Tôi Cũng Có Thể Đậu Bắc Đại! - Chương 3
Tôi không dám làm phiền Đàm Tranh, sợ không kiềm lòng mà nhờ cậu giảng bài, chỉ biết xem đi xem lại những ghi chú cậu đã viết.
Hệ thống: [Hảo Hảo, cậu nên nghỉ ngơi thật tốt.]
Tôi: [Để tôi xem thêm một câu nữa thôi, Tiểu Hệ. Tôi không thể thất bại, không thể phụ lòng bố mẹ và thầy cô, không thể phụ lòng cậu…]
Hệ thống: [Còn ai nữa?”]
Tôi: [Còn Đàm Tranh.]
Hệ thống: [Cậu ấy biết cậu rất nỗ lực.]
Hệ thống: [Cậu ấy tin tưởng cậu.]
Những ngày cuối cùng, hệ thống trò chuyện cùng tôi, làm giảm bớt lo lắng, giúp tôi có thể ngủ đúng giờ.
Tối trước ngày thi, Đàm Tranh bất ngờ liên lạc với tôi, hẹn gặp ở thư viện.
Cậu ấy tặng tôi một lá thăm “đại cát đại lợi.”
“Cậu xin à?”
“Anh trai cho.”
“Cậu có không?”
Đàm Tranh gật đầu, ánh mắt dịu dàng. Tôi cẩn thận cầm lá thăm, đùa: “Người cậu quen toàn những người kỳ lạ mà giỏi ghê.”
Cậu cười: “Lần sau giới thiệu họ cho cậu.”
Tôi: “Được đó.”
Ngày thi đại học, tôi và Đàm Tranh nhắn tin cho nhau:
[Chúc may mắn, Đàm Tranh.]
[Chúc may mắn, Kiều Hảo.]
Chúng tôi không thi cùng một điểm, nhưng hai trường không xa nhau lắm. Ngày cuối cùng thi xong, các bạn học ùa ra ôm lấy bố mẹ và bạn bè đang đợi.
Có người hò reo vui sướng, có người rưng rưng nước mắt, không khí ẩm ướt của mùa hè như vẽ lên một dấu chấm hoàn hảo.
Tôi xách túi bút chạy về phía thư viện. Dưới bậc thềm, tôi thấy Đàm Tranh đã đợi sẵn.
Tôi thở hổn hển, lắp bắp: “Lại làm bài à?”
Cậu ấy lấy từ túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho tôi: “Chọn vài cuốn sách đọc cho kỳ nghỉ hè.”
Tôi lau qua loa mồ hôi trên má, quay người vào thư viện: “Được thôi, tôi cũng chọn vài cuốn.”
Chúng tôi đi từ kệ sách thiếu nhi đến kệ sách văn học, tôi nghĩ cậu sẽ chọn những tác phẩm kinh điển trong và ngoài nước, như “Shakespeare,” “Trăm năm cô đơn,” “Sống,” hay “Kiếp nạn sống chet.”
Hoặc những cuốn bán chạy với ý tưởng đột phá như “Tam thể,” “Dạ hành bạch,” hay “Không còn ai sống.”
Tôi định chọn theo cậu, không ngờ lại bị dẫn đến kệ sách văn học thanh xuân. Đàm Tranh lướt mắt qua từ trái sang phải, bất ngờ rút ra một cuốn tiểu thuyết tình cảm trên tầng cao nhất.
Tôi trợn tròn mắt, không tin vào những gì đang thấy. Cậu ấy thản nhiên mở bìa sách, lật trang đầu tiên và bắt đầu đọc.
Tôi nhớ lại cái bìa dát vàng lướt qua vừa rồi, trên đó ghi năm chữ: “Cô bé thanh mai của anh ấy.”
Hóa ra học thần cũng đọc loại tiểu thuyết ngọt ngào, não ngắn thế này sao?
“Đàm Tranh, cậu không cầm nhầm sách chứ?”
“Hử?”
Cậu ấy ngẩng đầu, cười một chút rồi cúi xuống.
“Không nhầm.”
Khóe miệng tôi co giật: “Hay không?”
Cậu khẽ nhếch môi, phát ra một tiếng: “Ừm…”
Tôi nghiến răng, hỏi tiếp: “Cậu sẽ không định học hỏi gì từ đó chứ?”
Cầu xin cậu đừng “ừm ừm” nữa, tôi thật sự sẽ sụp đổ mất.
Cậu ấy như đoán được suy nghĩ của tôi, khép sách lại, ngước nhìn tôi, cười: “Ừm, muốn theo đuổi một người.”
