Tôi Không Cần Một Gia Đình Giả Tạo - Chương 3
“Nếu không phải cô làm loạn, hôm nay đâu ra chuyện này!”
“Đạo đức giả với ai thế? Còn muốn chúng tôi chia tay? Chia tay cái mẹ cô!”
Bố tôi trợn mắt:
“Tiểu Lục, cháu ăn nói kiểu gì thế?”
Chỉ có tôi biết, dù đã trải qua bao nhiêu năm giáo dục hào môn, nhưng Lục Tùy An tận sâu trong xương tủy vẫn là một tên lưu manh, mà còn cực kỳ bênh vực người của mình.
Ôn Tâm Nhiên từ từ đứng dậy, trông vô cùng yếu đuối đáng thương:
“Tùy An, em thật sự rất thích anh. Anh biết mà, em chẳng còn sống được bao lâu nữa…”
Lục Tùy An hoàn toàn không động lòng.
“Đến lúc chết còn gây chuyện, loại người như cô bị ung thư đúng là trời có mắt. Lúc nào chết nhớ báo tôi một tiếng, tôi còn bắn pháo ăn mừng.”
Lời nói không chút nể nang của Lục Tùy An khiến mọi người đều kinh ngạc.
Đứng sau lưng anh, tôi lén giơ ngón cái.
Ôn Hành Tri đỡ lấy Ôn Tâm Nhiên, lau vệt máu bên khóe miệng cô ta. Cả hai trông vô cùng thảm hại.
“Ba, mẹ, mình về thôi.”
“Đợi đã.”
Lục Tùy An cản lại, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
“Ôn Hành Tri, lần này chỉ là lời nhắc nhở. Nếu lần sau anh còn động tay với vợ tôi, tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Và tôi nhắc lại lần nữa. Ôn Tâm Ý là người tôi đã chọn, người vợ duy nhất trong đời tôi.”
Như đang tuyên thệ, anh đan chặt tay với tôi, từng lời chắc nịch như đinh đóng cột.
Ở góc không ai nhìn thấy, Ôn Tâm Nhiên siết chặt tay, đôi mắt đầy oán độc bị hàng mi cụp xuống che giấu.
“Ôn thúc, chuyện thông gia, mọi người đều hiểu rõ. Chẳng qua nhà họ Lục muốn giúp đỡ nhà nghèo mà thôi.”
Nhà họ Lục hoạt động trong ngành công nghệ internet, những năm gần đây ngày càng phát triển mạnh mẽ. Thật sự chẳng cần hy sinh con trai mình để kết thông gia với nhà họ Ôn đang xuống dốc.
“Nếu không phải vì Tâm Ý, tôi còn chẳng thèm nhìn đến nhà họ Ôn.”
Những lời thẳng thắn như đâm thủng lớp vỏ che đậy khiến bố tôi mặt đỏ bừng, mấp máy môi mà không nói nổi câu nào.
10.
Về đến nhà, Lục Tùy An lấy thuốc bôi cho tôi.
“Thật hối hận vì để thằng nhóc đó đi. Đáng lẽ anh phải đánh nó một trận ra trò.”
Nhìn vết hằn rõ ràng năm ngón tay trên má tôi, Lục Tùy An cau chặt mày.
“Đây mà gọi là anh trai à? Ra tay nặng như thế.”
“Không sao mà,” tôi vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày anh, “em cũng đâu có thiệt, đã tặng Ôn Tâm Nhiên hai cái tát rồi.”
“Đáng đời cô ta!” Lục Tùy An bực bội.
Bôi thuốc xong, anh vùi đầu vào lòng tôi, hừ hừ như một chú chó to thích làm nũng.
“Tối qua anh hỏi đã xảy ra chuyện gì, sao em không nói? Em có biết hôm nay anh sợ đến thế nào không?”
“Xin lỗi mà,” tôi chọc chọc má anh, “một là em không muốn làm phiền anh, hai là… em thấy hơi mất mặt.”
“Mất mặt?” Lục Tùy An ngạc nhiên:
“Ừm.”
“Để người em yêu thấy gia đình rắc rối của mình, những con người chỉ biết cãi vã, em cảm thấy xấu hổ, thậm chí là nhục nhã.”
Tôi ngập ngừng, nhưng vẫn quyết định nói thật.
Lục Tùy An ngẩng lên nhìn tôi.
“Ngốc quá. Xuất thân đâu phải em tự chọn được.”
“Anh chỉ thấy vợ anh rất mạnh mẽ, không hề thỏa hiệp với gia đình, mà còn sống tích cực, chăm chỉ phấn đấu, lại có sự nghiệp riêng của mình.”
