Tôi Bị Mẹ Ruột Dùng Một Miếng Thịt Để Đổi - Chương 2
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
4
Từ sau lần đó, Phùng Tuấn đối xử với tôi tốt hơn nhiều.
Tôi cũng đã tha thứ chuyện anh ta làm tôi bị lạc rồi.
Chỉ là dạo gần đây chắc do ăn nhiều quá, bụng cứ khó chịu, chẳng muốn đi lại.
Mẹ để ý vài ngày, cuối cùng quyết định đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi thật sự không muốn đi bệnh viện chút nào!
Vừa đến cổng, tôi đã vùng vẫy kịch liệt, chỉ hận không thể bay khỏi chỗ này ngay lập tức.
Mẹ dịu dàng giữ lấy vai tôi: “Tuyết Nhi, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ không thích con nữa đâu.”
Thôi được rồi, tôi không muốn mẹ không thích mình đâu.
“Không sao đâu, chỉ là tiêu hoá hơi kém, về nhà xoa bụng nhiều là được.”
Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai khiến tôi giật mình quay đầu lại.
Người đàn ông ấy dịu dàng cúi đầu nhìn tôi, hàng mi dài phủ bóng mờ nhẹ trên mí mắt.
“Phải làm thế nào vậy bác sĩ?” Mẹ khiêm tốn hỏi.
Những đốt ngón tay trắng mịn như ngọc nhẹ nhàng ấn lên bụng tôi, khiến tôi thoải mái thở ra một tiếng.
Ừm… mẹ ơi, con hình như… yêu rồi…
Lúc rời đi, tôi cứ bịn rịn không nỡ, vừa quay đầu nhìn bác sĩ tiễn mình ra cửa thì lập tức trượt chân ngã oạch xuống đất.
Mẹ ơi, đau quá, hay để bác sĩ xem lại giúp con đi?
Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt long lanh.
Mẹ “phì” cười: “Cái đồ nhóc con, thấy trai đẹp là chẳng nhấc nổi chân, không chịu đi là mẹ giận đó nha.”
Vừa nói, mẹ vừa kéo tay tôi đứng dậy, tôi đành chậm rì rì theo mẹ về nhà.
Phùng Tuấn càng ngày càng bận, thu nhập cũng ngày một cao hơn.
Chúng tôi chuyển từ căn nhà nhỏ sang một căn nhà lớn.
Nhà mới rộng lắm, rộng đến mức tôi có thể chạy mấy vòng trong phòng khách.
Nhưng tôi vẫn thích căn nhà nhỏ cũ hơn, mỗi lần đi dạo tôi đều tranh thủ lúc mẹ không để ý để chạy về đó.
Lần nào tôi cũng chạy bậy, mẹ lại nổi giận. Về sau tôi ngoan hẳn, luôn lẽo đẽo theo sau mẹ, không dám chạy lung tung nữa.
Thật ra tôi chỉ sợ, nếu chúng tôi chuyển nhà, mẹ ruột của tôi sẽ không tìm được tôi nữa.
Tôi lúc nào cũng đầy năng lượng, nhưng mẹ bận lắm, cả ngày tôi chỉ có thể nằm trên sofa, từ lúc mặt trời mọc chờ đến khi mặt trời lặn, chỉ để được ôm mẹ hai tiếng buổi tối.
Mỗi ngày đều như thế.
Bác giúp việc đến dọn dẹp mỗi ngày, tôi rất ngoan, khi bác tắm cho tôi tôi cũng không quậy phá, chỉ là mỗi lần nước bắn lên đầu, tôi lại không nhịn được mà lắc mạnh một cái, khiến bác bị ướt cả mặt.
Tôi cứ nghĩ cuộc sống sẽ bình yên như vậy mãi…
Cho đến một ngày, Phùng Tuấn đưa về một cô “dì” lạ mặt.
5
Cô dì ấy rất xinh đẹp, tóc xoăn đỏ rực, môi cũng đỏ chót, trông giống y như mụ yêu núi đen trong truyện mẹ hay kể – loại chuyên ăn thịt trẻ con.
Tôi rất sợ cô ta sẽ ăn tôi, dù tôi không phải là “trẻ con xấu”.
“Đây là Tuyết Nhi à?”
Trên người cô ta có một mùi rất kỳ quặc, nồng đến mức khiến tôi nhăn mặt, lỡ hắt hơi liên tục mấy cái ngay vào mặt cô ta.
“Ái dà!”
Cô ta lùi lại một bước, rút khăn giấy lau mặt đầy vẻ khó chịu.
“Tống Na, em đừng lại gần Tuyết Nhi,” Phùng Tuấn kéo tay cô ta lại, rồi phẩy tay với tôi như xua đuổi, “Đi chỗ khác chơi đi.”
Giọng anh ta lạnh lùng chưa từng thấy.