06
Tôi choáng váng, thật sự.
Đàm Tranh hóa ra có người cậu ấy thích rồi. Vị sư phụ lạnh lùng coi toán học là bạn gái này hóa ra lại giấu ai đó trong lòng. Thứ lỗi cho tôi, tôi không thể chấp nhận được. Hỏi cậu ấy cũng không nói, thần thần bí bí.
Thế là đến ngày có điểm thi đại học, điểm của tôi bị ẩn, tôi lập tức gọi điện cho Đàm Tranh. Cậu ấy cũng vậy.
Tôi vui đến mức không nói nên lời: “Tôi giỏi quá, Đàm Tranh, chắc chắn cậu là thủ khoa!”
Đàm Tranh cười khẽ: “Sao không nghĩ đến bản thân mình?”
Tôi nghẹn ngào: “Tôi cũng mơ được như vậy… nhưng chắc không thể, nhưng tôi cảm thấy mình thi tốt hơn lần trước!”
Không biết có phải do tự cảm thấy tốt hay không, hôm thi tôi thật sự rất bình tĩnh.
Đàm Tranh lại hỏi: “Muốn vào Thanh Hoa không?”
Tôi do dự một chút.
“Thanh Hoa cũng được.”
“Nghe nói Thanh Hoa nhiều trai đẹp lắm.”
Cậu ấy cười khẽ: “Ừ, còn có…”
Tôi đã hoàn toàn chìm trong hưng phấn, chẳng nghe rõ cậu nói gì: “Trai đẹp thông minh, đúng chuẩn gu!”
Loáng thoáng tôi nghe cậu ấy nói: “Vậy thì đừng đến nữa.”
Ba ngày sau điểm bị ẩn sẽ được công bố, tôi ở nhà chờ xem điểm thì giáo viên chủ nhiệm bất ngờ đến nhà đón tôi lên trường.
Bên ngoài dãy lớp học treo 20 băng rôn, loa phát liên tục, trong lớp cũng treo bốn băng rôn che tên học sinh.
Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, các thầy cô đều có mặt, còn có 20 học sinh bị ẩn điểm.
Trương Tử Hạo và Quyền Tĩnh Tĩnh cũng trong số đó, họ nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên suýt rớt cằm. Quyền Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên hỏi: “Điểm của cậu bị ẩn à?”
Tôi lườm cô ta một cái, đáp lại: “Chẳng lẽ tôi đến đây để trao giải cho các cậu sao?”
Điểm bị ẩn hôm nay có thể tra được, Trương Tử Hạo và Quyền Tĩnh Tĩnh đã có điểm, lần lượt là 701 và 695.
Những người chưa tra điểm là thủ khoa tỉnh, người đứng thứ tư và thứ sáu trong tỉnh. Tôi đếm người, có ba người, nhưng tính thêm tôi lại thành bốn. Thừa ra một người là sao?
Trương Tử Hạo nhìn gương mặt tái nhợt của tôi, cười nhạo: “Điểm của cậu chắc bị sai rồi. Có khi còn chẳng đỗ đại học đâu.”
Tôi lườm cậu ta, bỗng quay sang hỏi giáo viên tuyển sinh Bắc Đại: “Thầy ơi, Bắc Đại có thể tuyển sinh kiểu gói không? Kiểu nhận luôn cả bạn gái của một học sinh ấy.”
Thầy giáo Bắc Đại: “Ý em là muốn gói bạn trai? Điểm số bao nhiêu?”
Tôi ngẩng cao đầu, chỉ vào Trương Tử Hạo: “Không phải em, mà là cậu này.”
Quyền Tĩnh Tĩnh tức giận hét lên: “Đừng đùa nữa, bọn tôi đủ điểm vào Bắc Đại rồi!”
Tôi giơ tay lên, nhún vai: “Đùa thôi mà, nữ thần không giận chứ?”
Cách gọi “nữ thần” khiến Quyền Tĩnh Tĩnh nghẹn họng, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm gọi tôi, Đàm Tranh, và hai người đứng thứ tư, thứ sáu lên bục. Hiệu trưởng cầm điện thoại công bố điểm số.
Người đứng thứ sáu: Diệp Văn, 712 điểm.
Người đứng thứ tư: Lý Tiêu Long, 715 điểm.
Tiếng vỗ tay vang lên, thầy cô trao hoa và ôm chúc mừng. Tôi càng lúc càng căng thẳng, tim đập như trống gõ.
Chỉ còn lại thủ khoa tỉnh.
Chắc chắn là Đàm Tranh.
