Tôi Khiến Tiểu Tam Gà Bay Trứng Vỡ - Chương 3
8.
Ba tôi đang ở trung tâm thương mại—mà ông ta thì ghét mua sắm—chắc chắn lại đi theo con gà mái.
Tôi bắt xe đến trước cửa nhà của cô ta, gõ cửa, quả nhiên không có ai.
Thế là tôi gọi một thợ khóa đến, bịa là mình quên mang chìa.
Tôi mặc đồng phục học sinh, đeo balô, tay còn cầm bộ đề thi 《5–3》.
Thợ khóa chẳng nghi ngờ gì, chưa đầy một phút đã mở cửa cho tôi.
Đây là một căn hộ ba phòng ngủ, nội thất tinh tế, nằm ở khu trung tâm đắt đỏ.
Chỉ riêng phòng khách đã rộng bảy tám chục mét vuông, còn có nguyên một phòng ngủ được cải tạo thành phòng thay đồ.
Tôi đã tra giá—chỉ riêng tiền thuê thôi cũng phải bảy, tám vạn một tháng.
Nên khi ba tôi kêu không có tiền, tôi chẳng buồn tin.
Nhìn cái ổ gà xa hoa này, đúng là tôi đòi ít quá rồi.
Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, định nhét một cái loa bluetooth mini dưới gầm giường.
Sau này chỉ cần ba tôi tới qua đêm, tôi sẽ đến gần đó, chờ lúc họ đang “cháy lửa”, bật loa phát phim ma.
Dù không dọa chết được cũng khiến hai người họ nửa tháng không dám leo giường.
Ai ngờ, dưới gầm giường bừa bộn, tôi lại phát hiện ra một chiếc quần lót nam.
Tôi dùng bút gẩy lên xem thử—kiểu dáng thời trang, hoàn toàn không phải gu của ông già nhà tôi, cái loại đại gia phèn phèn đó không bao giờ mặc thứ này.
Cỡ cũng sai—vòng bụng của ba tôi mà mặc cái này thì chắc chèn đến nứt trứng.
Xem ra thói cũ của tiểu tam vẫn khó bỏ.
Một bất ngờ ngoài ý muốn.
Tôi vội chụp hình làm bằng chứng.
Phát hiện này giúp tôi đẩy nhanh tiến độ trả thù.
Tôi tiếp tục đòi tiền từ ba, đồng thời vẫn dàn trận chặn đầu truy đuôi hai người bọn họ—lúc tôi bận, thì thuê hai thằng anh trẻ trâu thần kinh đầy mình thay tôi đi dọa.
Trải qua một thời gian, tinh thần của hai người đó bắt đầu sa sút nghiêm trọng, ba tôi thậm chí còn dọn luôn về công ty ngủ, không dám bén mảng về ổ gà nữa.
Hôm nay, như thường lệ, tôi đến công ty đòi nợ.
Kết quả, cô kế toán nói ba tôi đi công tác rồi.
Tôi thấy nghi nghi, mở điện thoại ra xem, quả nhiên—xe ba tôi đang chạy ra vùng ven thành phố.
Ai đi công tác mà tự lái xe chứ?
Hơn nữa, hướng đó rõ ràng là quê gốc của gà mái.
Cuối cùng cũng đến bước này.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi—ba tôi giờ trong túi chẳng có bao nhiêu, không đưa gà mái đi du lịch giải sầu được, mà bụng cô ta cũng sắp lộ rồi, không về thăm cha mẹ một chuyến thì nói sao nổi?
Tôi gọi điện cho cậu, nhờ cậu chở tôi đi một chuyến.
Cậu bảo tôi đừng lo chuyện người lớn, lo học hành đi, cậu còn bận đi làm không rảnh.
Tôi mới kể chuyện gà mái đến nhà đòi làm vợ, vừa nói tới chuyện cô ta tặng đồng hồ cho mẹ tôi, cậu đã gầm lên:
“Chuẩn bị sẵn hai bộ đồ, xuống nhà, mười phút nữa cậu tới đón!”
