Tôi Không Cần Một Gia Đình Giả Tạo - Chương 4
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Lục Tùy An mất kiên nhẫn:
“Gọi xe đưa cô ta về là xong chứ gì.”
Tôi nghĩ một lát, rồi kéo tay anh, mỉm cười nói với lớp trưởng:
“Anh bận thì cứ đi trước đi. Để cô ấy cho bọn tôi.”
“Lục Tùy An, giúp em bế cô ấy lên xe.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của anh, tôi khẽ cười:
“Dù gì cô ấy cũng là chị em với em, lại đang bệnh nặng. Giờ này để cô ấy về một mình, em cũng không yên tâm. Chi bằng cho cô ấy qua nhà mình ngủ tạm một đêm.”
Trên xe, tôi thoáng liếc Ôn Tâm Nhiên đang nằm ở hàng ghế sau, rồi thản nhiên nói với Lục Tùy An:
“Anh này, máy tính bàn ở phòng ngủ phụ nên thay rồi. Hôm qua em dùng để vẽ bản thảo, giật lag suýt hỏng bài.”
“Sao được? Máy đó mới mua năm nay mà.”
“Nhưng nó kém lắm, em làm việc với nó mà hỏng thì tất cả công sức của đội bọn em đều đi tong.”
“Được rồi, được rồi.” Anh chịu thua, đáp:
“Anh đặt luôn hai cái mới. Một cái để dùng, một cái để dự phòng.”
“…”
Dừng đèn đỏ, Lục Tùy An quay đầu liếc nhìn ghế sau:
“Em chắc muốn đưa cô ta về nhà à?”
Tôi mỉm cười:
“Coi như nhận nuôi một con chó lạc đi. Thật đáng thương.”
“Được thôi.” Anh bất đắc dĩ:
“Nhưng sáng mai phải đuổi cô ta đi ngay.”
12.
Lục Tùy An nghe thấy tiếng động, liền dậy kiểm tra xem cô ta thật sự đã rời đi chưa, sau đó quay lại đánh thức tôi.
“Dậy đi vợ, em không thấy Ôn Tâm Nhiên hôm qua rất kỳ lạ sao?”
Tôi mở mắt, mơ màng hỏi:
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Rượu đấy! Một người bị ung thư dạ dày, lại uống say đến mức không biết gì, mà chẳng có chút phản ứng khó chịu nào.”
Câu nói của anh khiến tôi lập tức tỉnh táo hơn:
“Ý anh là… cô ta giả bệnh?”
Lục Tùy An gật đầu:
“Khả năng cao là vậy. Nhưng… làm sao để chứng minh đây? Đưa cô ta đi kiểm tra à?”
“Không thể nào, em tận mắt thấy cô ta nôn ra máu mà.”
“Dễ diễn thôi, mấy cảnh nôn máu trên phim đâu có hiếm.”
Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, gật gù:
“Cũng đúng nhỉ.”
Lục Tùy An ngồi dậy:
“Chuyện này cứ giao cho anh. Lần trước ở nhà em, anh có nhìn qua tờ chẩn đoán, trên đó có logo của bệnh viện thành phố. Anh đến tận nơi kiểm tra là được.”
“Ừm ừm.” Tôi dụi đầu vào cổ anh, cảm thấy an tâm:
“Cảm ơn chồng, có anh bên cạnh thật tốt.”
Ngay lập tức, anh hóa thành một chú chó lớn đầy kiêu hãnh:
“Tất nhiên rồi.”
Chiều hôm đó, cả studio đang bận rộn đến mức không ai dừng tay, thì trợ lý Tiểu Vương hớt hải chạy vào.
“Chị Tâm Ý, chị mau ra xem đi! Có người đã đăng thiết kế của chúng ta lên mạng rồi!”
“Cái gì?!”
Tất cả mọi người đồng loạt hét lên kinh ngạc.
Họ vội vàng mở máy tính, nhìn chằm chằm vào bài đăng đã thu hút hơn ba mươi nghìn lượt thích, cùng ít nhất năm trăm nghìn lượt xem.
“Chết tiệt, sao nó bị lộ ra ngoài được chứ?”
“Chị Tâm Ý, bây giờ làm sao đây? Còn thi thố gì nữa!”
Những nhân viên trẻ vừa mới tốt nghiệp, cũng là những người tham gia dự án lần này, nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi trấn an:
“Mọi người đừng hoảng, đây chỉ là bản phác thảo ban đầu, còn khác xa so với bản cuối cùng của chúng ta.”
Nghe vậy, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, lúc nãy hoảng quá nên chẳng ai để ý kỹ.”
Tôi tiếp lời:
“Dù không ảnh hưởng đến việc thi đấu, nhưng chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ làm việc này.”
“Tiểu Vương, báo cảnh sát đi.”
13.
Tôi dẫn cảnh sát đến nhà họ Ôn, chính mẹ tôi là người mở cửa.
