Tội Ác Không Tha Thứ - Chương 3
5
Vu Hiểu Lâm vẫn là đứa vô dụng.
Cô ta không xử chết được Vương Oánh Oánh, lại bỏ mạng ở trong tòa nhà dạy học đang được cải tạo ở phía Bắc.
Phải, cô ta chết rồi.
Chết trong quá trình tranh chấp với Vương Oánh Oánh.
Chuyện này nhanh chóng làm nổi lên một đợt sóng gió trong ngôi trường danh giá trăm năm này.
Mấy chiếc xe cảnh sát gào thét đến.
Học sinh xôn xao vây kín hành lang chật như nêm cối.
Cả một tòa nhà dạy học ở phía Bắc đều bị phong tỏa.
Lúc ấy tôi đang chơi game ở quán net.
Có người thô lỗ lấy tai nghe của tôi xuống.
Tôi còn chưa kịp nổi giận.
Thì một tờ giấy chứng nhận thân phận cảnh sát đã đập thẳng vào mặt tôi.
Tôi ngước mắt lên, trông thấy hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng trước mặt.
Bọn họ nói chuyện với giọng điệu giải quyết việc chung lạnh như băng: “Cô là Lâm Nghiên đúng không? Đi đến cục cảnh sát một chuyến với chúng tôi.”
Không chỉ tôi bị gọi tới cục cảnh sát.
Mà Vương Oánh Oánh, cha dượng, mẹ tôi và đám đàn em của Vu Hiểu Lâm cũng đều bị gọi tới cục cảnh sát.
Nhưng mà tôi lại không được hỏi thăm theo thông lệ như người nhà bình thường.
Tôi bị bọn họ nhốt trong phòng thẩm vấn.
Bọn họ nhìn tôi giống như nhìn phạm nhân.
A, thật là kỳ quái.
Tôi cũng không giết người.
Cảnh sát lớn tuổi hơn mở miệng: “Xế chiều hôm nay, từ năm giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi, cô ở đâu?”
Tôi không thèm nhấc đầu lên, lơ đãng nghịch ngón tay: “Ở trường học.”
Cảnh sát kia đẩy tới một tờ thông báo nghỉ học: “Mấy tháng trước bởi vì đánh nhau ẩu đả nên cô đã bị trường học buộc thôi học, vì sao cô còn xuất hiện trong trường học?”
Tôi mím môi nhịn cười, hờ hững nói: “Tốt xấu gì thì đó cũng coi như là trường học cũ của tôi, tôi về trường học cũ thăm một chút thì sao?”
Cảnh sát kia còn chưa mở lời, thì cảnh sát nhìn có vẻ rất trẻ bên cạnh ông ta đã không nhịn được tức giận mà mở miệng quát: “Chính là cô sai khiến Vu Hiểu Lâm đi bắt nạt Vương Oánh Oánh!”
Tôi nhìn gân xanh nổi trên cổ anh ta, không khỏi cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Tôi nói: “Các anh có chứng cứ gì không?”
Hình như gân xanh của anh ta càng nổi rõ hơn.
“Các anh hẳn đã điều tra điện thoại di động của tôi rồi nhỉ? Chắc các anh cũng đã thấy rõ, trong video kia, tôi thậm chí không chạm một đầu ngón út tới nó, tôi nhiều lắm cũng chỉ tiện tay quay cái video mà thôi. Làm sao? Chuyện này cũng phạm pháp à?”
Cảnh sát trẻ tuổi kia nghe vậy thì cảm xúc càng thêm kích động, anh ta lập tức đứng lên: “Cô rõ ràng chính là…”
Cảnh sát kia đè anh ta xuống, sau đó nhìn về phía tôi bằng ánh mắt nặng nề.
Tôi cũng nhìn ông ta: “Tôi nhớ ông.”
Cảnh sát kia nghe vậy thì vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Tôi nói: “Mấy ngày trước, bởi vì bị bắt nạt, Vương Oánh Oánh rơi vào đường cùng đi báo cảnh sát, ông chính là người đến nhà chúng tôi hòa giải. Nếu như tôi nhớ không sao, ông họ Lý, đúng không?”
Cảnh sát Lý như nghĩ đến cái gì, sắc mặt của ông ta trở nên cực kỳ đặc sắc.
