? Tôi đã mất bao nhiêu năm mới dám bước đến đây, tôi sẽ không để anh phá hủy lần nữa!”
Nói rồi, tôi hít sâu một hơi, quay lại bàn làm việc:
“Chào đồng chí, tôi muốn hỏi một câu: đổi tên có cần sự đồng ý của người nhà không?”
Nhân viên công an nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông, nhanh chóng đưa cho tôi một tờ đơn:
“Dạ không cần đâu ạ, chỉ cần chính chủ ký tên là được rồi!”
Câu nói ấy, cho tôi đầy đủ dũng khí.
Tôi cầm đơn, viết nhanh hết mức có thể.
Viết xong, tôi giơ tờ đơn lên trước mặt Triệu Cường.
Ông ta nhìn chằm chằm tờ giấy, nghiến răng trợn mắt, suýt nữa lại lao vào giật, nhưng lần này tôi không còn sợ nữa.
Tôi đứng thẳng lưng, dõng dạc nói:
“Thấy chưa, Triệu Cường? Chỉ cần tôi đồng ý là đủ!”
“Anh tưởng bây giờ vẫn là hai mươi năm trước sao? Khi anh hét lên không cho tôi gây tê khi sinh?”
“Không phải nữa rồi!”
“Thời đại đã khác! Tôi sẽ không để anh chèn ép tôi thêm nữa!”
“Từ giờ tôi không còn là Lưu Tiện Đệ! Tôi sẽ làm chủ chính mình!”
Nói đến đây, tôi không kìm được nữa, nước mắt trào ra.
Những lời này, không chỉ nói với ông ta, mà còn là lời tôi nói với chính bản thân mình.
Tôi sẽ không bao giờ quên.
Hai mươi năm trước, khi tôi bụng bầu lớn, quỳ trên mặt đất cầu xin ông ta cho tôi được gây tê giảm đau.
Nhưng ông ta và mẹ chồng kiên quyết phản đối, nói rằng gây tê sẽ khiến con sinh ra kém thông minh.
Cuối cùng tôi sinh khó suốt cả đêm, mấy lần ngất đi vì đau.
Ngay cả bác sĩ cũng không nỡ nhìn nữa, khuyên Triệu Cường nên chuyển sang mổ lấy thai gấp.
Nhưng ông ta vẫn trơ mặt, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Đẻ thì phải đau chứ, có chết đâu.”
Cả đời này tôi sẽ không quên ngày hôm đó.
Cái cảm giác số phận nằm trong tay người khác ấy — tôi không muốn lặp lại thêm một lần nào nữa.
Dù chỉ được một ngày thôi cũng được, tôi phải sống cho chính mình!
9
Nghe tôi nói vậy, Triệu Cường càng nổi điên hơn:
“Lưu Tiện Đệ, bà muốn tạo phản đấy à, dám nói với ông như vậy sao?!”
“Có tin ông đánh chết bà không?!”
Vừa chửi bới, ông ta vừa gào lên đòi tố cáo đồn công an.
Nhưng cảnh sát lập tức lạnh lùng đuổi thẳng ông ta ra ngoài.
Còn tôi thì như trút được gánh nặng, thuận lợi hoàn tất thủ tục đổi tên.
Nhân viên hỏi tôi muốn đổi sang tên gì, tôi ngượng ngùng cúi đầu, mỉm cười:
“Tôi muốn đổi thành Lưu Châu Ngọc, cái tên này có quê mùa quá không?”
Vì ước nguyện lớn nhất đời tôi, chính là được người khác xem trọng, quý giá như châu báu.
Vừa nói xong, xung quanh liền vang lên một tràng pháo tay.
Nhiều người đến làm thủ tục ở đồn công an đều lên tiếng cổ vũ tôi:
“Không quê mùa chút nào đâu bà ơi, bà rất dũng cảm, tên này hay lắm!”
“Đúng vậy, bà là hình mẫu của phụ nữ độc lập thời đại mới!”
“Bà ơi bà ngầu quá! Từ hôm nay bà là hình mẫu lý tưởng của cháu, mong sau này cháu già đi cũng mạnh mẽ như bà!”
Những lời động viên đó khiến tâm trạng tôi vui hẳn lên, lúc ra khỏi đồn tôi vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Nhân viên bảo tôi rằng việc đổi tên cần vài ngày xét duyệt hồ sơ, dặn tôi về nhà đợi kết quả.
Nhưng tôi không quay về nhà Triệu Cường, mà chọn về căn nhà cũ ở quê để ở tạm.
Dù có cũ kỹ, xập xệ đi chăng nữa thì vẫn che mưa chắn gió được.
Quan trọng nhất là – không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không còn phải làm bảo mẫu miễn phí cho ai.
Trong thời gian đó, con trai và Tiểu Phương liên tục gọi điện cho tôi, còn dọa rằng nếu tôi không về trông Phú Quý thì sẽ từ mặt tôi.
Triệu Cường cũng không ngừng uy hiếp, nói nếu tôi dám đổi tên thật thì từ nay sẽ không còn là người nhà họ Triệu.
Nhưng tôi đã hạ quyết tâm, không trả lời, cũng chẳng bắt máy lấy một cuộc.
Ba ngày sau, đồn công an gọi tới thông báo hồ sơ đổi tên của tôi đã được duyệt, mời tôi đến làm căn cước mới.
Cả đêm hôm đó tôi không tài nào chợp mắt vì quá xúc động, sáng hôm sau còn đặc biệt mua một bộ quần áo mới.
Nào ngờ, vừa đến trước cổng đồn công an thì đã bị một nhóm phóng viên vây kín.
Họ nói muốn phỏng vấn tôi.
Tôi lúng túng xoa xoa tay, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Mấy chục năm sống trong xó bếp, quanh quẩn với nhà cửa và con cháu, tôi nào đã từng thấy cảnh tượng này.
Qua lời họ ríu rít hỏi han, tôi mới biết chuyện đổi tên hôm trước của tôi đã được người ta đăng lên mạng – và lan truyền chóng mặt.
Cư dân mạng bảo rằng câu chuyện của tôi khiến họ nhớ đến mẹ và bà của mình.
Rằng tôi đã phá bỏ những tư tưởng lạc hậu của xã hội cũ, là hình mẫu của người phụ nữ thời đại mới.
Tôi gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Tôi thấy mình không tài giỏi đến thế – tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, đã từng bị chèn ép đến cùng cực.
Nhưng nếu chuyện của tôi có thể tiếp thêm động lực cho nhiều người khác, thì tôi thấy rất hạnh phúc.