Tôi ngập ngừng một lúc, không giống mọi lần chạy tới làm nũng nữa, mà cúi đầu lặng lẽ bước đi.
Trong lòng hơi buồn, chẳng hiểu vì sao.
Cô ta là ai vậy?
Sao lại được đi cùng Phùng Tuấn về nhà?
Họ đang làm gì thế? Cãi nhau à? Tôi không hiểu.
Tống Na thấy tôi cứ nhìn họ chằm chằm, liền kéo tay Phùng Tuấn, “Mình vào phòng đi.”
Phùng Tuấn tỏ vẻ không quan tâm: “Chỉ là…”
“Ui da, em không thích mà.”
Giọng cô ta ngọt đến mức phát ngấy, vừa cất lên là Phùng Tuấn liền mềm nhũn, lập tức theo cô ta vào phòng ngủ.
Ánh nắng kéo dài cái bóng nhỏ của tôi trên sàn, tôi ngồi yên ngắm tia sáng vàng ấm trải dài, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, hai người bọn họ cuối cùng cũng từ trong phòng bước ra.
Dính lấy nhau y như sinh đôi dính liền, tôi nghiêng đầu nhìn, bình thường tôi cũng bám lấy mẹ như thế.
Phải chăng mẹ của Phùng Tuấn cũng không cần anh ta nữa, nên giờ anh ta cũng đi tìm “mẹ mới”?
“Tuyết Nhi, con ngoan ngoãn đừng nói với mẹ nhé, ba cho con ăn món con thích nhất – xúc xích nè?”
Phùng Tuấn đưa ra cây xúc xích mà tôi thích nhất.
Tôi cắn một phát, quay người đi luôn, không thèm để ý đến anh ta.
“Nó thì biết nói gì chứ?” Tống Na cười khẩy, đầy khinh miệt.
“Tuyết Nhi thông minh lắm.” Phùng Tuấn thở dài, rồi ôm cô ta rời đi.
—Mẹ hôm nay về rất muộn.
Tôi ngồi đợi ngay cửa, vừa nghe tiếng mở khóa liền lao đến ôm chầm lấy mẹ.
Mẹ cười khúc khích, né tránh cú nhào tới của tôi.
“Không được đâu Tuyết Nhi, mẹ giờ không bế con được nữa rồi.”
Khuôn mặt mẹ rạng rỡ niềm vui.
Tại sao vậy?
Tôi tiến sát lại nhìn gương mặt mẹ, rồi lại lùi ra hai bước, đi vòng quanh mẹ.
Cảm giác mẹ hôm nay có gì đó khác lạ, hình như… đẹp hơn thì phải?
Tôi hoang mang lắm.
“Ta-da-da-da~” Mẹ giơ tờ siêu âm trong tay lên, “Mẹ mang thai rồi, con sắp có em trai hoặc em gái đấy, vui không?”
Trong đôi mắt mẹ ánh lên những vì sao, hàng mi cong cong khẽ run, để lộ sự hồi hộp đang giấu kín.
Tất nhiên là vui rồi!
Tôi định nhảy tới ôm mẹ, nhưng lại do dự đứng yên – mẹ mang thai rồi, tôi không được nghịch ngợm nữa.
Mẹ thấy tôi phấn khích, liền “chụt” một cái hôn lên má tôi.
“Tuyết Nhi, hôm nay con lén ăn gì phải không?”
Mẹ liếc thấy vỏ xúc xích trong thùng rác, “Lạ thật, con mở được túi này sao?”
Tôi chột dạ.
Mỗi ngày mẹ chỉ cho tôi ăn một cây xúc xích thôi, mà sáng nay tôi đã ăn rồi, tất cả là do Phùng Tuấn cả đấy!
“Lần sau không được lén ăn nữa nhé.”
Mẹ xoa xoa tóc tôi, không hề nổi giận.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ bận rộn nấu một bàn ăn lớn, rồi ngồi trên sofa ôm tôi vào lòng chờ ba về.
“Tuyết Nhi, giá mà con biết nói thì tốt biết bao, bảo bối của mẹ nhất định sẽ là một thiên thần nói nhiều đáng yêu.”
Tôi lặng lẽ cúi đầu, sống mũi cay cay.
Rồi cánh tay mẹ vòng qua cổ tôi: “Con thích em trai hay em gái hơn?”
Tôi nhìn cái bụng vẫn còn phẳng lì của mẹ, chắc là em trai rồi.
Mẹ lẩm bẩm một mình rất lâu, sau đó tựa lên người tôi mà ngủ thiếp đi.
Tôi không dám cử động.
Không biết qua bao lâu, mẹ chợt giật mình ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ bối rối, rồi vội vàng cầm điện thoại gọi cho Phùng Tuấn.
“Xin lỗi anh yêu, tối nay anh có một bữa tiệc, chắc về muộn lắm.”