Tôi cười như không cười: “Nếu như chỉ từ một cái video đã có thể nói là tôi là kẻ đầu têu chuyện bắt nạt này. Vậy mọi chuyện trở thành như hiện giờ, có phải tôi cũng có thể hiểu thành do cảnh sát các ông thất trách không?”
Tôi vừa dứt lời, cảnh sát trẻ tuổi kia dường như lập tức lộ ra tính tình.
Anh ta sợ sệt nhìn về phía cảnh sát Lý.
Cuối cùng tôi vẫn được thả ra.
Cùng lúc đó, Vương Oánh Oánh đang ngồi trong phòng tra hỏi.
Tinh thần con bé uể oải, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm vào nước trong ly giấy trước mắt.
Trong căn phòng khóa kín này, nước trong cái ly kia thậm chí không nổi gợn sóng.
“Bọn họ nói là do tôi đáng chết.”
Giọng Vương Oánh Oánh chậm rãi vang lên trong phòng tra hỏi, lẳng lặng phiêu đãng.
“Bọn họ lột quần áo tôi, đút nước tiểu cho tôi uống, ép tôi ăn cứ*.”
Vương Oánh Oánh ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn cảnh sát ở đối diện, khóe mắt lại không ngừng chảy nước mắt: “Nhưng sao tôi lại đáng đời chứ? Rõ ràng, rõ ràng tôi và bọn họ không có gì liên quan…”
Cảnh sát phía đối diện dường như có hơi không đành lòng, nhưng bọn họ vẫn mở miệng nói: “Cho nên trong cơn tức giận cô đã giết Vu Hiểu Lâm sao?”
Mắt thường có thể thấy Vương Oánh Oánh trở nên điên cuồng, con bé giống như con thú bị nhốt, khóc nức nở gào ầm lên: “Tôi không có! Không phải tôi! Tôi không giết cô ta! Là tự cô ta va vào đinh thép kia! Không phải tôi! Không phải tôi…”
Có một cảnh sát cầm bút lên nhanh chóng viết trên sổ.
“Cô ta, cô ta uống rượu, mùi rượu rất nồng… Cô ta còn đập chai bia vào đầu tôi… Trên đầu của tôi bây giờ vẫn còn máu…” Vương Oánh Oánh hình như rất sợ cảnh sát không tin mình, liều mạng xoắn tóc của mình, để lộ những mảng máu đông kia, ánh mắt nhìn bọn họ đầy hi vọng.
“Cô ta còn cầm cái chai vỡ đâm vào bụng và đùi tôi… Tôi chảy rất nhiều máu, tôi giống như sắp chết vậy…”
“Tôi muốn phản kháng, cô ta lại đè chặt tay của tôi… Tôi không thể đẩy ra… Cô ta còn muốn rạch mặt tôi…”
“Là chính cô ta đứng không vững dẫm lên đống kính thủy tinh kia nên mới đụng phải đinh thép! Không phải tôi…”
“A a a a! Không phải tôi, không phải tôi! Thật sự không phải là tôi! A a a!”
Vương Oánh Oánh bắt đầu hung hăng đập đầu vào cái bàn trước mặt: “Vì sao không thể bỏ qua cho tôi! Tại sao lại muốn đánh tôi! Vì sao vì sao! A a a a!”
Có cảnh sát tiến lên giữ chặt con bé.
Con bé lật tay nắm chặt ống tay áo của vị cảnh sát kia, nói: “Tại sao lại là tôi! Sao bọn họ lại muốn đánh tôi!”
Người cảnh sát kia trầm mặc quay mặt đi.
Cô ấy không thể nào trả lời con bé.
Nói chuẩn xác hơn, không ai có thể trả lời con bé.
Đám đàn em của Vu Hiểu Lâm cũng bị dẫn tới phòng thẩm vấn.
“Hiểu Lâm là một người rất trượng nghĩa.”
“Hôm đó chúng tôi đang uống rượu với nhau, sau đó Hiểu Lâm uống vào đột nhiên nói muốn đi tìm Vương Oánh Oánh.”
“Chúng tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.”
Cảnh sát hỏi: “Vu Hiểu Lâm lúc ấy có uống say không?”
