Tình Yêu Với Đại Ma Vương - Chương 2
7.
Từ khi phát hiện ra Ứng Hoài có thể thực sự thích ta, ta đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ.
Hamster bình thường sau khi giao phối xong là sẽ mỗi con một ngả, không có tình yêu, thuộc loại vô tình vô nghĩa.
Mà trước đây ta cũng bận rộn tích trữ thức ăn, xây nhà nên chưa từng yêu đương. Huống hồ bây giờ còn là tình yêu giữa tiểu Hamster x Đại Ma Vương.
Không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm. Chuột chuột ngơ ngác.jpg
Có rồi! Tri thức là bậc thang tiến bộ của chuột chuột! Trong sách có Hoàng Kim Ốc trong sách có Nhan Như Ngọc nha. Ta đọc sách tìm kinh nghiệm là được!
Ta nhớ lại lúc ở chợ vì tò mò mà đã mua rất nhiều truyện.
Ta lật tới lật lui cuối cùng cũng tìm được một quyển trên bìa vẽ hình trái tim và một nam một nữ.
Ta háo hức lật sang trang đầu, đột nhiên phát hiện ra mình——là một con chuột nhỏ không biết chữ.
Lúc này Ứng Hoài bước vào, ta vội vàng giấu cuốn sách dưới gối.
Hắn đặt đồ ăn đêm lên bàn, nhàn nhạt nói: “Ăn bữa khuya đi.”
Mắt ta sáng lấp lánh nhìn hắn.
Ứng Hoài nhìn vẻ mặt của ta: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Ta nắm lấy tay hắn, kiên định nói: “Ngươi dạy ta biết chữ đi!”
“? Sao tự nhiên lại muốn biết chữ.”
Ta ấp úng tìm một lý do: “Người ta… người ta muốn sau này dạy con mà. Ta thấy loài người họ dạy con đều như vậy…”
Ứng Hoài khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu ta: “Được thôi, theo ta.”
Qua hai khắc đồng hồ, trong thư phòng toàn là tiếng than vãn của ta.
Ta sai rồi, ta không nên học chữ, chữ của loài người phức tạp quá!
Ứng Hoài nhẹ nhàng cốc vào trán ta, giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng mất tập trung.”
Hắn dùng ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào chữ trên giấy, hỏi: “Đây là chữ gì?”
Ta nhìn chằm chằm vào chữ đó, lắp bắp nói: “Ứng?”
“Hai chữ ghép lại thì sao?”
“Ứng Hoài?”
Ta nhìn phản ứng của hắn, thấy hắn mỉm cười nhàn nhạt thì biết mình đã trả lời đúng.
Ta bỗng tràn đầy đấu chí.
Ứng Hoài lại chỉ vào một chữ khác: “Còn chữ này thì sao?”
Ta tự tin nói: “Thiên!”
Ứng Hoài thấy vẻ ngốc nghếch của ta, lắc đầu cười: “Sai rồi, đồ ngốc.”
“Chữ này là phu.”
“Phu… phu quân?”
Ứng Hoài như uống phải rượu ngon, khóe miệng không nhịn được cười, đáp:
“Ừ.”
Ta nghe vậy mặt đỏ như lửa đốt, ngọn lửa đó cháy thẳng đến tai ta.
Tim ta cũng đập thình thịch, đập nhanh đến nỗi,
Như tiếng trống dồn dập nhất trên đời, đùng đùng đùng.
Ta nghi ngờ Ứng Hoài đang lừa ta và ta có bằng chứng!
8.
Học được hai ba tháng, trình độ biết chữ của ta tăng vọt.
Thậm chí còn có thể viết ra dáng ra hình, chữ ta viết đẹp nhất hôm nay là chữ “Yêu.”
Ta đắc ý vênh vang bước ra khỏi phòng, cầm tờ giấy định đưa cho Ứng Hoài xem nhưng lại cảm nhận được một luồng kiếm ý mạnh mẽ.
“Không được nhúc nhích.” Người đó dí kiếm vào cổ ta, hung hăng nói.