“Vợ anh, trong mắt anh, là một người tỏa sáng. Em hoàn hảo ở mọi góc độ.”
Anh ôm tôi, giọng trầm thấp, chứa đựng sức mạnh an ủi vô hạn:
“Và nữa, anh là chồng em. Đương nhiên anh phải bao dung tất cả mọi thứ của em. Đừng ngại phiền đến anh. Đó là trách nhiệm của một người chồng.”
Như có viên kẹo tan chảy trong tim, ngọt ngào lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, cả người tôi mềm mại.
Tôi ôm mặt anh, hôn mạnh một cái:
“Nói hay đấy, thưởng cho anh.”
Mắt Lục Tùy An sáng rực lên:
“Hôn thêm mấy cái, anh sẽ nói nữa!”
Tôi đẩy anh ra:
“Anh nói đúng. Em là phụ nữ mạnh mẽ của sự nghiệp, giờ em phải tiếp tục vẽ bản thảo đây!”
“…”
Lục Tùy An nhìn tôi đầy oán trách, nhưng lại không giấu được niềm vui trên mặt.
Sau đó, Lục Tùy An hẹn gặp riêng bố tôi thêm lần nữa, khẳng định chỉ cần tôi thuận lợi gả vào nhà họ Lục, nhà Lục sẽ tặng nhà Ôn 2% cổ phần như một phần sính lễ.
Nhưng nếu họ còn giở trò gì, nhà Ôn sẽ bị gạch tên vĩnh viễn khỏi danh sách hợp tác của nhà Lục.
Lục Tùy An rất thông minh, anh nhìn thấu bản chất chạy theo lợi ích của một thương nhân như bố tôi, dùng điều kiện đó để dễ dàng đập tan mọi âm mưu.
Anh hỏi tôi có cần anh dạy dỗ thêm cô chị “trà xanh cao cấp” của tôi không.
Tôi lắc đầu:
“Anh nói với bố em thế rồi,
11.
Lục Tùy An bế tôi lên ngồi trên đùi anh, ghé sát tai tôi cười khẽ:
“Em ấy à, đúng là mềm lòng. Theo anh thấy, cô ta chắc chắn không chịu dừng lại đâu.”
“Nhưng không sao, lần sau cô ta lại giở trò, để chồng em xử lý.”
Nửa tháng sau, Lục Tùy An dẫn tôi đi dự buổi họp lớp đại học của anh, không ngờ trong danh sách có cả Ôn Tâm Nhiên.
Đối diện với ánh mắt đầy khiêu khích của cô ta, tôi chỉ biết thầm cảm thán:
Không ngờ cái “lần sau” mà Lục Tùy An nói lại đến nhanh như vậy.
Khi đã ngồi vào bàn, Lục Tùy An giới thiệu tôi với mọi người:
“Lớp trưởng bảo được dẫn người thân, giờ này vợ tôi vừa tan làm, nên tôi đưa cô ấy đến ăn ké.”
Câu nói của anh khiến cả bàn cười rộ lên, không khí lập tức trở nên vui vẻ.
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở:
“Này, hiện tại em vẫn là vị hôn thê thôi nhé.”
Lục Tùy An nắm lấy tay tôi, đan chặt trong lòng bàn tay anh:
“Anh không quan tâm, dù sao anh cũng muốn tuyên bố chủ quyền.”
Qua khóe mắt, tôi thấy Ôn Tâm Nhiên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn tôi như muốn thiêu đốt.
Các bạn học không ngừng trêu đùa:
“Cậu Lục trẻ tuổi tài năng, lại cưới được cô vợ xinh đẹp thế này, đúng là đỉnh cao cuộc đời.”
“Bao giờ tổ chức hôn lễ nhớ gửi thiệp mời cho tụi tôi nhé.”
Lục Tùy An vừa cười vừa trả lời từng người một.
Đúng lúc này, một giọng nói không hợp hoàn cảnh vang lên:
“Ơ? Bạn gái của Lục Tùy An không phải là Ôn Tâm Nhiên sao? Lúc trước nghe đồn rầm rộ, cứ tưởng hai người sẽ cưới nhau cơ.”
Không khí lập tức đóng băng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Qua khóe mắt, tôi bắt gặp vẻ mặt bối rối của Ôn Tâm Nhiên. Tôi liền nhéo Lục Tùy An một cái:
“Giỏi ghê nhỉ, còn bảo chỉ là đối tượng xem mắt thôi.”