Có người suy tư một hồi: “Chắc hẳn đã hơi say, tôi thấy cô ấy đi đường lung la lung lay. Chúng tôi còn khuyên cô ấy nếu có chuyện gì thì ngày mai rồi nói, cô ấy không nghe lọt tai.”
Cảnh sát lại hỏi: “Vu Hiểu Lâm tìm Vương Oánh Oánh làm gì?”
Bọn họ đều không lên tiếng.
Cảnh sát tiếp tục hỏi: “Tại sao mấy người lại muốn bắt nạt Vương Oánh Oánh?”
Bọn họ cũng không lên tiếng.
Có lẽ ngay chính bọn họ cũng không biết đáp án.
Việc thu thập bằng chứng sau đó đã chứng minh, Vu Hiểu Lâm tử vong ngoài ý muốn.
Sau khi kết quả này được công bố, cha mẹ Vu Hiểu Lâm tới trường học làm loạn mấy lần, nhưng không có ngoại lệ, đều bị ép xuống.
Chuyện này cũng chậm rãi phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.
6
Đêm ngày thứ bảy sau khi Vu Hiểu Lâm chết, cửa sổ phòng tôi bị gõ ba tiếng có tiết tấu.
Tôi mở mắt, lưu loát đứng dậy từ trong chăn, đi ra mở cửa sổ.
Vương Oánh Oánh đứng ở bên ngoài.
Sắc mặt con bé tái nhợt, đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi.
Tôi im lặng vẫy gọi.
Con bé rón rén bò lên tiến đến.
“Bọn họ nói người chết có… Có thất đầu…”
Tôi nghe thấy Vương Oánh Oánh nói như vậy.
Giọng con bé có chút run rẩy.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Sợ cái gì?”
Sự sợ hãi tràn ngập trong mắt Vương Oánh Oánh: “Chị, cô ta… Cô ta là do em…”
Sắc mặt tôi lạnh lẽo, hai tay túm lấy bả vai Vương Oánh Oánh: “Là chính cô ta không cẩn thận ngã chết. Oánh Oánh, em nhớ kĩ cho chị.”
Tôi ép buộc Vương Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nói một cách chắc chắn: “Vu Hiểu Lâm, tự cô ta không cẩn thận ngã chết, em rõ chưa?”
Vương Oánh Oánh giống như bị sự kiên định của tôi lây nhiễm, con bé giống như bị mê hoặc đến chết lặng, khẽ gật đầu nói: “Đúng… Đúng, Vu Hiểu Lâm… Là chính Vu Hiểu Lâm không cẩn thận ngã chết…”
Tôi buông hai tay đang giữ vai con bé ra, rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, châm lửa rít môt hơi, nói: “Không sao đâu, quay về ngủ đi.”
Vương Oánh Oánh nghe vậy lại như rơi vào vòng xoáy sợ hãi, con bé nắm cánh tay tôi nói quanh co: “Chị, em, đêm nay em có thể ngủ với chị không?”
Con bé túm rất mạnh, giống như dùng hết sức lực túm lấy cọng cỏ cứu mạng con bé.
Tôi không thích ngủ chung với người khác.
Tuy nhiên tôi nhìn con bé, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Con bé thở phào nhẹ nhõm, từ từ bò lên trên giường của tôi nằm xuống.
Tôi đắp chăn cho con bé: “Ngủ đi, mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi.”
Bóng đêm càng sâu, Vương Oánh Oánh từ từ ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn con bé ngủ bình yên, ánh mắt thêm sâu thẳm.
Con bé nên sống vô ưu vô lo trên thế giới này.
Con bé không nên sống trong sự sợ hãi tên là Vu Hiểu Lâm.
Không sai.
Vu Hiểu Lâm thật ra không phải tử vong ngoài ý muốn.
Vì để tạo ra hiện trường giả này, tôi đã mưu đồ ròng rã một tháng.
Tôi có thể kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ, tất cả đều nhờ Vương Oánh Oánh.
Con bé là bé gái cực kỳ lương thiện, đáng yêu.
Người như con bé, không nên bị người khác bắt nạt thành dáng vẻ đó.
Lần đầu tiên tôi phát hiện con bé bị bắt nạt, tôi đã suy nghĩ phải làm thế nào để những người bắt nạt con bé biến mất.
Tôi nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy.