Tôi Không Cần Một Gia Đình Giả Tạo - Chương 5
Ôn Tâm Nhiên thật sự mắc ung thư dạ dày!
Nhưng không phải giai đoạn cuối, mà chỉ là giai đoạn đầu.
Nhiều năm qua, cô ta toàn tâm toàn ý đối phó tôi, không chú ý rèn luyện, lại thêm thói quen thức khuya, uống rượu. Bệnh tật là điều tất yếu.
Trong phòng bệnh, cô ta nằm đó, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng.
“Đúng là quả báo nhãn tiền.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Khi cô giả mạo giấy chẩn đoán, giả vờ nôn ra máu, cô có nghĩ đến ngày mọi thứ sẽ thành sự thật không?”
Môi cô ta khẽ động, yếu ớt nói ra vài chữ:
“Tôi thua rồi…”
Tôi cười khinh bỉ:
“Cô tự chuốc lấy thôi.”
“Nhưng tại sao? Đáng chết là cô, Ôn Tâm Ý, là cô!”
Cô ta đột nhiên hét lên, giống như một con sư tử đang phát cuồng:
“Ở lại quê chẳng phải tốt sao? Tại sao cô phải trở về? Cướp mất sự yêu thương của bố mẹ, cướp mất danh hiệu học sinh đứng đầu của tôi… Cô đáng chết!”
Nhìn người phụ nữ điên loạn trước mặt, trong lòng tôi không hề gợn sóng.
“Bà tôi qua đời, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài trở về nhà. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn tranh giành với cô điều gì.”
“Giống như hồi cấp hai, mẹ tôi vì muốn bù đắp cho tôi, đã mua rất nhiều quần áo và giày dép đẹp. Nhưng tôi không nhận một món nào, vẫn mặc chiếc áo bông đỏ mà bà tôi may cho.”
“Thứ gọi là hào môn gì đó, tôi chưa từng để tâm, cô hiểu không?”
Ôn Tâm Nhiên sững sờ gần hai phút, như thể đang cố tiêu hóa những lời tôi vừa nói.
Sau đó, cô ta phát điên, giật mạnh tóc mình, không thể chấp nhận nổi sự thật này.
“Tôi không tin! Cô biết tôi ghét nhất ở cô điều gì không? Tôi ghét cái vẻ giả cao thượng đó của cô!”
“Thật ra tôi chẳng thích Lục Tùy An chút nào. Chỉ vì cô thích anh ta, nên tôi mới muốn cướp đi!”
Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Cô bị bệnh thật rồi.”
Tôi nhếch môi cười lạnh, không buồn đôi co thêm.
Trước khi bước ra khỏi phòng bệnh, tôi nghe cô ta gào lên đau đớn:
“Cô còn chưa biết đúng không? Trong chuyến du lịch tốt nghiệp, tôi cố tình bỏ rơi cô ở đó. Tôi biết nơi ấy đầy bọn buôn người. Tôi chỉ muốn cô bị bắt đi, mãi mãi không thể trở về!”
Tôi quay lại, tát mạnh vào mặt cô ta.
“Điên thật rồi!”
Tôi tìm đến bác sĩ điều trị chính của cô ta, ông đẩy gọng kính lên và nói với tôi:
“Trừ căn bệnh về thể chất, tinh thần bệnh nhân cũng không ổn định.”
Đúng như tôi nghĩ.
Thấy Ôn Tâm Nhiên điên loạn như vậy, tôi đã đoán trước điều này.
“Vậy làm phiền bác sĩ chữa trị tận tình, dùng loại thuốc tốt nhất. Nhà họ Ôn không thiếu tiền.”
Tôi dặn dò.
“Dù sao cũng phải khỏe mạnh, mới đủ sức ngồi trong tù.”
“Và, nếu tinh thần cô ta không bình thường, làm phiền các anh quản lý chặt, đừng để cô ta chạy lung tung.”
Bác sĩ gật đầu hiểu ý:
“Xin cô yên tâm.”
16.
Rời khỏi bệnh viện, tôi lái xe đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Không có ý định mua gì, chỉ là đi lang thang vô định.
Trong đầu tôi lướt qua đủ thứ suy nghĩ, từ người bà đã khuất, đến những năm tháng vật lộn của bản thân.
Việc Ôn Tâm Nhiên bị trừng phạt, tuy khiến tôi vui nhưng không phải điều quan trọng nhất. Nhiều hơn là cảm giác như trút được gánh nặng.
Cuối cùng, tôi không cần phải thấp thỏm lo sợ, luôn đề phòng một người.