Trong lòng ta sợ hãi, trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán kinh khủng, môi tái nhợt, hai tay run rẩy, tim đập thình thịch.
Ta cố gắng bình tĩnh lại, khó khăn mở miệng: “Tại… tại sao lại bắt cóc ta?”
Người đó không trả lời ta, mà dẫn ta đến cửa ải phong ấn Huyền Uyên.
Nơi đó có rất nhiều người mặc trang phục tu sĩ chính đạo đang chờ chúng ta.
Trong lòng ta hoảng hốt, Ứng Hoài, sao ngươi còn chưa đến?
Ta nhìn quanh, đột nhiên nhìn thấy một góc áo đen dưới gốc cây lớn.
Ta mừng như điên nhưng không dám lên tiếng, sợ đánh rắn động cỏ.
Hắn nhất định muốn tìm cơ hội đến cứu ta, ta không thể liên lụy đến hắn.
Nhưng càng chờ, lòng ta càng lạnh, như thể bị đặt vào hầm băng.
Ta không nhìn thấy góc áo đen đó nữa, hắn biến mất rồi, hắn đi rồi.
Hắn… không cần ta nữa sao?
Ta buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, tờ giấy trong lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống đất, theo gió bay đi.
“Đi nhanh.” Tu sĩ đó cầm sợi dây trói ta kéo ta đi về phía trước trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Cuối cùng, rời khỏi Huyền Uyên.
Tờ giấy đó theo gió bay mãi, cuối cùng dừng lại trước một bộ quần áo đen.
Ứng Hoài cúi xuống nhặt tờ giấy, cẩn thận mở ra, trên đó viết chữ “Yêu.” không được ngay ngắn.
Hắn nâng niu như báu vật, áp môi lên.
Sau đó, một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy, làm nhòe một góc chữ yêu.
9.
Chuyện lớn, chuyện lớn rồi.
Bây giờ ta bị người khác giam cầm trong một cái tiểu viện.
Đúng vậy, đãi ngộ rất tốt, còn tặng cho ta một cái sân, mỗi ngày muốn ăn gì có nấy.
Ta thậm chí còn nghi ngờ họ có phải đang nuôi lợn không, à không, nuôi chuột.
Nuôi béo rồi giết thịt.
Nhưng những tu sĩ chính đạo này không đến nỗi khẩu vị nặng như vậy chứ? Họ không phải đã sớm tịch cốc rồi sao?
Không hiểu tình hình hiện tại, ta mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, căng thẳng thần kinh, ngủ cũng không yên, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt đi ăn thịt.
Vì vậy, gần đây ta đều cố gắng làm thân với một nữ tu sĩ mang cơm cho ta, để cô ta mất cảnh giác, ta nhân cơ hội hóa thành chuột chui vào ống tay áo của cô ta trốn ra ngoài.
Đi theo cô ta một đoạn, ta tinh mắt nhìn thấy tu sĩ cầm kiếm dí vào cổ ta lúc trước.
Ta lén lút đi theo hắn đến một chính sảnh, trên ghế ngồi một ông lão trông dữ tợn.
Ông lão đó đang dò hỏi tin tức của ta.
“Trần Mộc, nữ tử kia thế nào rồi?”
Trần Mộc chính là tu sĩ đó. Hắn khẽ cúi chào rồi nói:
“Nữ tử kia ở trong sân ăn ngon uống tốt, cam đoan có thể làm cho nàng sinh hạ hài tử.”
Ông lão hờ hững đáp một tiếng “Ừ”, rồi phân phó:
“Không biết đứa trẻ trong bụng nàng ta có thể giết được Ứng Hoài hay không, cứ nuôi dưỡng tử tế trước đã.”
“Đệ tử tuân lệnh.”
Cả người ta như bị sét đánh, ngực phập phồng dữ dội, đột nhiên mở to mắt.
Con ta, có thể giết Ứng Hoài?
Chính vì lý do này mà Ứng Hoài mới không cần ta sao?
Ta không tin, Ứng Hoài không phải người như vậy.