Bà nhìn cảnh sát rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác:
“Có chuyện gì thế này?”
Tôi gạt bà qua một bên, chỉ vào Ôn Tâm Nhiên đang ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại:
“Các anh cảnh sát, chính cô ta đã đánh cắp thiết kế của tôi rồi phát tán lên mạng.”
Viên cảnh sát lớn tuổi bước vào, nghiêm túc nói:
“Cô Ôn, mời cô theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Ôn Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, giật mình:
“Mấy người nói gì vậy? Các anh nhầm rồi!”
“Cô Ôn Tâm Ý đã báo cáo về việc cô vi phạm bản quyền thiết kế của cô ấy. Xin cô hợp tác điều tra.”
“Không, không phải!” Ôn Tâm Nhiên hoảng hốt, vội vã chối cãi.
“Cô ấy nói là tôi thì là tôi sao? Các anh có bằng chứng gì không mà bắt người?”
Mẹ tôi lập tức đứng ra chắn trước mặt cô ta:
“Đúng vậy, thưa các anh cảnh sát, mọi việc phải dựa trên bằng chứng. Con gái tôi tôi hiểu, nó không thể nào là kẻ trộm được!”
Tôi mỉm cười lịch sự, mở điện thoại, bật đoạn video ghi từ camera giám sát cho bà xem:
“Mẹ, thế còn cái này thì sao?”
Chỉ hai phút ngắn ngủi, nhưng mẹ tôi xem đi xem lại đến mấy lần. Cuối cùng, tay bà run rẩy, không thể tin nổi mà hỏi:
“Nhiên Nhiên, con… con thật sự đã lấy cắp thiết kế của em mình rồi đăng lên mạng à?”
Ôn Tâm Nhiên cuống cuồng, chân trần đạp mạnh xuống sàn:
“Cảnh sát, các anh nghe tôi giải thích! Không, mẹ, mẹ phải tin con…”
Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Thôi thì để cô giải thích trong đồn vậy.”
Trước khi bị áp giải đi, Ôn Tâm Nhiên đột nhiên nổi điên, giãy giụa định xông lên đánh tôi nhưng bị cảnh sát giữ lại.
“Ôn Tâm Ý, cô cố ý! Tôi đã nghi ngờ sao cô lại tốt bụng như vậy, hóa ra… cô đúng là đồ mưu mô!”
Trên đường đi, cô ta không ngừng chửi rủa tôi.
Có lẽ vì quá tức giận, cô ta chẳng thèm giữ hình tượng nữa. Hình ảnh “bông hoa nhỏ dịu dàng” mà cô ta khổ công xây dựng bao năm giờ vỡ nát hoàn toàn, hiện nguyên hình là một mụ điên chanh chua.
Tiếng ồn làm hàng xóm láng giềng đều kéo nhau ra xem. Tôi đoán chẳng bao lâu, “thành tích sáng chói” của Ôn Tâm Nhiên sẽ lan khắp giới thượng lưu.
Khi xe cảnh sát đã đi xa, mẹ tôi đứng thẫn thờ trước cửa, dường như vẫn chưa tin nổi vào những gì vừa xảy ra.
“Con bé Nhiên Nhiên nhà mình… sao lại thành ra thế này chứ?”
Bà không biết.
Đây mới chính là bản chất thật sự mà Ôn Tâm Nhiên đã cố gắng che giấu dưới lớp vỏ hoa sen trắng bấy lâu nay.
14.
Lục Tùy An mời luật sư giỏi nhất trong nước giúp tôi kiện Ôn Tâm Nhiên. Cuối cùng, cô ta bị kết án.
Xâm phạm bản quyền thiết kế, sửa đổi nguyện vọng thi đại học, xúi giục bạo lực học đường.
Cộng dồn các tội danh lại, cô ta phải chịu hình phạt thích đáng.
Mẹ tôi và Ôn Hành Tri đến tìm tôi cầu xin rút đơn kiện, tha thứ cho Ôn Tâm Nhiên.
Còn bố tôi, ông là một thương nhân, sau chuỗi sự việc này đã hoàn toàn từ bỏ Ôn Tâm Nhiên.
Đừng nói cầu xin, ông thậm chí còn đến tận trại giam tát cô ta một cái, vì đã làm mất mặt nhà họ Ôn.
Khi mẹ tôi khóc lóc, làm loạn, thậm chí dọa tự tử, tôi chiếu thẳng đoạn video camera lên màn hình TV phòng khách, để phát lại liên tục.
Tôi muốn nhắc bà nhớ, Ôn Tâm Nhiên đã làm những gì.
Không ngờ bà lại làm ngơ, chất vấn tôi:
“Chị con bị ung thư đấy! Nó vốn chẳng sống được bao lâu, con định để nó sống hết quãng đời còn lại trong tù sao?”
“Con bé Nhiên Nhiên là cục thịt rơi từ tim mẹ ra, con làm vậy là đang bẻ gãy trái tim của mẹ đấy!”
Ôn Hành Tri cũng tiếp lời.
Một cảm giác buồn cười xen lẫn phẫn nộ trào dâng trong tôi.
Tôi hỏi họ:
“Anh, chẳng lẽ tôi không phải con ruột của mẹ sao?”
Cả hai bị câu hỏi của tôi làm cho cứng họng.
Hồi lâu, mẹ tôi ấp úng:
“Chính vì thế, cả nhà mình mới phải hiểu cho nhau…”
Bà nói không nổi nữa, vì chính bà cũng cảm thấy chột dạ.
Trái tim tôi như bị nhúng vào băng lạnh, hoàn toàn chết lặng.
Tôi thản nhiên nói:
“Không cần nói thêm nữa. Ôn Tâm Nhiên đã làm sai thì phải chịu phạt. Cô ta đáng phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.”
“Mẹ, mấy năm nay cảm ơn ơn dưỡng dục của mọi người, con sẽ gửi một khoản tiền vào thẻ của mẹ. Về sau không có việc gì, chúng ta không cần gặp nhau nữa.”
Phải nói rằng trước ngày hôm nay, tôi vẫn còn sót lại một tia ảo tưởng, cho rằng khi bọn họ biết được chân tướng phía sau thì có thể buông bỏ định kiến, vì tôi nói một câu.
Vậy mà vào giờ phút này, những suy nghĩ không thực tế đó hoàn toàn bị xóa bỏ.
15.
Mẹ tôi đứng ngây người, sau khi phản ứng lại thì tức đến mức ngực phập phồng dữ dội:
“Ôn Tâm Ý, con như thế là bất hiếu!”
Tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút lay động.
“Nếu không đi ngay, con sẽ gọi bảo vệ.”
Thấy không thể cầu xin được gì từ tôi, cả mẹ tôi và Ôn Hành Tri đều không tình nguyện mà rời khỏi.
Căn biệt thự rộng lớn cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Trước khi đi ngủ, Lục Tùy An ôm tôi vào lòng.
“Chị Triệu nói mẹ em và anh trai lại đến đây, thế nào rồi? Có làm khó em không?”
Tôi mím môi:
“Chẳng qua là cầu xin giúp Ôn Tâm Nhiên thôi. Em đuổi họ đi rồi.”
Lục Tùy An cúi đầu suy nghĩ một lúc:
“Ngày mai anh sẽ bảo bảo vệ, sau này không cho họ vào nữa.”
“Hừ, cái hôm Ôn Tâm Nhiên say rượu, em cũng không bảo anh là cố tình để cô ta vào nhà. Làm anh tối đó không dám ngủ, sợ cô ta nửa đêm nổi điên làm hại em.”
Tôi không nhịn được bật cười, vòng tay ôm cổ anh làm nũng:
“Đó là vì em sợ anh để lộ sơ hở mà.”
Lục Tùy An xoa đầu tôi:
“Anh nói sai rồi, em không phải con thỏ trắng nhỏ. Con thỏ nào có bộ móng sắc bén như em?”
Tôi cười thoải mái:
“Đây mới là con người thật của em. Lục Tùy An, bây giờ anh thấy thế nào? Có hối hận vì đã cưới em không?”
“Hối hận cái gì chứ!” Anh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói tiếp:
“Càng thích hơn thì có tính không?”
Nhiều năm qua, vì tự bảo vệ bản thân, tôi đã từng làm không ít việc tương tự.
Khi bị bắt nạt ở trường, tôi không khóc lóc hay làm ầm lên, mà thu thập bằng chứng qua ghi âm, quay video, cuối cùng khiến vài kẻ gây chuyện bị đuổi học.
Ngay trước hạn chót đăng ký nguyện vọng đại học một giờ, tôi đăng nhập kiểm tra thông tin, phát hiện bị sửa đổi ác ý liền lập tức sửa lại, còn lưu cả ảnh chụp màn hình làm bằng chứng.
Khách quan mà nói, những trò của Ôn Tâm Nhiên chưa từng gây tổn thương thực sự nào cho tôi.
Nhưng đúng như Lục Tùy An nói, tôi chưa bao giờ là con thỏ dễ bị làm thịt.
Mà là một con sói, âm thầm chờ đợi và tấn công chí mạng khi cần.
Chúng tôi đã lường trước rằng Ôn Tâm Nhiên sẽ lấy cớ mắc ung thư để yêu cầu điều trị ngoại viện.
Vì vậy, trước khi cô ta bị kết án, Lục Tùy An đã liên hệ với bác sĩ ở bệnh viện thành phố để xác minh chẩn đoán giả mạo của cô ta.
Thậm chí, anh còn sắp xếp cho cô ta kiểm tra toàn diện, quyết tâm vạch trần lời nói dối.
Kết quả kiểm tra lại khiến chúng tôi sửng sốt.