Giọng nói áy náy của Phùng Tuấn vang lên từ đầu dây bên kia.
Mẹ dịu dàng gật đầu: “Không sao đâu, anh cứ bận việc đi, em cũng không có gì làm.”
Cúp máy, mẹ nhìn mâm cơm đầy trước mắt, khẽ lắc đầu, rồi tự múc cho mình một bát canh, chậm rãi húp từng ngụm.
6
Phùng Tuấn về nhà lúc rạng sáng.
Anh ta nhẹ nhàng bật đèn lên, thấy mẹ đang ngủ trên sofa thì bước tới đầy xót xa.
Nhưng tôi lại rất ghét mùi hăng hắc nồng nặc trên người anh ta, liền đứng chắn trước mặt mẹ, nhe răng trợn mắt cảnh cáo.
“Anh về rồi à?”
Tiếng động hơi lớn khiến mẹ tỉnh giấc.
Mẹ xoa đầu tôi, khẽ dặn tôi về phòng ngủ.
Phùng Tuấn lúng túng ngồi xuống, “Sao không về phòng mà ngủ?”
“Sợ anh uống nhiều sẽ thấy khó chịu.”
Mẹ nhẹ hất mái tóc bên má, dịu dàng nhìn anh ta: “May là anh không uống quá chén.”
Phùng Tuấn khựng lại một chút, rồi tránh ánh mắt của mẹ, lại tình cờ nhìn thấy tờ siêu âm đặt trên bàn trà.
“Em… mang thai rồi sao?”
Anh ta nhìn mẹ đầy kinh ngạc, xúc động nắm lấy cánh tay mẹ như muốn lắc, rồi lại sợ làm đau mà vội buông tay.
Mẹ khẽ gật đầu, nụ cười dịu dàng vẫn không rời khỏi môi.
Phùng Tuấn lập tức bật dậy khỏi sofa: “Tốt quá rồi! Anh cứ tưởng em…”
Anh ta xúc động đến nghẹn lời.
Rồi như thể đã hạ quyết tâm, quỳ hẳn xuống trước mặt mẹ: “Chu Chu, em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, tuyệt đối không làm em thất vọng.”
Đôi mắt đỏ hoe ngập tràn lệ: “Chúng ta… chúng ta phải tổ chức đám cưới thôi, không đúng, trước tiên phải đăng ký kết hôn, rồi mới tổ chức đám cưới…”
Anh ta bắt đầu lắp bắp chẳng còn mạch lạc gì nữa.
Mẹ nắm lấy tay anh ta: “Em nghe theo anh hết, ông xã.”
Một tiếng “ông xã” khiến nước mắt của Phùng Tuấn rơi lã chã.
Kể từ hôm đó, tôi không còn thấy cô dì tên là Tống Na kia xuất hiện nữa.
—Bụng của mẹ ngày một lớn hơn.
Cơn nghén nặng cộng với thân thể ngày càng vụng về khiến mẹ chẳng còn tâm trí đâu để đi làm. Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Phùng Tuấn, mẹ quyết định nghỉ việc, tập trung dưỡng thai.
Mẹ nói muốn để dành đám cưới đến sau khi sinh, để lúc đó có thể thật xinh đẹp chứ không phải với cái bụng bầu to đùng.
Phùng Tuấn cũng tôn trọng quyết định ấy, nên hai người chỉ đi đăng ký kết hôn.
Mẹ không có người thân, còn gia đình Phùng Tuấn thì ở xa không tiện đến. Vậy nên bình thường chỉ có tôi bên mẹ mà thôi.
Những lúc mẹ ở nhà buồn bực, tôi sẽ kéo mẹ ra ngoài đi chơi.
Tuy nhiều lúc tôi mải chơi chẳng để ý gì, nhưng mẹ vẫn rất thích nhìn tôi vui đùa như thế!
Tôi còn lén nhìn bác sĩ đẹp trai kia mấy lần.
Ánh nắng chiếu qua lớp kính trong suốt của bệnh viện, rọi lên sống mũi thẳng tắp của bác sĩ. Làn da trắng sữa như phát sáng dưới ánh mặt trời.
Mắt bị ánh sáng chói làm cay xè, nước mắt tôi lăn xuống… từ khoé miệng.
Càng gần đến ngày sinh, mẹ càng phải đi kiểm tra thường xuyên hơn.
Lần nào tôi cũng dán mặt vào cửa kính lớn trước bệnh viện, chờ mẹ bước ra.
Mùi thuốc sát trùng tôi không thích chút nào, nhưng mùi hương trên người mẹ thì luôn khiến tôi thấy an tâm.
Hôm ấy, khi mẹ cầm kết quả kiểm tra bước ra khỏi cửa viện cùng tôi, thì một người phụ nữ đeo kính râm bỗng chặn đường mẹ lại.