Tôi Cưới Ở Trần Gian, Bạn Thân Gom Quà Dưới Địa Phủ - Chương 2
4
Tiệc cưới được tổ chức ở quê nhà của Lương Kiệt.
Điện thoại trên bàn trang điểm rung lên âm thanh vo ve như ruồi bay, tin nhắn biến động thẻ ngân hàng nổ ra như bùa đòi mạng:
【Mua hàng tại cửa hàng lông thú XX: 5000 tệ】
【Tiêu dùng tại quầy vàng phong thủy: 8888 tệ】
【Đặt may sườn xám cao cấp: 1314 tệ】
Bạn thân tôi chui ra từ trong gương:
“Bà mẹ chồng tương lai của mày đang điên cuồng cà thẻ của mày kìa.
“Bà già đó ác lắm, nhất quyết đòi lông chồn phải lột sống mới đủ ấm. Đúng là tạo nghiệp, công đức của bả lại bị trừ một mớ rồi.”
Tôi bẻ gãy luôn cây kẻ mắt trong tay.
Tối qua vừa tới nhà họ Lương, mẹ Lương đã viện cớ “giữ giùm đồ quý” để rút ví tôi, lấy luôn thẻ.
“Còn nữa còn nữa, tao vừa thấy hôn phu mày kéo Triệu Đình lên phòng khách tầng trên rồi, giờ bắt gian không? Bắt tại trận là công đức nhân đôi đó nha!”
Bạn thân tôi phấn khích vô cùng.
Tôi vừa dặm lại phấn phủ lên mặt vừa nói:
“Gấp gì, không phải đã nói là đợi tụ họp đủ rồi mới thu lưới sao?”
Cửa phòng hóa trang bị đẩy ra.
Triệu Đình bưng khay trà bước vào, cổ áo hé mở để lộ vết đỏ nhàn nhạt nơi xương quai xanh.
Tôi nhìn bạn thân qua gương —
【Mày vừa bảo tụi nó còn đang lê lết trên lầu mà?】
Bạn thân tôi gõ loạn vào cái đồng hồ đếm giờ phát sáng xanh lè, gào to:
“Cười xỉu, hôn phu của mày chắc kiếp trước là shipper của Meituan đó!
“Từ lúc vào phòng tới lúc mặc quần xong tổng cộng có 2 phút 17 giây, đến cả tên sắc quỷ yếu nhất ở địa phủ cũng lấy hắn làm ví dụ phản diện!
“Mày trước khi cưới không thèm test hàng à, trời ơi tao cười chết mất!
“May mà không lao lên bắt gian, tốc độ này vừa lên lầu là xong luôn rồi, chẳng phải phí công tao triệu linh lực sao?”
Bạn thân tôi cười tới mức đập tường lăn lộn.
May là chỉ có tôi mới thấy được cô ấy.
Tôi thở dài bất lực.
Thôi nhận số phận, cái vết nhơ này chắc đủ để cô ấy cười mấy năm trời rồi.
Tôi quay sang nhìn Triệu Đình.
“Người đến đủ hết chưa?”
Triệu Đình mím môi vẻ không cam lòng, nhưng vẫn nở nụ cười trên mặt: “Ừm, chỉ còn chờ cô dâu thôi.”
Tôi vừa đứng dậy thì bạn thân bỗng giơ lên một cái máy quét phát ra ánh sáng xanh biếc:
“Phát hiện thai được 8 tuần, DNA bên cha trùng khớp 99.99% — Lương Kiệt.
“Chúc mừng chị em, sắp làm mẹ kế rồi đó.”
Tôi khựng bước.
Liếc mắt nhìn xuống bụng dưới hơi nhô lên của Triệu Đình.
Cô ta hoảng hốt ôm bụng lùi lại.
5
Tiệc cưới bắt đầu.
Ba mẹ Lương Kiệt bước vào đúng phút cuối, như một màn xuất hiện hoành tráng.
Mẹ Lương mặc sườn xám vừa người khoác thêm áo lông chồn, vòng vàng trên cổ tay va nhau leng keng.
Tôi cau mày.
Chiếc vòng này tôi quen lắm, rõ ràng là chiếc vòng tay thương hiệu B tôi tự thưởng cho mình bằng khoản tiền thưởng đầu tiên nhận được sau khi đi làm.
Sao lại nằm trên tay bà ta rồi?
Trước đây mẹ Lương có mấy lần tới chỗ tôi, bảo là muốn giúp dọn dẹp phòng ốc, chắc là khi ấy tiện tay lấy đi.
“Tiểu Dư, là anh tự ý lấy cho mẹ đeo lấy khí thế thôi, em không để bụng chứ?”
Lương Kiệt thấy sắc mặt tôi, vội vàng giải thích.
Tôi cười nhẹ như không có gì:
“Không sao.”
Vì để bạn thân kiếm thêm chút công đức mừng cưới, tôi nhịn.
Mẹ Lương giả giọng ỏn ẻn nói với cả hội trường:
“Tiểu Dư một thân một mình lớn lên chẳng dễ dàng gì, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi.”
Tôi đảo mắt nhìn qua đám đông.
Đám họ hàng nhà họ Lương bên dưới đều nở nụ cười ý vị sâu xa.
Chắc trong mắt bọn họ, tôi – đứa con gái mồ côi – chính là con cừu béo chờ bị làm thịt.
MC vừa tuyên bố bắt đầu nghi thức,
Ba Lương đột nhiên lên tiếng làm khó:
“Nhà họ Lương chúng tôi từng có tới mười tám vị tú tài, cô dâu phải bái lạy tổ tiên ba quỳ chín lạy!”
Lời vừa dứt.
Hai người anh họ nhà họ Lương hì hục khiêng vào mấy cái bài vị.
Bạn thân tôi cười khẩy.
“Nhà họ Lương phát tài nhờ buôn nha phiến thời Dân Quốc, cụ tổ bị trừ 9999 điểm công đức, giờ còn đang cọ toilet ở địa phủ.”
Cô ấy tung ra bản chiếu toàn cảnh, hình ảnh trong đó là ông cụ tổ đang khóc lóc cọ bô:
“Làm ơn đừng báo mộng bảo tôi phù hộ nữa…”
Tôi bật cười thành tiếng.
Chưa cưới về đã đòi dạy dỗ tôi quy củ, không biết còn tưởng mình là hào môn thế gia nào.
Tôi nhấc váy cưới lùi lại nửa bước:
“Không quỳ được.”
Ba Lương tức tối:
“Xem thường quy củ nhà họ Lương sao?”
“Sao lại thế được.” Tôi nhẹ nhàng xoa bụng, mặt đầy thẹn thùng, “Trong bụng tôi đang mang giọt máu vàng của nhà họ Lương mà, không tiện quỳ.”
Chiếc hộp đựng nhẫn cưới trong tay Lương Kiệt rơi “cạch” xuống đất.
Tôi hiểu được vẻ mặt sốc của hắn.
Dù sao thì lần thân mật nhất giữa tôi với hắn, cũng chỉ là lần hắn hôn trộm trán tôi rồi dính phải phấn nền thôi mà.
“Cô… cô sao lại mang thai?”
Tôi nghiêng đầu cười khẽ,
“Anh nói xem?”
Tuyên bố mang thai ngay tại hôn lễ, nghĩa là tôi cắm sừng hắn công khai.
Với tính cách gia trưởng như hắn, sao mà nuốt nổi cục tức này—
Đàn ông ra ngoài chơi bời thì là chuyện bình thường,
Nhưng vợ mình thì nhất định phải trinh trắng thuần khiết mới được.
Lương Kiệt siết chặt nắm tay, toàn thân run rẩy vì tức giận.
“Không cưới nữa!”
Mẹ Lương là người phản ứng nhanh nhất, lập tức véo mạnh vào cánh tay hắn:
“Nói bậy gì vậy! Có thai là chuyện tốt, song hỷ lâm môn! Tiểu Dư chỉ muốn cho con bất ngờ thôi mà!”
Bà ta liều mạng ra hiệu bằng mắt.
Lương Kiệt hít sâu mấy hơi, mãi mới bình tĩnh lại.