Đang mải miết suy nghĩ, loa phát thanh đột nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào:
“Cô bé Ôn Tâm Ý, bố đã mua món pudding mà con thích nhất và đang đợi con ở cổng trung tâm thương mại, nhớ ra nhanh nhé!”
Ban đầu, tôi ngơ ngác, rồi lập tức nhận ra ai đã bày trò. Mặt tôi đỏ bừng lên.
Lục! Tùy! An!
Đã lớn rồi mà còn bày trò thế này, thật mất mặt!
Tôi hậm hực đi về phía cổng, nhưng khi nhìn thấy dáng người quen thuộc ấy, mũi tôi lại cay cay.
Anh vẫy tay với tôi, ánh mắt dịu dàng ngập tràn:
“Anh biết ngay em ở đây mà.”
Tôi lao vào lòng anh, giọng nghẹn ngào:
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Lục Tùy An nắm lấy tay tôi, kéo ra ngoài:
“Đi làm sao quan trọng bằng vợ chứ. Đi thôi, anh đưa em đi ăn mừng, đi chơi thật
….
“Lần này tôi đã làm việc với cảnh sát. Khi Ôn Tâm Nhiên khỏi bệnh, cô ta sẽ lập tức phải quay lại nhà giam, đảm bảo cô ta phải hối hận vì những điều đã làm.”
Tôi bật cười qua làn nước mắt, siết chặt tay anh.
“Cảm ơn anh, Lục Tùy An.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:
“Gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời đầy sóng gió của em.”
“Cô gái ngốc này.”
Lục Tùy An vốn định an ủi tôi, nhưng lại bị câu nói ấy làm cho mắt đỏ hoe.
“Những gì em có được không phải nhờ may mắn, mà bởi vì em xứng đáng.”
Hai tháng sau, lễ cưới của tôi và Lục Tùy An diễn ra đúng như dự kiến.
Giữa mùa thu cao ráo, trong nhà thờ trang nghiêm, chúng tôi trao nhau lời thề nguyện và nhẫn cưới.
Mẹ tôi bận chăm sóc Ôn Tâm Nhiên trong bệnh viện, hoàn toàn không quan tâm đến việc này. Nhưng tôi cũng không mời bà.
Chúng tôi mời rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp đến để chứng kiến hạnh phúc này.
Ôn Hành Tri nhắn cho tôi một câu: “Chúc mừng tân hôn.” Tôi không đáp lại.
Bố tôi thì đến, xoa tay xin lỗi:
“Con ngoan, ba biết con đã chịu nhiều thiệt thòi. Tất cả là tại ba mù quáng…”
Tôi biết ông nhận được cổ phần từ nhà họ Lục, muốn dựa dẫm vào con rể là Lục Tùy An, chứ không thật sự thấy hối lỗi.
Có lẽ do đã hoàn toàn thất vọng về gia đình này, tôi chỉ thản nhiên đáp:
“Mọi chuyện qua rồi.”
Mọi chuyện đã qua.
Sau này, nếu ông muốn hợp tác với tập đoàn họ Lục, thì phải xem sắc mặt của Lục Tùy An.
Mà sắc mặt của Lục Tùy An lại phụ thuộc vào tôi.
Ba mẹ Lục Tùy An từ nước ngoài trở về để dự lễ cưới của chúng tôi.
Hai vị trưởng bối rất thân thiện. Mẹ Lục tặng tôi một phong bao đỏ to, còn bố Lục thì trực tiếp tặng hẳn một căn nhà.
Tôi không khỏi ngạc nhiên:
“Đây chính là cuộc sống hào môn thực sự sao?”
Lục Tùy An liếc tôi:
“Không có chí khí gì cả. Em đã lấy được người thừa kế tập đoàn họ Lục rồi, còn sợ không có tiền tiêu sao?”
Ngày thứ hai sau hôn lễ, tôi đưa Lục Tùy An về thăm ngôi làng nơi tôi từng sống, chúng tôi đến viếng bà.
Người phụ nữ đã nuôi nấng tôi hơn mười năm, dạy tôi cách sống lương thiện, và cả cách giữ vững góc cạnh của mình.
Nhìn bức ảnh đen trắng hiền hậu trên bia mộ, tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Lục Tùy An nắm chặt tay tôi, ánh mắt nghiêm trang:
“Bà ơi, bây giờ Tâm Ý sống rất tốt. Sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, bà hãy yên tâm nhé.”
Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc, những hàng cây dương xa xa xào xạc trong nắng thu.
-HẾT-