Hay đúng như Trương Tử Hạo nói, điểm của tôi sai, vậy thì xấu hổ chet mất.
Khi tôi nghĩ mình không chịu nổi muốn chạy khỏi lớp học, hiệu trưởng đột nhiên tuyên bố: “Chúc mừng Kiều Hảo và Đàm Tranh trở thành thủ khoa đôi của tỉnh ta, điểm số 721.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, giáo viên chủ nhiệm đã ôm chầm lấy tôi, xúc động hét lên: “Kiều Hảo, em làm tôi bất ngờ quá, em là niềm tự hào của trường!”
Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng quay sang tìm Đàm Tranh, giọng run rẩy: “Người còn lại là… là…”
Đàm Tranh nhìn tôi, ánh mắt kiên định: “Chắc chắn là tôi.”
Sau đó là một buổi phỏng vấn trực tiếp. Đàm Tranh thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng: “Học Thanh Hoa.”
Tôi cũng nói ngay: “Học Bắc Đại.”
Cậu ấy nghiêng đầu hỏi tôi: “Không muốn cùng tôi đến Thanh Hoa à?”
Tôi nhẹ nhàng chạm cùi chỏ vào cậu, nhỏ giọng: “Tôi thích khối Văn mà.”
Cậu cúi đầu thấp hơn, học theo giọng tôi: “Bắc Đại cũng không tệ.”
Tôi hào hứng hỏi: “Cậu định đến sao?”
Cậu còn chưa nói gì thì các giáo viên Thanh Hoa đã vây quanh: “Đàm Tranh, em không được đổi ý đâu, có quay phim lại rồi!”
“Đúng vậy, Thanh Hoa hợp với khối Tự nhiên hơn, đừng đi Bắc Đại nhé.”
“Phải đó, vào Bắc Đại cũng chỉ là rẽ ngang, yêu xa cũng không xa lắm.”
Tôi bật cười, ghé tai cậu nói: “Nghe nói hồ Vị Minh ở Bắc Đại trượt băng chỉ 5 đồng, còn Thanh Hoa hình như 20 đồng.”
Thầy giáo Thanh Hoa móc ngay một tấm thẻ từ túi ra: “Bọn thầy bao hết, bao trọn đời!”
Tôi cười đến lăn lộn trên màn hình trực tiếp, nắm chặt cổ tay Đàm Tranh cười rung cả người.
Đàm Tranh kéo tôi lên, xoa đầu tôi, rồi quay sang các thầy giáo đang sắp phát đ//iên, dịu dàng cười: “Cảm ơn thầy, em sẽ không thay đổi ý định, thầy yên tâm.”
Tôi phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Các thầy giáo Thanh Hoa đồng loạt thở phào, suýt nữa mất một thủ khoa. Tôi và Đàm Tranh quay lại nhìn nhau, cười thành tiếng.
Bình luận trực tiếp lại điên cuồng:
[Yêu nhau đi, tôi không chịu nổi nữa, tiền mừng cưới tôi bỏ!]
[Tôi thấy hai người này yêu nhau rồi, không thì làm sao ngọt ngào thế!]
[Thủ khoa đôi mà là trai xinh gái đẹp, ai đỡ nổi đây!]
Người quay phim vội chuyển góc máy, ho nhẹ nhắc nhở: “Thanh Hoa, Bắc Đại, chú ý chừng mực.”
Sau đó, tôi và Đàm Tranh cùng rời đi. Trương Tử Hạo bất ngờ đuổi theo, nói không đồng ý chia tay.
Anh trai à, anh đùa tôi à? Não anh phản ứng chậm cả thập kỷ rồi.
Tôi không để ý đến hắn ta, còn chủ động nắm tay Đàm Tranh, nói với Trương Tử Hạo: “Anh là cái quái gì.”
Đi được một đoạn xa khỏi trường, tôi vội buông tay Đàm Tranh: “Sư phụ, vừa nãy mượn tay cậu một chút, cậu không ngại chứ?”
Đàm Tranh nhướng mày, tay đút túi quần, nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi cũng mượn cậu một thứ.”
“Gì vậy?”
“Mượn một cái ôm.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã đưa tay ôm chặt lấy tôi. Cậu ấy nói khẽ bên tai tôi: “Chúc mừng cậu, Hảo Hảo.”
Tôi cũng ôm lại cậu: “Cùng mừng, cùng mừng.”
Cơn gió chiều hôm ấy hơi nóng, nóng đến mức như có một ngọn đuốc trong lồng ngực, cháy rực rồi để lại hơi ấm dịu dàng trong tim người đối diện.