Bạn thân tôi vừa gặm hạt dưa vừa xem kịch vui:
“Ha ha, nhà họ Lương giờ chỉ trông chờ nuốt trọn tiền tiết kiệm và nhà của mày thôi.
“Cho dù mày có hôn môi lãng mạn với trai lạ ngay tại đây, bọn họ cũng sẽ nghiến răng chịu đựng nói là tai nạn bất ngờ, đám cưới vẫn diễn ra như thường, tin không?”
Tất nhiên là tin.
Tôi nói ra chuyện có thai chẳng qua là cố tình muốn khiến Lương Kiệt tức nổ phổi thôi.
Quả nhiên, nhà này vì tiền mà ngay cả thứ gì cũng nuốt trôi được.
Thấy tình hình có vẻ khó khống chế, ba Lương cau mày phẩy tay:
“Vậy thì đơn giản hóa mọi thứ đi.”
Cuối tấm thảm đỏ có đặt một cái lò lửa đồng.
Bà bác cả của Lương Kiệt giơ cổ họng the thé gọi lớn:
“Cô dâu bước qua lò lửa, quét sạch mọi xui xẻo!”
Tôi vừa nhấc chân lên, bà bác cả giả vờ tới đỡ.
Bạn thân tôi bất ngờ trồi lên từ trong lửa, túm lấy cổ chân bà ta kéo xuống:
“Mụ già thâm hiểm? Cho mày nếm mùi địa ngục chân hỏa!” Lửa lập tức bùng lên ba mét, đốt sạch cái áo khoác của bà ta thành tro.
Bà ta run bần bật, mấy phong bao lì xì giấu trong áo bay tứ tán ra ngoài.
Bao đỏ tung bay khắp nơi, trên mỗi bao còn viết chữ “trăm năm hạnh phúc”.
Thì ra bà bác cả xung phong giữ tiền mừng chính là vì cái này đây.
Mẹ Lương khó chịu hẳn:
“Chị dâu cả làm gì kỳ vậy? Ngay cả tiền mừng của đám trẻ cũng giấu riêng sao?”
Bà bác cả mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Gì mà giấu! Tôi chỉ cầm giữ giúp thôi!”
“Giữ giúp mà bỏ túi áo mình à? Bình thường mấy chuyện tiện tay vặt vãnh thì bọn tôi còn cho qua, bây giờ tới cả bao lì xì cưới cũng nuốt, không thấy mất mặt sao?”
Bà bác cả cũng không phải dạng vừa, lập tức chống nạnh chỉ thẳng vào mũi mẹ Lương:
“Ui chao, giờ bà còn bày đặt thanh cao gì nữa? Cái vòng cái dây đang đeo trên người chẳng phải dùng thẻ của cô dâu mà mua à?”
Mẹ Lương hoảng hốt liếc nhìn tôi một cái,
“Đó là con dâu hiếu thuận, sau này tôi chết cũng là để lại cho nó mà?”
Bà bác cả phì một tiếng:
“Buồn cười quá đi, xài tiền của người ta mua đồ rồi tự dùng, còn nói là chết sẽ để lại cho người ta, cái đầu óc tính toán này đúng là chỉ có nhà cô mới nghĩ ra được!”
Mẹ Lương tức điên, lao lên tát bà bác cả mấy cái.
Bà bác cả đâu chịu thua, hét một tiếng rồi xông lên.
Mẹ Lương gào thét vừa túm tóc vừa chửi: “Lần trước tiền đền bù giải tỏa tụi mày còn giở trò——”
“Ít ra còn đỡ bẩn hơn vụ ăn cắp vòng tay con dâu đó!” Bà bác cả phản đòn, xé rách tà sườn xám của bà ta, loạt xoạt một phát rơi ra dây chuyền Tiffany và trâm cài Van Cleef & Arpels của tôi, “Mọi người mau nhìn xem! Bà này giấu bao nhiêu đồ của người ta!”
Khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn.
Bạn thân tôi ngồi ung dung trên ghế thái sư gặm hạt dưa, nhìn công đức bộ cập nhật điên cuồng:
【Vạch trần bác cả tham tiền mừng: +500 điểm】
【Tịch thu trang sức tang vật: +1000 điểm】