Tội Ác Không Tha Thứ - Chương 2
3
Hôm sau Vương Oánh Oánh vẫn tới trường học.
Buổi tối con bé lại về nhà rất muộn.
Lúc về đến nhà, sắc mặt con bé trắng bệch, kéo chặt cổ áo của mình, quay về phòng không nói một lời nào.
Tầm mắt của tôi dõi theo bóng lưng con bé.
A, dù con bé có kéo cao cổ áo thì sao chứ?
Không phải tôi vẫn trông thấy những dấu tay bị người ta bóp hằn trên cổ con bé sao?
Xem ra hôm nay con bé lại thu hoạch được không ít đâu.
Tôi che miệng lại, cười khẽ một tiếng.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, tôi đi tới cửa hàng tiện lợi.
Điếu thuốc trên miệng tôi còn chưa châm thì bên tai đã vang lên giọng điệu cực kỳ sụp đổ của Vương Oánh Oánh ——
“Chị thật sự chán ghét em như vậy sao? Thấy em bị người khác bắt nạt, có phải trong lòng chị rất đắc ý không?”
Tôi không quay đầu lại, từ từ châm điếu thuốc.
Tôi rít một hơi thật sâu, thoải mái nhìn vòng khói lơ lửng trước mặt.
Sau đó tôi mới quay người nhìn con bé, mở miệng nói lời châm chọc: “Tao có ghét mày hay không, trong lòng mày không biết sao?”
Con bé là con gái của cha dượng tôi, vì sao tôi phải không hận nó?
Vì đủ loại “chiêu trò” của cha con bé với tôi những năm nay sao?
Ánh mắt Vương Oánh Oánh hơi tan rã, giọng của con bé cực kỳ khàn: “Thế nhưng, rõ ràng chỉ là chuyện một câu nói của chị… Chỉ cần chị mở miệng, bọn họ sẽ, bọn họ cũng không dám làm gì em…”
Tôi lại rít một hơi khói lần nữa, cong khóe miệng nghiền ngẫm.
Vương Oánh Oánh nói không sai.
Chỉ cần tôi nói thay nó một câu, vậy đám người hèn nhát còn chưa mọc đủ lông trong trường học đương nhiên sẽ không dám động đến con bé.
Con bé và tôi học cùng một trường.
Nói đúng hơn, trước kia tôi và con bé học cùng một trường.
Bởi vì mấy tháng trước, tôi đập vỡ đầu một người trong trường học, nên bị trường học cưỡng chế thôi học.
Tôi không phải loại người lương thiện gì, cả trường đều biết.
Cho nên chỉ cần tôi sẵn lòng nổi lòng từ bi mở miệng, vậy thì những chuyện tai bay vạ gió mà con bé gặp phải trong trường sẽ có thể biến mất hầu như không còn.
Thế nhưng tôi không muốn.
Ai kêu con bé là con gái của cha dượng tôi chứ?
Tôi hận cha dượng, cho nên cũng hận con bé.
Tôi cầm điếu thuốc đi đến trước mặt con bé, một tay đẩy nó ngã.
Con bé chật vật ngã xuống đất, ngửa đầu sợ hãi nhìn tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn nó: “Vì sao tao phải giúp mày?”
Môi của con bé hơi nhúc nhích, giống như muốn nói cái gì.
Nhưng tôi cũng không định cho nó cơ hội để mở miệng.
Tôi ngồi xuống hung hăng túm tóc con bé, nhả hết hơi khói trong miệng lên mặt nó: “Dựa vào chuyện cha mày đánh tao thành tàn tật sao?”
Trời còn chưa hoàn toàn tối xuống, ánh chiều tà miễn cưỡng phác họa ra khuôn mặt cực kỳ hoảng sợ của Vương Oánh Oánh.
Đám người trong thị trấn trước giờ vẫn luôn thích đi tản bộ sau khi ăn.
Bọn họ trước giờ cũng thích vây xem náo nhiệt.
Đặc biệt là khi chuyện náo nhiệt xuất hiện với tư thế thiếu lịch sự như này, cảm giác hưng phấn kêu gào trong cơ thể của bọn họ sẽ sôi trào vô tận.
Thế là, nhanh chóng có một đám người tốt vây xung quanh tôi và Vương Oánh Oánh.
Chỉ là, bàn tay tôi còn chưa rơi vào mặt Vương Oánh Oánh thì tôi đã bị một lực kéo mạnh về phía sau.
Tôi ngã thẳng trên mặt đất.
Có một khuôn mặt nổi giận xuất hiện dưới bầu trời âm u.
Là cha dượng của tôi.
Ông ta tát thẳng một cái lên mặt tôi.
Trong đám người vây xem mơ hồ có mấy người kinh hãi hét lên.
Tôi nhanh chóng cảm thấy trong miệng mình có mùi vị rỉ sắt.
Tôi còn chưa kịp bò ra xa, ông ta đã nắm chặt tóc của tôi, lật tay tát thêm một cái nữa.
Nửa bên mặt của tôi đập thẳng lên mặt đất.
Tôi lập tức phun ra một ngụm nước bọt hòa lẫn với máu.
Ông ta lại đá thêm một cái vào trên bụng tôi.
Tôi gập eo che bụng, đau đớn khẽ rên một tiếng.
Tôi không phản kích.
Tôi cũng không thể phản kích.
Mỗi lần khi tôi muốn phản kích, trong đầu tôi sẽ thoáng hiện ra hai con ngươi khóc đến đẫm lệ của mẹ tôi.
Mẹ tôi nói phải nhịn.
Bà ấy nói là vì tôi.
Mà tôi bây giờ lại vì bà ấy.
Cha dượng đang hung hăng đánh tôi một trận trước mặt mọi người.
Ông ta đánh đến khi tôi nằm bẹp trên mặt đất không thể động đậy mới khó khăn thu tay lại.
Tôi nằm ngửa trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen, chết lặng lau vết máu ở khóe môi.
Tôi nghiêng đầu nhìn bóng lưng cha dẫn Vương Oánh Oánh rời đi, khóe môi cong lên một đường cong.
Nếu tôi đã không thể động vào ông ta, vậy thì tôi động vào Vương Oánh Oánh đi.
Dù sao cha nợ con gái trả, vô cùng hợp lý.
4
Hôm sau, tôi mặc đồng phục xâm nhập vào trường học, không lâu sau đã tìm được Vu Hiểu Lâm mà Vương Oánh Oánh nói.
Đó là một nữ sinh có vẻ ngoài rất nhã nhặn.
Lúc tôi tìm tới cô ta, cô ta mới tươi cười đi từ trong phòng làm việc của giáo viên ra.
Tôi huýt sáo vài tiếng, cô ta ngước mắt nhìn tới.
Tôi nhìn thấy ánh mắt Vu Hiểu Lâm lóe lên ánh sáng mừng rỡ.
Hình như cô ta biết tôi là ai.
Nhưng cô ta cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười rất nịnh hót chạy về phía tôi.
Khóe miệng tôi cong lên, nghiêng người đi vào rừng cây nhỏ trong trường học.
Cô ta đi theo không chút do dự.
Sau khi đứng lại, Vu Hiểu Lâm móc một hộp thuốc lá ra lôi kéo làm quen, không quen tay rút một điếu ra đưa tới trước mặt tôi, giọng điệu ngọt ngào cố gắng lấy lòng: “Chị Nghiên quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.”
Đám lưu manh dốt nát vô dụng chúng tôi thích học theo dáng vẻ ngoài xã hội nhất.
Cho dù tôi có cặn bã cỡ nào, chỉ cần tôi dám đập đầu người ta thì bọn họ sẽ thành kính quỳ bái.
Tôi liếc cô ta một chút, nhận lấy điếu thuốc kia, đặt trên tay loay hoay, không nói gì cả.
Vu Hiểu Lâm lại phối hợp nói: “Hôm nay chị Nghiên đến, là muốn tìm Vương Oánh Oánh gây phiền phức cho nó sao?”
Khóe môi tôi cong lên, quay người đưa tay vỗ mặt của cô ta, nói: “Sao cô biết tôi có thù với nó?”
Cô ta ngửa đầu thuận theo cường độ tôi đập trên mặt cô ta, cười tươi đẹp hơn: “Hôm qua không phải cha nó ở cửa cửa hàng tiện lợi…”
Tôi cười tươi hơn.
Quả nhiên ở trong thị trấn nhỏ, chuyện gì cũng có thể truyền đến trong lỗ tai mấy con rùa trong góc cống.
Tôi ngậm thuốc lá trong miệng, nụ cười trên mặt dần dần tươi hơn: “Biết tôi muốn làm gì mà còn không mau đi sắp xếp sao?”
Ánh mắt Vu Hiểu Lâm vô cùng hưng phấn: “Chị Nghiên muốn xử lý nó lúc nào?”
Tôi móc cái bật lửa ra, cúi đầu thành thạo châm lửa, cau mày rít một hơi.
Tôi từ từ phun khói ra, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay luôn đi.”
Vu Hiểu Lâm liên tục đồng ý.
Sau khi chuông tan học reo lên không lâu, đám người Vu Hiểu Lâm kéo Vương Oánh Oánh đến rừng cây tập hợp với tôi.
Trong nháy mắt khi Vương Oánh Oánh nhìn thấy tôi, ánh mắt không thể tin nổi.
Con bé có vẻ hơi thấp thỏm, nhưng cũng có chút hi vọng.
Con bé khẩn trương cào cầu vai của cặp sách, duỗi một ngón tay run rẩy chỉ vào người tôi, ráng chống đỡ nói: “Chị ấy, chị ấy là chị gái tôi, nếu các cậu…”
Vu Hiểu Lâm không để con bé nói hết lời đã đạp một cái lên bụng nó: “Chỉ bằng mày mà cũng dám chỉ ngón tay dơ bẩn vào chị Nghiên của chúng tao sao?”
Vương Oánh Oánh bị đạp liên tục lui lại mấy bước mới đứng vững.
Con bé bị đau, ôm kín bụng.
Vương Oánh Oánh chắc hẳn không ngờ hôm qua tôi mới vừa bị cha nó đánh như con chó nhà có tang ở ven đường mà hôm nay đã dám tới liên hợp với mấy người Vu Hiểu Lâm đánh con bé.
Tôi lạnh lùng nhìn Vương Oánh Oánh một chút, đi thẳng qua một bên giơ điện thoại lên.
Hai người lanh lẹ hiểu ý đi qua giữ tay Vương Oánh Oánh, khiến con bé không thể nào động đậy.
Sự sợ hãi trong mắt Vương Oánh Oánh gần như sắp tràn ra ngoài.
Con bé quen thuộc với khúc nhạc dạo này.
Nó biết sắp có một trận đánh đập bắt đầu.
Con bé bối rối nhìn tôi, mở miệng nói như đánh cược: “Em sẽ nói cho cha em biết…”
Tôi bật cười một tiếng.
Vu Hiểu Lâm lập tức hiểu ý, lại đạp thẳng một chân vào trên bụng con bé, nói với giọng điệu quái gở: “Ôi ôi ôi, học sinh ba tốt còn biết uy hiếp người ta à! Tao sợ lắm nha!”
Lần này, Vương Oánh Oánh bị đạp tới mức thái dương cũng rịn mồ hôi.
Lần này chắc đã đau đến mức không thể nói được gì nữa.
Tôi rất hài lòng, cong môi cười mắng mấy người Vu Hiểu Lâm: “Chúng mày đều mẹ nó xử lý hẳn hoi cho tao, làm không tốt thì tao xử chết chúng mày.”
Vu Hiểu Lâm cũng cười rất vui vẻ, cô ta quay đầu nói: “Chị Nghiên muốn xem cô ta cởi quần áo không?”
Tôi giật giật khóe miệng, căm ghét nhìn một cái không sót gì: “Con mẹ nó mày đừng làm ô uế mắt bà đây.”
Vu Hiểu Lâm nghe vậy thì buông tay đang nắm váy Vương Oánh Oánh, nghe theo cao giọng đáp lại: “Vâng ạ!”
Vương Oánh Oánh bị đánh rất thảm, còn thảm hơn tôi hôm qua.
Cũng đại khái là bởi vì có tôi ở bên cạnh nên lần này mấy người Vu Hiểu Lâm đánh rất ác liệt.
Bọn họ cười rất tùy ý, giống như không phải bọn họ đang đánh một người sống sờ sờ, mà đang tốt bụng trêu đùa một con búp bê vải bị ném trong đống rác.
Chỉ tiếc sức chịu đựng của Vương Oánh Oánh quá kém.
Cũng mới chỉ hơn một giờ mà con bé đã bị đánh đến ngất đi.
Vương Oánh Oánh lại bị đưa vào bệnh viện.
Lúc đầu tôi cũng coi như hài lòng với biểu hiện của đám Hiểu Lâm.
Thế nhưng sau khi Vương Oánh Oánh nằm chưa được nửa ngày đã tỉnh lại thì tôi lại không hài lòng lắm.
Tôi trực tiếp leo tường tới trường học chặn Vu Hiểu Lâm lại.
Vu Hiểu Lâm nhìn thấy tôi, lúc đầu rất mừng rỡ, hấp tấp chạy tới muốn lôi kéo làm quen với tôi.
Trong nháy mắt khi cô ta tới gần, tôi ra tay mạnh mẽ bóp cổ cô ta.
Tôi thấy rõ sự vui mừng trong mắt cô ta dần dần biến thành sợ hãi.
Nói đến chuyện này thì đúng là giống hệt biểu cảm của Vương Oánh Oánh lúc bị đánh.
Tay tôi không ngừng dùng sức mạnh hơn, sau đó toại nguyện nhìn thấy biểu cảm càng ngày càng khổ sở của cô ta.
Cho đến khi mặt cô ta kìm nén đến đỏ bừng, giống như một giây sau sẽ lập tức ngất đi, tôi mới chậm rãi, ung dung buông tay ra.
Vu Hiểu Lâm lui lại mấy bước, che cổ liên tục ho khan.
Tôi không cho cô ta cơ hội thở dốc, trực tiếp bóp lấy mặt cô ta nói: “Loại chuyện như đánh nhau này, đánh người đến nửa chết nửa sống mới coi như thật sự có bản lĩnh.”
Tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt cô ta.
Tôi nói tiếp: “Lần sau mà nó còn không sao thì mày đi chết cho tao.”
Cô ta ngây ngốc đứng đó, mãi lâu cũng chưa có phản ứng.
Tôi cười, tăng sức lực ở đầu ngón tay: “Hiểu chưa?”
Vu Hiểu Lâm như mới tỉnh lại từ trong mộng, cô ta vội vàng gật đầu thật mạnh.
Tôi cong khóe miệng, cười càng tươi hơn.