Tôi Cưới Ở Trần Gian, Bạn Thân Gom Quà Dưới Địa Phủ - Chương 1
1
Thanh Minh.
Tôi mang theo bánh ngọt và trà sữa đến mộ bạn thân.
“Chúc mừng Thanh Minh! Cái tiệm trà sữa mày thích dẹp tiệm rồi, tao đổi sang vị khác nha.”
Chưa nói xong, cây nến cắm trên bánh đột nhiên “phụt” tắt ngúm.
“Ôi trời ơi! Bảo bối nhỏ của tao ơi! Đây là phiên bản giới hạn của tiệm nổi tiếng trên mạng đó, tao đội mưa ba tiếng mới xếp hàng mua được đấy!” Tôi lấy bật lửa ra châm lại nến, “Mày lúc còn sống cứ nói phải thử cái mới, giờ ch.t rồi còn kén ăn hả?”
Ngọn lửa chập chờn một chút, rồi lại cháy thẳng tắp.
Một năm trước, bạn thân tôi bị ung thư.
Tôi ôm lấy cô ấy gầy gò như cành củi khô mà khóc đến nấc nghẹn.
Ngón tay gầy như cọng rơm của cô ấy nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay tôi, vẽ thành một khuôn mặt cười nguệch ngoạc:
“Bạn học Lâm Dư à, sau này không có bản cung trấn giữ trận địa… khụ… bị khách hàng mắng mỏ cũng không ai chửi lại giúp mày đâu, mày phải gồng lên mà sống đó.”
Không giống tôi.
Cô ấy lanh lợi, chanh chua, lúc nào cũng là người bảo vệ tôi. Sau khi cô ấy mất, tôi buồn bã một thời gian rất dài.
Lúc này.
Gió núi cuốn tro vàng quét lên mặt tôi, tôi ngồi xếp bằng trên nền đất ướt, kể cho cô ấy nghe mấy chuyện dạo gần đây.
“Tuần trước họp lớp, mày đoán xem tao gặp ai? Chính là cái anh mày từng thầm mến đó! Ảnh dẫn theo bạn gái mới đi cùng. Con bé đó mặc bộ đồ Chanel mùa xuân năm nay mà mày nhắc cả tám trăm lần ấy, đẹp ghê luôn.”
Ngọn nến “xèo” một tiếng lại tắt.
Trong ảnh trên bia mộ, ánh mắt ngạo nghễ kia như cau lại.
“Gấp gì chứ, phần quan trọng còn phía sau.
“Lúc ảnh qua cụng ly, cúc áo bung bay hai cái, bụng bia còn to hơn cả bụng mày lúc bị tràn dịch sau hóa trị nữa hahaha…”
Ngọn lửa lại cháy lên lần nữa.
Như thể đang bật cười cùng tôi, một tiếng cười ngầm hiểu.
“Được rồi, thật ra hôm nay tao đến là để nói chuyện quan trọng…”
Cô gái trong ảnh trên bia mộ buộc tóc hai bên, cười tươi như cơn gió hè rực rỡ, hoàn toàn khác với hình ảnh yếu ớt nằm trên giường ICU với đủ thứ ống dẫn.
Tôi nghiêm túc nói:
“Ngày hôm đó, Lương Kiệt cầu hôn tao.”
Không khí bỗng chốc đông cứng.
Một lúc sau, ngọn nến bất ngờ bùng cháy cao đến ba thước.
Tôi luống cuống vỗ tàn lửa bắn lên váy.
“Biết rồi biết rồi.
“Hồi trước mày nói tao kết hôn nhất định phải để mày làm phù dâu, lần này tao sẽ đốt thiệp cưới cho mày nha.”
Thấy chưa,
Làm cô nàng phấn khích như thế cơ mà.
Chắc hẳn là đang rất vui thay cho tôi nhỉ.
2
Tối hôm đó.
Tôi mắc kẹt trong mộng cảnh, bất ngờ bị một luồng sáng mạnh chiếu thẳng đến mức không mở nổi mắt.
Bạn thân tôi bước tới như phá không trung, trên chân là đôi giày cao gót mười phân.
Cô ấy vẫn độc mồm độc miệng như mọi khi —
“Lâm Dư, não mày bị váy cưới siết hỏng rồi à? Lương Kiệt cái tên đó còn chưa thắt chặt dây lưng, mày đã gấp gáp nhảy vào hố lửa hả?”
“Vãi chưởng, mày báo mộng được hả?”
Tôi nhào đến định ôm lấy cô ấy, ai ngờ bị cô tát thẳng một lá bùa vàng lên mặt.
“Người sống dương khí nóng bỏng, mày biết không? Tháng trước con Tiểu Thiến tầng bên vừa ôm mẹ nó một cái, giờ còn đang truyền nước ở khoa bỏng Cầu Nại Hà kia kìa!”
Tôi bĩu môi.
“Mày vừa nói cái gì về Lương Kiệt cơ?”
Nhắc tới cái tên đó, bạn thân tôi lập tức nghiêm túc lại.
“Không phải mày định cưới hắn sao?
“Cưới đi, cưới cho tới chết luôn ấy!
“Chờ mày bị hắn hành cho chết, thì chôn ngay cạnh tao, Thanh Minh Trung Nguyên hai mùa cúng lễ, mày ăn ké lẩu cay của tao, tao giành biệt thự giấy của mày, đôi bên cùng có lợi!
“Nếu không ai đốt đồ cúng cho mày, mày cũng còn có thể xài ké của tao, khỏi làm ma đói chết đường chết chợ.”
Tôi trừng mắt.
“Mày đang nói cái quỷ gì vậy?”
Ngón tay cô ấy như muốn chọc thủng đầu tôi:
“Đồ ngu!
“Lương Kiệt với con em gái hời của mày – Triệu Đình – cấu kết với nhau, định cho mày tuyệt hậu luôn đấy, mày thật sự không nhận ra chút nào à?”
Tôi là trẻ mồ côi.
Ban đầu được vợ chồng nhà họ Triệu nhận nuôi, chưa được mấy năm, mẹ nuôi sinh ra Triệu Đình, rồi không muốn nuôi tôi nữa.
May mà lúc đó tôi cũng đã lớn, nhờ hàng xóm, khu phố giúp đỡ và vừa học vừa làm, không chỉ học xong cấp ba, mà còn thi đậu vào đại học danh tiếng.
Sau khi bạn thân qua đời, tôi đau lòng đến tuyệt vọng, lúc đó gặp được Lương Kiệt – một người dịu dàng chu đáo – rồi tự nhiên bước vào mối quan hệ với hắn.
Về phần Triệu Đình, tuy hiện tại chẳng thân thiết gì mấy, nhưng hồi nhỏ tôi từng chăm nó, nó cũng từng gọi tôi là chị mấy năm trời.
Bạn thân tôi tiếp tục xả một tràng:
“Lương Kiệt với Triệu Đình vốn đã là một đôi rồi.
“Số tiền mày cày như trâu ngựa sau khi tốt nghiệp ở công ty lớn, Triệu Đình nó vốn đã ghen tị muốn chết rồi.
“Giờ người ta tính cả rồi, mày – một con nhỏ mồ côi – cưới vào nhà Lương Kiệt, không phải để hắn muốn bóp sao thì bóp à?”
Tôi nuốt nước bọt.
Không thể nào.
Lương Kiệt với Triệu Đình bình thường có qua lại nhiều gì đâu?
Chắc do tôi bị hội chứng lo âu tiền hôn nhân rồi, mới mơ ra mấy thứ này.
Ngủ tiếp thôi.
Thấy tôi vẫn không tin, bạn thân tôi tức đến mức đạp tôi một cú:
“Ngủ ngủ ngủ, bà đây tốn đống công đức để báo mộng, mày chỉ biết ngủ thôi hả?
“Không nói nhảm nữa, tự mày coi đi.”
Nói xong, ngón tay cô ấy chạm lên thái dương tôi, một luồng khí lạnh như xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Ngay sau đó, trước mắt tôi hiện ra cảnh tượng Lương Kiệt ôm chặt lấy Triệu Đình quấn quýt trong khách sạn, hương hoa lẫn lộn với tiếng thở dốc lộn xộn của bọn họ.
Sau khi xong việc, Triệu Đình soi gương tô lại son môi:
“Tiền tiết kiệm của Lâm Dư với căn nhà đó, sau khi cưới chắc em lấy được nhỉ?”
Trong gương phản chiếu bóng lưng Lương Kiệt đang cài thắt lưng:
“Vội gì, chờ lấy được giấy đăng ký kết hôn, anh bảo cô ta đổi tên trên sổ đỏ thành em là xong.”
“Cô ta là con gái mà để dành nhiều tiền thế, định làm gì chứ? Ba mẹ em nuôi cô ta lớn chừng đó, chẳng biết cảm ơn. Đợi hai người cưới nhau, thì tiền là của anh rồi còn gì.”
Nụ cười của Lương Kiệt khiến tôi buồn nôn không chịu nổi:
“Bé cưng nói sai rồi, không phải của anh, là của chúng ta.”
…
Bạn thân tôi chửi rất khó nghe.
Nhưng toàn là chửi tôi:
“Thật muốn bị mày làm cho tức chết mà sống dậy luôn cho rồi!
“Năm đó nhà họ Triệu nhận nuôi mày, chỉ để ăn bám tiền trợ cấp và chia thêm suất đền bù giải tỏa!
“Giờ hai đứa cặn bã đó đứng sờ sờ bên cạnh mày liếc mắt đưa tình mà mày cũng không thấy! Hai con mắt đó gắn trên mặt mày để làm cảnh hả?
“Ngày nào cũng cày cuốc kiếm tiền kiếm tiền, kiếm nhiều vậy mà cái đầu không biết dùng tí nào!
“Còn chạy tới trước mộ tao mà bô bô nói muốn kết hôn! Biết tao tốn bao nhiêu công đức mới gom đủ để báo mộng cho mày không? Tao phải bán nửa năm hàng xách tay canh Mạnh Bà mới gom đủ đấy!
“Bình thường tao sắp được quỷ sai chuyển chính thức rồi, mày tưởng thi công chức địa phủ dễ lắm hả? Đang chuẩn bị lên chức bị mày phá nát!”
Chửi xong, cô ấy thở hổn hển một hơi:
“Thôi được rồi, Lâm Dư.
“Những lời tiếp theo mày phải nhớ kỹ…”
Giọng cô ấy cứ đều đều lải nhải.
Tôi chỉ cảm thấy mắt mình ngày càng nặng trĩu.
“Xong đời, hết thời gian rồi.”
Tôi còn định nói thêm vài câu, nhưng bị cô ấy đạp thẳng vào một xoáy nước màu đen.
Ngay khoảnh khắc mất trọng lực, tôi còn nghe giọng cô ấy la oang oang bên tai:
“À đúng rồi, loại trà sữa mới hot gần đây ngon lắm đó! Nhớ mua cho tao hai ly nữa, thêm nhiều trân châu! Phải là nóng hổi nha! Không là bọn giao hàng dưới địa phủ toàn lén uống trộm đó——”
3
Sáng hôm sau, sương mù vẫn chưa tan hết, tôi vác hai thùng trà sữa to tướng đẩy bật cổng sắt nghĩa trang bước vào.
Không biết đã đốt bao nhiêu tiền vàng rồi, đống kim nguyên bảo chất như núi trước bia mộ bỗng nổ “đùng” một tiếng, giọng mắng quen thuộc của bạn thân truyền ra:
“Lâm Dư, mày đốt tiền vàng không thể chuyển khoản quét mã được hả? Bà đây ngồi xếp vàng mã tới gãy cả móng tay rồi này!”
Ngay sau đó, bóng cô ấy hiện lên từ làn khói nhang lượn lờ, lộ rõ cặp quầng thâm mắt y hệt kiểu cày phim xuyên đêm.
Tôi hít một hơi lạnh.
“Sao mày trông tàn tạ vậy?”
Hôm qua trong mơ vẫn chưa đến nỗi này mà?
“Tối qua tăng ca.”
“Hả? Làm ma cũng phải đi làm à?”
Chết rồi mà còn phải làm trâu làm ngựa nữa sao! Tin này tuyệt vọng quá rồi đó!
“Còn không phải vì mày à. Tối qua báo mộng cho mày tính là đi công tác, về địa phủ còn bị Diêm Vương bắt đi sửa hệ thống sổ sinh tử.”
Cô ấy quăng ra một mã QR cực gọn, “Quét nhanh đi, tao đang tranh top doanh số quỷ sai tháng này đó.”
Cái gì cơ?
Tôi run run móc điện thoại ra quét mã, trên trời bỗng “soạt” một phát hiện ra giao diện chiếu toàn cảnh ba chiều.
“Vãi chưởng, âm phủ bây giờ hiện đại vậy luôn á?”
Bạn thân tôi nhanh chóng dùng tay lướt màn hình lật trang.
“Đừng quê mùa nữa, địa phủ từ lâu đã cải cách số hóa, văn phòng không giấy tờ rồi. Dạo trước còn có cao thủ IT đầu thai vào chỗ chuyển kiếp, mang theo cả máy tính lượng tử…”
Nhưng mấy câu sau tôi không nghe vào được nữa.
Tôi đang há hốc mồm nhìn bản giao diện địa phủ trên ‘Công đức bộ’ giống y hệt phần mềm DingTalk, hiển thị đầy những tội trạng của Lương Kiệt:
Ngày 8 tháng 3: Dùng trộm thẻ tín dụng của vị hôn thê Lâm Dư để nạp quà tặng nữ streamer.
Ngày 1 tháng 4: Sửa kết quả khám sức khỏe của vị hôn thê, làm giả bệnh vô sinh.
Ngày 5 tháng 4: Cùng Triệu Đình bàn kế hoạch chia tiền bảo hiểm nếu “vô tình tử vong”.
“Ngay cả Tết Thanh Minh cũng không tha!” Tôi giận tới mức bóp nát ly trà sữa trong tay, “Tối qua hắn còn bảo đang bận trang trí địa điểm tổ chức tiệc cưới cơ mà.”
“Địa điểm á?”
Bạn thân tôi hừ một tiếng rồi mở đoạn ghi hình.
Trong phòng suite khách sạn, rải đầy trên sàn không phải là cánh hoa hồng, mà là nội y ren của Triệu Đình.
Ống kính lia đến tủ đầu giường, bản công chứng tài sản trước hôn nhân của tôi đang nằm dưới ly rượu vang.
“Đám cưới này, tôi không cưới nữa!”
Tên cặn bã này!
Bình thường giả bộ đàng hoàng tử tế.
May mà bạn thân tôi hiển linh nhắc nhở, không thì đúng là chết cũng chẳng biết vì sao.
“Cũng không cần cực đoan vậy.”
Bạn thân tôi đột nhiên đổi sang kiểu cười tươi chuyên nghiệp của top sales.
“Chị em à, đám cưới này bắt buộc phải tổ chức. Đợi tới hôm đó, đám họ hàng yêu ma quỷ quái nhà họ Lương kéo đến đủ—”
“Đinh đông.”
Trên công đức bộ bật ra nhiệm vụ mới:
【Mỗi khi vạch trần một người nhà họ Lương, sẽ nhận được một đèn đỏ công đức địa phủ.】
Bạn thân tôi phấn khích đến mức hai tay nắm chặt, mắt sáng như sao:
“Mày không biết chứ, họ hàng nhà hắn toàn là hàng hiếm có khó tìm, đúng là mỏ vàng công đức di động! Tao lần này coi như được phát lì xì cưới rồi ha ha ha ha!”
Tôi ngồi tiêu hóa thông tin một lúc.
“Ý mày là, mày muốn tao tổ chức đám cưới… để mày gom tiền mừng dưới âm phủ?”
Bạn thân tôi huýt sáo:
“Chuẩn luôn.”
Khóe miệng tôi giật giật—
Tôi làm đám cưới ở dương gian,
Cô ấy thu tiền mừng ở âm gian.
Người phụ nữ này,
Chết rồi vẫn còn khôn như quỷ.
Bạn thân tôi đắm chìm trong niềm vui chiến thắng: “Tới lúc đó tao chắc chắn được chuyển chính thức thành quỷ sai rồi ha ha ha!”
Tôi âm thầm bắt đầu tính kế.
Nếu đã vậy,
Còn phải vững vàng đối phó với cả nhà họ Lương, không thể để lộ sơ hở.
Tôi quyết định trong ngày cưới sẽ giả vờ không biết gì,
Cho bọn họ nếm chút ngọt trước đã.