Có thể thấy cậu tôi giận tới mức nào—chân đạp ga như hàn chết vào sàn, xe bay vù vù như tên lửa, đến nơi còn sớm hơn cả ba tôi.
Tôi xuống xe mà còn phải đứng nôn vài phút.
Ở đầu làng có mấy bà cụ ngồi dưới tán cây buôn chuyện.
Tôi nghĩ: rảnh cũng rảnh rồi, chi bằng gia nhập tám chuyện một chút cho vui.
…
Tôi sà tới, ngồi nghe một lúc.
“Con bé nhà lão Hồ giỏi ghê ha, nghe nói trên thành phố mở công ty làm bà chủ rồi đó!”
“Thiệt hả? Không phải nó mới học hết cấp hai sao?”
“Sao lại không thiệt? Chính lão Hồ nói với tôi đó, khoe nổ banh tai luôn.
Nghe nói còn có bạn trai là đại gia thành phố.”
Tôi nở nụ cười thần bí:
“Mấy người đang nói tới cặp cẩu nam nữ kia đúng không? Tôi quen.”
Mấy bà thím lập tức quay phắt lại nhìn tôi.
Tôi được mời luôn một vốc hạt hướng dương, biểu thị sự chân thành.
Vừa bóc hạt, tôi vừa kể:
“Nó mà cũng đòi làm bà chủ? Nó mà lái xe chở phân thì chắc còn đổ đầy lên người.
Nuôi gà đẻ chắc?
Cái con gà mái già đó mà bỏ thêm hai ký hành với gừng nữa cũng không khử nổi cái mùi tanh rình trên người.”
Đang nói dở, nhân vật chính xuất hiện.
Con gà mái kia sợ đến rùng mình, chỉ tay vào tôi mà “á á á” hét lên không ngừng.
Ba tôi thì đang lúi húi ở cốp xe, nghe tiếng hét quay đầu lại, quá kích động nên đập đầu vô nắp cốp, đau đến mức cúi gập người không dậy nổi.
Phản ứng của hai người kia càng khiến mấy bà cụ tin lời tôi hơn, ánh mắt nhìn con gà mái dần trở nên mập mờ.
Tôi phủi mấy vỏ hạt hướng dương trên tay, vẫy tay chào mấy người kia:
“Người quen cũ thôi, làm gì căng vậy?” Tôi cười, “Có phải lần đầu gặp đâu.”
“Cút đi! Mày cút đi!” Gà mái gào lên, mắt đỏ hoe, suýt khóc.
Ba tôi sải ba bước kéo tôi ra một bên, hạ giọng cảnh cáo:
“Con tới đây làm gì?!”
Tôi nói:
“Không lẽ con nên đợi ở đám cưới của hai người à?”
“Đừng lắm lời, mau về đi!”
Ông ta đẩy tôi đi, nhưng tôi đứng như tượng đá, không hề nhúc nhích.
Tôi nhìn gà mái, nở nụ cười thân thiện:
“Cô ơi, cô chắc cũng không muốn mấy chuyện xưa của mình bị người ta biết hết đâu nhỉ?”
Một bà cụ đã bắt đầu nhét quả óc chó vào túi tôi, bà khác thì rót trà mời—nếu không ngăn lại, hôm nay tôi kể cô ta làm tiểu tam, ngày mai sẽ lan thành: “gà mái làm giàu, thị trường phủ sóng toàn cầu.”
Đến Tết mà cô ta dám đón ba mẹ lên thành phố, thì kiểu gì thiên hạ cũng đồn là:
“Cha truyền nghề con nối, làm ăn phát đạt, truyền thống gà nòi.”
“Mày định làm gì?” Gà mái nghiến răng.
Tôi mỉm cười:
“Cô chẳng bảo mình với tôi là người một nhà sao? Vậy thì… đến nhà cô ăn bữa cơm, không quá đáng chứ?”
Gà mái quay sang nhìn ba tôi cầu cứu.
Ba tôi chỉ tôi rồi vội nói:
“Nhưng phải ba điều kiện nhé! Lát nữa không được ăn nói linh tinh…”
Tôi đẩy ông ta ra, bịt mũi lại:
“Lại hút thuốc nữa à? Miệng ông thối quá, đứng xa ra!”
9.
Ba mẹ của con gà mái đứng sẵn ngoài cửa đón tiếp.
Chắc là đã bàn trước rồi—ba cô ta thấy ba tôi, một người đàn ông lớn tuổi như vậy, cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng khi thấy tôi thì lại sững người.
“Đây là…?”
Gà mái không nói gì. Ba tôi thì gãi đầu lúng túng.
Tôi chỉ vào ba mình, nói rành rọt:
“Tôi là con ruột của ông ấy.
Loại ruột thật, không phải con rơi, không phải hàng tặng kèm.”
Nụ cười của ba gà mái lập tức đóng băng trên mặt.
Mẹ gà mái vội bước lên hòa giải, kéo tay tôi, cười tươi như hoa:
“Chà, lớn thế này rồi cơ à, nhìn là biết đứa trẻ ngoan ngoãn. Cháu thích ăn gì? Để bà… à, dì nấu cho…”
Tôi rút tay ra, cười nhạt:
“Bác sinh năm bao nhiêu thế? Bà nội thật của tôi chắc còn lớn tuổi hơn bác nhiều đấy ạ.”
“Bác sinh năm 1986.”
“Ồ, thế còn nhỏ hơn cả ba tôi nữa.”
Ba tôi lúc này đang ra sức nháy mắt ra hiệu, tôi thì giả vờ không thấy, tiếp tục:
“Thật không ngờ, hai người trẻ như vậy mà đã đủ tuổi làm… ba mẹ của ba tôi rồi.
Hay là thế này nhé:
Sau này ba tôi gọi hai người là ‘ba mẹ’, còn hai người gọi ông ấy là ‘anh trai’… cho dễ phân vai.”
Ba tôi lao đến bịt miệng tôi, cả gia đình gà ba người đen mặt như than.
Lên tới bàn ăn, không hiểu sao ai cũng mất hứng, chẳng có khẩu vị.
Còn tôi thì đói đến hoa mắt—cậu tôi lái xe liên tục hai chục tiếng, trạm dừng chân cũng không chịu ghé,
Tôi chỉ được uống một ly “cam đập dập” suốt cả quãng đường!
Thế nên khi thấy món gà kho, tôi ăn một lèo ba bát cơm trắng.
Mẹ gà mái vừa cười gượng vừa xới cơm cho tôi.
Tôi nói:
“Dì nấu ngon thật đấy, tay nghề không tồi.”
Bà ta đáp:
“Cháu thích thì cứ ăn nhiều vào, món này Tiểu Hồ (tên gà mái) cũng biết nấu.
Sau này có thể để nó nấu cho cháu ăn nữa.”
Tôi giơ ngón cái:
“Bảo sao cô ấy giỏi làm món gà đến vậy, thì ra là được gia truyền!”
Bốp!
Gà mái đập bàn đứng phắt dậy:
“Đủ rồi! Cút ra ngoài cho tôi!”
Tôi lau miệng, cười nói:
“Sao vậy? Mới ăn có vài miếng gà mà đã khó chịu rồi?
Hay là… nhà các người là cùng một ổ bước ra?”
“Chu Sơn! Ông quản con ông đi!”
Ba tôi mồ hôi đầm đìa:
“Chẳng phải đã nói trước rồi sao? Không được nói linh tinh…”
Tôi tỏ vẻ uất ức:
“Tôi nói linh tinh lúc nào?
Lần trước tôi nói ‘biểu tử’, cô ta tưởng tôi đang nói cô ta.
Hôm nay tôi khen ‘món gà ngon’, cô ta lại tưởng tôi đang châm chọc…
Cô ta tự thấy bản thân là gì, tôi thì biết làm sao?”
Gà mái tức đến thở phì phò như trâu, mỡ trên mặt cũng run lên bần bật.
Ba tôi nghiến răng:
“Con bớt nói vài câu được không?!”
Gà… à không, ba gà mái (suýt nữa tôi gọi ra cái biệt danh không kiểm duyệt nổi) vội cười gượng:
“Chắc ở đây có chút hiểu lầm thôi. Tiểu Hồ, người ta đâu có ý đó.”
Mẹ gà mái cũng đỡ lời:
“Đúng đấy, đứa nhỏ này nhìn ngoan ngoãn, có giáo dục, biết lễ nghĩa… sao có thể nói con là… là…”
Tôi tiếp lời, giọng sắc lạnh:
“Là tiểu tam, là biểu tử, là gà—phải không?
Cô ta dám làm, còn các người không dám nói hả?
Tôi đúng là có ý đó!
Hai con chó này thật không biết xấu hổ—một đứa định vứt vợ bỏ con, một đứa muốn ép người ta đến đường cùng.
Biểu tử ghép với chó, đúng là một cặp trời sinh!”
Lập tức bên tai vang lên tiếng gió vù vù—ba tôi vung tay định tát.
Tôi nhanh tay tóm lấy cổ tay ông ta.
“Ông lấy tư cách gì mà nói chuyện kiểu đó với tôi?”
Mặt ba tôi đen sì, tức đến tím cả tai.
Tôi trừng mắt nhìn ông ta:
“Tôi nói sai à?
Ông không biết những gì cô ta đã làm với mẹ tôi à?
Khi cô ta gửi đồng hồ cho mẹ tôi, khi cô ta nhắn tin chế nhạo mẹ tôi, ông đang ở đâu? Chết rồi à?”
Ông ta né tránh ánh mắt của tôi.
“Tôi hỏi ông, lúc ông nằm trong viện, ai chăm sóc ông?
Lúc để dành từng đồng tiền chợ, mang bụng bầu tám tháng vẫn phải nấu cơm ở công trường, là ai?
Giờ ông chê mẹ tôi không ra gì?
Thế lúc mẹ tôi vác xi măng cho ông, sao không chê?
Lúc mẹ tôi giúp ông tìm khách hàng, sao không chê?”
…
Ba tôi ngồi phịch xuống ghế, không nói một lời.
“Biết ngay là ông không nỡ đánh đứa con trai cưng của mình mà.”
Con gà mái nhếch mép, lạnh lùng nói.
“Còn nói yêu tôi, thương tôi cả đời? Nếu ông là đàn ông thật sự, bây giờ tát nó một cái đi!”
Cô ta đẩy ông ta một cái.
Ba tôi thở dài, phất tay:
“Con mau về đi… không phải con còn phải đi học sao?”
Tôi nói:
“Những thứ con học được ở đây còn nhiều hơn trong trường đấy.
Bây giờ nếu ông cắt đứt hoàn toàn với cô ta, về với mẹ con, con hứa sẽ nghiêm túc học hành.”
Ba tôi không đáp.
Rõ ràng trong lòng ông ta vẫn thấy con gà này không thể bỏ được.
“Chu Sơn!
Ông còn là đàn ông không đấy?!
Nó tới tận nhà tôi gây sự, ông cũng không quản?
Tôi sau này còn sống sao được với ông?!”
Cô ta vừa gào vừa đấm lên bụng mình:
“Tội nghiệp con tôi quá… đều do mẹ không có bản lĩnh, gả cho loại đàn ông bất lực, mẹ con tôi sau này biết sống sao đây!”
Tiếng khóc như rút ruột rút gan khiến ba gà mái cũng nổi điên.
Ông ta chỉ tay vào tôi, mắng:
“Thằng oắt con, tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi đấy!
Tới tận đất nhà tao còn vênh váo?
Chờ đấy, tao gọi người xử mày!”
Ba tôi lúc thì chạy tới xin lỗi ba vợ hụt, lúc lại quay sang dỗ dành gà mái.
Cả cái sân thành bãi chiến trường hỗn loạn.
Cãi nhau đến mức tôi muốn nổ tung đầu.
Tôi tung một cú đá lên bàn, nồi niêu bát đĩa vỡ loảng xoảng đầy đất.
“Đủ rồi!” Tôi day thái dương, lạnh giọng.
“Nghe cô nói cứ như đứa con trong bụng là của ba tôi thật vậy.”
Không khí lập tức im phăng phắc.
Ba tôi vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ trước mặt gà mái, cứng đờ.
“Con nói gì cơ?”
Tôi lấy điện thoại ra, trượt tới bức ảnh chiếc quần lót.
“Tìm thấy ở bàn làm việc của cô ta.
Ông tự hỏi lại cô ta xem, đây là chuyện gì.”
Phông nền trong ảnh quá rõ ràng, ba tôi nhìn một cái là nhận ra ngay.
Mặt con gà mái rõ ràng lộ vẻ hoảng loạn.
“Cái này của ai?” Ba tôi đứng bật dậy. “Cô nói đi, của ai?!”
“Cái đó… là em mua cho anh mà.”
Con gà mái đúng là lão luyện, lập tức nặn ra một lý do gần như hoàn hảo:
“Hồi mới quen nhau, em mua cho anh. Nhưng mua nhầm size, nên chưa bao giờ lấy ra dùng… chắc là nó lục lọi được.”
Ba tôi “ồ” lên một tiếng, gần như đã tin.
Tôi nói:
“Đúng rồi, mua size M cho cái bụng 180 cân như ông, định siết chết ông chắc? Cô tưởng ông là M thật à?”
“Muốn chứng minh thì dễ thôi. Cô dám đưa điện thoại ra cho tôi kiểm tra không?”
Con gà mái gào lên: “Tại sao tôi phải cho cậu kiểm tra?! Cậu là gì của tôi?!”
Tôi nhún vai: “Thế thì rõ ràng là trong lòng có quỷ rồi.”
Ba tôi lại bắt đầu lung lay, nhìn tôi rồi lại nhìn cô ta.
“Tới tuổi này rồi, ba mươi bốn mươi tuổi, cao huyết áp, tiểu đường, gan nhiễm mỡ, cả thân đầy bệnh.
Lục vị địa hoàng hoàn uống hết mấy lọ rồi nhỉ?
Chất lượng tinh trùng thế nào, ông tự biết.
Nửa năm mới ghé qua vài lần mà đòi có con?
Lại còn không phải lần đầu ‘chuẩn bị’ mà không có gì xảy ra.
Giờ thì nghĩ kỹ lại đi, dùng não mà suy luận đi!”
Con gà mái gào lên the thé:
“Thằng ranh con, tao xé nát mồm mày bây giờ!”
“Đưa điện thoại đây.” Ba tôi đưa tay về phía cô ta.
“Anh không tin em à?!” Gà mái lập tức tỏ vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng.
“Em uống bao nhiêu thuốc, chịu bao nhiêu khổ… giờ anh còn không tin em?”
“Chỉ lần này thôi.” Giọng ba tôi dịu đi một chút, nhưng tay vẫn chưa rút lại.
“Ngoan, đưa đây.”
“Á á á! Tôi không sống nổi nữa rồi!”
Gà mái gào khóc lăn lộn, ôm đầu thảm thiết.
Còn điện thoại thì nắm chặt không buông.
Thấy tình hình lại sắp thành trận kéo co, tôi thẳng chân đạp luôn một cú,
đá bay cả ghế cô ta đang ngồi, gà mái lăn xuống đất, điện thoại văng sang một bên.
Tôi bước tới, nhặt lên:
“Thế là xong, điện thoại trong tay tôi rồi.”
“Trả lại đây! Thằng ranh, trả điện thoại lại cho tao!”
Cả ba con gà đều nhào tới giật lại, may mà tôi cao mét tám lăm, chỉ cần giơ tay lên là không ai với tới.
Chỉ tiếc là… không biết mật mã, mở không được.
“Cho nó xem đi, để thằng ranh này câm miệng. Không thì sau này nó lại đem chuyện này ra kiếm chuyện mãi.”
Ba tôi cản gà mái lại.
“Anh không tin em!”
“Không phải, chỉ là chuyện này… hơi rối chút…”
“Phì! Anh căn bản là không tin em! Được, ngày mai em đi phá thai! Em sẽ để nhà họ Chu tuyệt hậu!”
“Đừng, đừng, có gì thì từ từ nói!”
Thấy hai người lại chuẩn bị cãi to, tôi bỗng hô lên:
“Tìm ra rồi! Chính là người này!”
Con gà mái giật mình, theo bản năng liếc qua, tôi lập tức đưa điện thoại ra trước mặt cô ta.
Face ID nhận diện thành công, hiện ngay biểu tượng cười xanh của Dynamic Island.
Tôi mỉm cười, nhanh chóng mở WeChat—đúng như tôi đoán, ba tôi chưa từng kiểm tra điện thoại cô ta, lịch sử trò chuyện vẫn còn nguyên.
Nhanh chóng xác định được mục tiêu—kẻ có ghi chú là “chó con”—tôi gọi video.
“Nhớ anh rồi hả?”
Giọng nói trầm khàn quyến rũ của chó con vang lên, nổ tung trong không khí yên ắng.
“Thằng béo chết tiệt đó không có ở nhà à?
Hôm nay anh đến chỗ em hay em tới chỗ anh?
Để anh tắm cái…
Ơ sao không nói gì?”
Tôi nhẹ giọng đáp:
“Anh đến ổ gà đi, vợ và con anh đang cần anh bảo vệ đấy.”
Gà mái ngơ ngác như phỗng.
“Bốp!”
Ba tôi tát cô ta một cái như trời giáng, phấn rơi đầy đất.
“Tôi tiêu tốn từng ấy tiền cho cô, cuối cùng lại thành trò cười!
Mất cả mặt mũi, cô còn phản bội tôi?!”
“Không phải đâu mà… ông xã nghe em giải thích… chuyện không như anh nghĩ đâu…”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề—xem ra là người đã tới.
Tôi vỗ vai ba:
“Ba yên tâm, con vẫn đứng về phía ba. Cha con cùng lên chiến tuyến—cứ đập đi! Không thể để đội cái mũ xanh rồi còn phải nhẫn nhục chịu đựng!”
“Chìa khóa xe đưa đây, con chạy đi nổ máy trước, lát nữa đánh xong thì ba chỉ việc lên xe mà chuồn!”
Ba tôi dúi chìa khóa vào tay tôi, mắt đỏ hoe:
“Con trai ngoan… là ba đã nhìn nhầm người.”
Tôi xua tay:
“Cha con mà, khách sáo gì.”
Tôi lao ra khỏi cửa, quả nhiên thấy ở ngoài có hơn chục gã đàn ông lực lưỡng đang vác xẻng, tạo thành vòng vây sẵn sàng hành động.
Tôi chạy thẳng ra xe cậu tôi, đập cửa gọi tỉnh:
“Dậy đi dậy đi, chạy nhanh!”
Cậu dụi mắt, vừa định nổ máy thì tôi nói:
“Không phải xe này! Chạy xe của ba cháu!”
Cậu tôi ngơ ngác nhìn tôi, tôi không có thời gian giải thích, lôi cậu xuống xe.
“Thế ba cháu làm sao?”
Trên đường tới gần nhà gà mái, cậu tôi nhìn thấy đám đông hỗn loạn trước cửa, bắt đầu hiểu chuyện.
Ba tôi đang một chọi năm, rõ ràng rơi vào thế yếu.
Tôi ngả ghế phụ ra nằm, đeo tai nghe, đắp chăn, duỗi người một cái, bình thản nói:
“Gà thì cứ để trời gà lo hộ..”