Tôi Cưới Ở Trần Gian, Bạn Thân Gom Quà Dưới Địa Phủ - Chương 3
6
Lúc này, tôi từ tốn lên tiếng.
“Hôm nay là ngày tôi và Lương Kiệt tổ chức hôn lễ, tất cả mọi người ở đây đều là những người thân yêu nhất của tôi.”
Ánh đèn khách sạn chiếu lên gương mặt đang mỉm cười của tôi, tôi giơ cuốn sổ đỏ về phía ống kính máy quay.
“Tiền nong gì đó, khách sáo quá rồi.
“Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, người thân với tôi là điều quan trọng nhất, cho nên tôi quyết định—
“Từ những người thân đang có mặt tại đây, chọn ra một cặp cha mẹ nuôi cho đứa bé trong bụng tôi.
“Coi như lời cảm ơn, tôi sẽ tặng luôn căn nhà có sổ đỏ trước hôn nhân này cho họ, miễn phí sang tên.”
Lời vừa dứt.
Cả khán phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Mẹ Lương giằng khỏi tay bà bác cả vừa xé áo mình, lao tới như tên lửa.
“Sao lại thế được! Căn nhà đó vốn dĩ là của nhà họ Lương chúng ta, cô đã hỏi ý kiến chúng tôi chưa mà lại đi tặng người ngoài!”
Tôi đặt tay lên bụng bằng phẳng, mỉm cười dịu dàng:
“Mẹ à, con là trẻ mồ côi, tất nhiên muốn nhận thêm người thân cho đứa bé sau này.”
Mẹ Lương nắm lấy tay tôi.
“Tiểu Dư, chính chúng ta mới là người thân của đứa bé mà! Con nhận mấy kẻ ba lăng nhăng làm cha mẹ nuôi thì sau này dạy hư cháu đích tôn của mẹ mất!”
Tôi quay sang nhìn Lương Kiệt:
“Anh cũng nghĩ vậy à?”
Lương Kiệt nhìn tôi mấy giây.
Bất ngờ siết chặt cổ tay tôi, thấp giọng:
“Anh biết em đang muốn gì.”
Tôi nhướng mày ngạc nhiên.
“Em muốn ép anh phải nhận đứa bé trước mặt bao người, rồi mượn danh chọn cha mẹ nuôi để có người che chở cho nó.”
Tôi “ồ” một tiếng:
“Thế thì sao?”
Cơ mặt hắn giật nhẹ một cái, rồi nhanh chóng đổi sang bộ dạng chân thành đầy cảm xúc.
“Tiểu Dư, em ngốc thật.
“Đứa bé là của anh, anh yêu em như thế, sao có thể bận tâm chuyện này được. Căn nhà này phải để dành cho con mình, sao em có thể tùy tiện tặng người ngoài chứ?”
Quả nhiên là vậy.
Tôi gật đầu, quay lại đối mặt với đám đông:
“Lương Kiệt không đồng ý. Vậy còn mọi người thì sao?”
Tôi gõ ngón tay lên cuốn sổ đỏ đặt trên bàn: “148 mét vuông ở đường Hà Tân, ba phòng ngủ hai phòng khách.”
Không khí đông đặc trong vài giây, sau đó ánh mắt của đám thân thích đồng loạt lóe lên màu xanh lục.
“Con trai tôi tốt nghiệp thạc sĩ trường 985!” Bà cô thứ tư đạp bay bàn thờ tổ tiên lao lên, “Cha nuôi thì phải có học vấn, từ khi còn trong bụng đã phải giáo dục để mai này thi đậu đại học danh tiếng!”
Bà bác cả vừa bị giật trụi tóc, vẫn cố giữ phong thái quý phái: “Con gái à, nhận cha mẹ nuôi thì phải nhìn điều kiện gia đình!”
Bà ta run rẩy rút ra một xấp sổ tiết kiệm, mép giấy còn vương tro thuốc lá từ sòng bài: “Bác gái đầu tư ở Macau… à không, có vốn đầu tư! Đợi cháu đầy tháng bác tặng luôn nhà gần trường điểm!”
“Im hết đi!”
Cậu em họ tóc vàng đá bay ly rượu, nhảy phắt lên bàn, khoe cánh tay xăm chữ “Trung Nghĩa”.
“Chị tin em đi! Em có nhiều anh em trên giang hồ, sau này ai dám động đến con nuôi của em, em bẻ gãy chân tụi nó! Đảm bảo không ai dám bắt nạt học đường!”
Mẹ Lương tức đến độ răng giả cũng muốn rơi, hét lớn:
“Tiểu Dư mang thai là con của lão nhị nhà họ Lương! Có nhận cha nuôi thì cũng chỉ có thể nhận tam cữu lão gia!”
Ông cụ được chỉ tên lúc ấy đang ngồi trong góc len lén nhét miếng thịt kho, chẳng ngờ vận may rơi trúng đầu mình.
Ông vội lau miệng nói: “Tôi… tôi làm nghề mổ lợn bốn mươi năm, sát khí nặng, trấn tà cực tốt!”
“Cười chết mất, mổ lợn mà cũng lên tiếng?”
Cậu chú rể chìa ra chiếc đồng hồ vàng chóe: “Để tôi! Xã hội này là xã hội quan hệ! Mạng lưới khách hàng tôi xây dựng đủ để trải cho thằng nhỏ con đường lót đầy gạch vàng!”
Mẹ Lương xông ra gào như vỡ chợ.
“Các người tưởng tôi không biết tính toán gì trong đầu hả?
“Chẳng phải là thấy căn nhà của Tiểu Dư nên mới giả bộ ra vẻ tử tế!
“Cả đám người tham lam giả vờ làm người đàng hoàng, những chuyện bẩn thỉu trong nhà các người tưởng tôi không biết sao?”
Màn công kích không phân biệt đối tượng này khiến đám thân thích lập tức nổi nóng.
“Này bà hai, bà nói chuyện khó nghe vừa thôi!”
“Đúng rồi, Tiểu Dư là trẻ mồ côi, muốn tìm người tốt làm người thân cho con bé thì sao mà sai?”
“Tôi thấy tôi hoàn toàn đủ điều kiện làm cha nuôi! Tôi không thiếu tiền! Chỉ là vì nghĩa, vì tình thân!”
Mẹ Lương một mình chiến mười người, bắn phá đủ hướng:
“985 cái gì, thằng con trai bà tháng trước mới bị bắt vì thi hộ, tưởng tôi không biết chắc?
“Chỉ học được mấy năm cao đẳng đã tưởng mình là tri thức, suốt ngày làm ra vẻ, giờ nghe có nhà là lao tới nhanh vậy, sao không tiếp tục giả vờ thanh cao đi?
“Ngày thường chảnh như công chúa, gặp tiền là lộ mặt chuột, còn bày đặt cao ngạo cái gì nữa! Cười chết mất!
“Còn ông kia, khoe cái đồng hồ fake cả buổi, đánh bạc thua sấp mặt, nợ nần đầy đầu, đợi tới lúc bọn cho vay nặng lãi gõ cửa mới sáng mắt!
“Đám các người nghèo rớt mà còn bày đặt ngông nghênh, tốt nhất chui xuống đất luôn đi cho đỡ bẩn mắt!
“Còn cái tên nhãi ranh kia! Đồ du côn! Bao giờ tới lượt mày lên tiếng? Biết mình là ai không mà nói nhăng nói cuội? Bao nhiêu chuyện dơ bẩn ngoài kia của mày ai mà chẳng rõ, còn tưởng mình là món hàng có giá chắc?”
Đám thân thích bị chửi tới mức mất kiểm soát.
Cuối cùng có người chịu không nổi, lật bài luôn:
“Còn hơn nhà bà hai suốt ngày tính toán chiếm đoạt tài sản của một đứa trẻ mồ côi mà không biết xấu hổ!”
7
Cuộc khẩu chiến chính thức bước vào giai đoạn nóng như lò lửa.
Tôi tìm một góc yên tĩnh, bắt chéo chân ngồi ở bàn chính, thảnh thơi gặm tôm hùm.
Cửa đôi của sảnh tiệc đột nhiên bị rầm một tiếng đẩy bật tung ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tam thúc công – người có địa vị nhất nhì nhà họ Lương – đang chống gậy nện cộc cộc xuống sàn.
“Cãi gì mà cãi! Ra thể thống gì hả?!”
Tam thúc công là người có tiếng nói trong họ.
Mẹ Lương nghẹn nửa câu “chết cả nhà tụi bây” phải nuốt vào trong.
Cô thứ tư vội buông bộ móng đính đá đang bóp cổ chồng.
Cậu em họ tóc vàng cũng thu mình như con chim cút, vội vã kéo ống tay áo che kín hai chữ “Trung Nghĩa” xăm chình ình trên bắp tay.
Mọi người im phăng phắc.
Không ổn.
Tam thúc công nổi tiếng chính trực, nghiêm khắc.
Ông ta tới rồi thì chắc cái màn kịch hay này cũng đi đời.
Bạn thân tôi cười hì hì:
“Chính trực hay không, thử mới biết.”
Tôi bưng ly trà bước đến, giọng điệu ôn hòa:
“Hôm nay là ngày vui của con, mọi người đều là thân thích, đừng vì chuyện nhỏ mà mất lòng nhau. Tam thúc công, mời ông uống ly trà này, giải nhiệt ạ…”
Ngón tay tôi vừa chạm tới vành ly, nước trà nâu bên trong bỗng hóa thành chất lỏng nổi bọt xanh lè.
Bạn thân tôi giơ tay OK:
“Tao nhỏ một giọt Mạnh Bà thang bản nâng cấp vào đó rồi, có thêm thành phần thuốc nói thật nha.”
Tam thúc công ực một hơi cạn sạch, đột nhiên bật cười như điên.
“Cưới hỏi tốt! Truyền tông nối dõi tốt!”
Ông ta ném luôn ly trà về phía màn hình LED phía sau, tấm ảnh cưới tôi và Lương Kiệt vỡ toang từng mảnh.
“Năm đó ông đây đứng ngoài phòng sinh, đích thân bóp chết sáu đứa con gái mới sinh, thế mới gọi là chuyện vui! Mấy con nhỏ ăn hại đó cũng đòi ghi tên vào gia phả hả—”
Cả hội trường chết lặng.
“Ba!”
Con trai ông lao tới bịt miệng thì bị ông già ngoạm thẳng vào cổ tay:
“Giả làm con có hiếu cái gì?
“Vợ mày mang thai đôi con gái lần đầu, là tao đích thân bịt mũi làm thịt!
“Thầy bói nói phải tới đứa thứ tư mới đẻ được con trai, nên ba đứa trước tao xử hết rồi!”
Cả sảnh tiệc như nổ tung.
Vợ ông ta lấy tay che mặt gào khóc.
Tam thúc công vẫn còn gào lên oang oang:
“Khóc cái gì? Bà phải cảm ơn tôi chứ! Không thì làm gì có phúc khí sinh ra được thằng bé biết đòi đất chia tài sản chứ!”
Bà vợ run rẩy cả người:
“Lão già chết tiệt, còn bày đặt chính nhân quân tử? Thực chất là một kẻ máu lạnh vô lương tâm! Mạng con gái không phải là mạng chắc? Sẽ có báo ứng thôi!”
Nói xong bà ta bê nguyên cái nồi lẩu đang sôi sùng sục hắt thẳng vào người ông.
Boom!
Chiến hỏa chính thức bùng cháy cấp độ Thế chiến.
Mẹ Lương tranh thủ hắt cả tô súp vi cá lên đầu cô thứ tư:
“Bảo sao con gái tao sảy thai mà đến tro cốt cũng không thấy—”
“Nói láo! Chẳng phải bà cho vợ lão ba uống thuốc tránh thai đấy à, tưởng không ai biết chắc?”
“Con gái mày bị bán cho ông chủ mỏ than để đổi lấy cái xe Maserati!”
“Con trai mày nợ sòng bài ở Macau, đang làm ‘thỏ đực’ trả nợ!”
“Tiền sính lễ con gái tao đâu rồi hả?!”
“Năm ngoái mượn tao 100.000 tiền giải tỏa, định lật mặt hả?!”
“Là ai leak info vay app của tao cho bọn đòi nợ gọi về nhà hả?!”
Bạn thân tôi khui gói snack cay, tay lướt điên cuồng trên công đức bộ, để lại vệt sáng như sao băng:
【Vạch trần trọng nam khinh nữ: +1000】
【Phơi bày hành vi sát hại thai nhi: +2000】
【Chuỗi drama báo oán gia tộc: +3000】
…
Good job.
Tam thúc công chính thức biến thành gói combo công đức hạng sang.
8
Giữa cảnh hỗn loạn như vỡ chợ,
Bạn thân tôi nuối tiếc nhét nốt miếng snack cay cuối cùng vào miệng, lượn lại sát bên tai tôi thì thầm đầy u uẩn—
“Sẵn sàng chưa chị em? Mắt mở to vào, giờ tao lên sân khấu thể hiện tài năng đây.”
Cô ấy búng tay một cái.
Vô số dòng bình luận mờ ảo từ đâu tuôn xuống như thác.
Bạn thân tôi dang tay đầy khí thế:
“Chào mừng đến với livestream địa phủ!”
Chớp mắt, hàng triệu dòng bình luận như lốc cuốn trên màn hình:
【Diêm Vương: Tặc! Lứa người này còn ác hơn cả ác quỷ.】
【Mạnh Bà mới vào nghề: Ghi lại đi, dùng làm tài liệu đào tạo tân binh.】
【Ứng viên quỷ sai: Đỉnh! Tranh chức quỷ sai mà đầu tư dữ vậy, tổ chức luôn đại tiệc? Mấy người khác còn cửa gì mà đấu!】
【Mã Diện: Đẹp nha, thích nha, ai cần dẫn hồn thì inbox.】
【Cô hồn 234: Vãi chưởng, kiếp trước còn chưa thấy cảnh tượng lớn vậy, chết rồi mới mở mang tầm mắt.】
【Cô hồn 111: Hấp dẫn quá trời, tới mức tao lỡ mất lượt đầu thai luôn rồi. Thôi khỏi, Mạnh Bà đừng gọi nữa, tao xem xong rồi tính tiếp.】
Khán giả địa phủ phát cuồng, quăng quà tặng ầm ầm, bạn thân tôi chính thức trở thành hot girl linh giới.
Tôi há hốc miệng.
“Bên mấy người giờ… trendy dữ vậy luôn đó hả?”
“Tương tác thời gian thực, trải nghiệm nhập vai.” Bạn thân tôi xoay ngón tay, Wi-Fi hiện rõ ba vạch, “Địa phủ vừa khai thông 5G âm mạng năm nay đó nha.”