Lục Tùy An phản xạ nắm chặt tay tôi, quay sang người vừa nói:
“Ai nói cô ta là bạn gái tôi? Cùng lắm chỉ là một lần xem mắt bất thành, ngoài ra chẳng liên quan gì.”
Biểu cảm nghiêm túc của Lục Tùy An khiến đối phương cảm thấy ngại ngùng:
“Xin lỗi nhé, tôi không cố ý nhắc chuyện này, chỉ là hồi đó cả lớp đều đồn hai người rất xứng đôi, còn đang bàn tính chuyện cưới hỏi…”
Lục Tùy An cau mày, quét ánh mắt sắc bén quanh bàn:
“Lời đồn vô lý này là ai truyền ra?”
Sự im lặng bao trùm cả bàn.
Trong ánh nhìn đầy ẩn ý của mọi người, tôi nhận ra Ôn Tâm Nhiên cúi gằm mặt, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn. Đây chính là biểu hiện của việc chột dạ.
Lớp trưởng thấy không khí không ổn, vội lên tiếng hòa giải:
“Nào nào, lâu rồi mới gặp lại. Cậu Lục, sự nghiệp cậu phát triển thế này, bữa này cậu phải mời mới được.”
Tôi kéo nhẹ tay áo Lục Tùy An:
“Được rồi, chuyện cũ qua rồi. Gắp cho em miếng sườn xào chua ngọt bên kia đi.”
Sát khí giữa đôi mày anh lập tức biến mất sạch sẽ.
Anh mỉm cười:
“Được thôi. Tối nay anh bao cả bữa, mọi người cứ thoải mái nhé.”
Rồi anh ngồi xuống, gắp miếng sườn bỏ vào bát tôi.
Ban đầu, tôi chỉ định ăn bữa cơm này một cách bình yên, coi Ôn Tâm Nhiên như không khí.
Ai ngờ cô ta cố tình tìm cách gây sự với tôi.
Giữa bữa ăn, cô ta cười cợt nhìn Lục Tùy An:
“Tùy An đúng là chiều vợ thật. Ngày trước bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy, đúng là tiếc nuối lớn nhất đời tôi.”
Lời nói này nghe vào tai tôi thật chói tai.
Nhưng thái độ của cô ta lại rất nhã nhặn, lời lẽ như đang khen ngợi đầy thiện chí.
Lớp trưởng cười đáp lại:
“Đúng đó. Giờ Tùy An đã có chủ, cô có hối hận cũng muộn rồi.”
Lục Tùy An liếc nhìn cô ta, cười như không cười:
“Lớp trưởng nói rất đúng.”
Không từ bỏ, Ôn Tâm Nhiên tiếp lời:
“Chỉ lo gắp đồ ăn cho người khác, anh chẳng ăn được mấy miếng. Tôi nhớ anh thích cá nhất, nhà hàng này làm khá ngon đấy.”
Cô ta vừa nói vừa gắp một miếng cá định đặt vào bát của Lục Tùy An, thái độ vô cùng thân quen.
Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Nhưng ngay khi cô ta đứng dậy, Lục Tùy An đã đặt tay lên đĩa thức ăn trước mặt, ngăn lại.
“So với đồ ở đây, anh thích món vợ anh nấu hơn. Ngon hơn nhiều.”
Ôn Tâm Nhiên bị từ chối ngay trước mặt mọi người, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng đúng là “trà xanh cao cấp” có khác.
Cô ta cười như không có gì xảy ra:
“Xem tay tôi vụng về chưa. Bạn gái của Tùy An đang ở đây mà tôi còn làm lố thế này.”
Vở diễn của cô ta cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi ghé tai Lục Tùy An hỏi nhỏ:
“Khi nào thì em biết nấu ăn vậy?”
Ở nhà, luôn là chị Triệu nấu nướng. Thi thoảng anh không tăng ca thì sẽ tự vào bếp. Tôi á, chỉ giỏi mỗi món mì ăn liền.
Lục Tùy An bật cười:
“Em không cần biết. Để anh nấu cho em.”
Mặt tôi nóng bừng.
Đáng ghét, đúng là tay sát gái!
Buổi họp lớp dần đến hồi kết. Lục Tùy An ra quầy thanh toán, rồi cùng lớp trưởng sắp xếp để mọi người ra về.
Khi ai nấy đã rời đi gần hết, lớp trưởng dìu một Ôn Tâm Nhiên say khướt, khó xử nói:
“Hay các cậu đưa cô ấy về giúp tôi nhé. Tôi còn có hẹn sau đây.”