Ta phải tìm hắn nói rõ ràng!
Ta như bị ma ám, muốn chạy ra khỏi cổng núi tìm Ứng Hoài nhưng lại bị một bức tường vô hình đẩy mạnh ra ngoài.
Quay đầu lại, trước mặt ta đã vây quanh một vòng tu sĩ chính đạo.
Ta lại hóa thành hình người, cảnh giác nhìn họ.
Trần Mộc từ trong vòng vây bước ra, đối mặt với ta, trong mắt mang theo một tia thương hại.
“Đừng giãy giụa nữa, ngươi không ra ngoài được đâu.”
Ta liên tục lùi về sau, cố chấp không nói gì.
Trần Mộc lại lên tiếng:
“Ứng Hoài là ma chủng trời sinh, đứa trẻ sẽ hấp thụ ma khí của hắn, là khắc tinh duy nhất của hắn, hắn nuôi ngươi bên cạnh chỉ là muốn đợi đứa trẻ sinh ra rồi giết đi mà thôi.”
Ta đứng tại chỗ im lặng một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Đứa trẻ sẽ hấp thụ ma khí của hắn, vậy con ta ở đây của các ngươi không phải cũng không có đường sống sao.
“Các ngươi có thể đảm bảo, sau khi con ta giết chết Ứng Hoài, các ngươi sẽ không giết nó hả.”
Trần Mộc cụp mắt xuống, quay đầu không nhìn ta nữa.
Ta đã biết đáp án.
Ta loạng choạng đi đến trước mặt hắn, xì một tiếng:
“Giả tạo.”
Những người xung quanh vây chặt ta hơn, song song chĩa thanh kiếm sắc bén trên tay vào ta.
Ta cười lạnh tiến lên gần những thanh kiếm đó hơn, ta tin chắc họ không dám giết ta.
Ai ngờ lúc này, xung quanh ta xuất hiện một vòng khí màu trắng, sau đó ngọn lửa đen như mực từ xung quanh ta bùng lên, mạnh mẽ đánh văng những tu sĩ đó ngã lăn ra đất.
Ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cảm thấy một luồng mệt mỏi ập đến, từ tứ chi lan vào trong da thịt, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
10.
Lần nữa mở mắt, ta đã nằm trong phòng ở của cái sân nhỏ đó rồi.
Ta lại một lần nữa bị giam cầm.
Lần này ta cũng không còn hứng ăn uống, mỗi ngày đều ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá.
Cho đến một buổi tối nọ, khi ta ngẩng đầu đếm sao trên sân thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trăng sáng nửa bức tường, bóng cây chập chờn, gió lay bóng động.
Ứng Hoài đứng không xa, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, bốn mắt nhìn nhau, hắn cười nói với ta:
“Tiểu Hamster, ta đến đón nàng về nhà.”
Hắn, đến đón ta về nhà.
Khóe mắt ta đỏ hoe, hốc mắt ươn ướt, không kìm được trào ra những giọt nước mắt nóng hổi.
Ta chạy ba bước thành hai bước đến bên hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Sao chàng… sao chàng đến muộn thế, ta ở đây ăn không no mặc không ấm, chịu nhiều ấm ức…”
Hắn ôm lấy ta, tay trái vuốt ve đầu ta, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, để nàng chịu khổ rồi.”
Ta dùng tay bừa bãi lau nước mắt: “Ta biết mà, ngày ta bị bắt cóc chắc chắn đã nhìn nhầm, không phải…”
Ứng Hoài ngắt lời ta, cúi đầu nhìn ta: “Là ta.”
Ta đứng tại chỗ, ngây ngốc hỏi lại: “Vì sao?”
Hắn sắc mặt trở nên nghiêm trọng, đáp:
“Đứa trẻ trong bụng nàng không thể ở trong Huyền Uyên quá lâu, Huyền Uyên ma khí quá nặng. Ma khí và chí thuần chi khí không cân bằng, nàng sẽ bị sinh non thậm chí tử vong.
“Ta chỉ có thể không ngừng thử phá vỡ phong ấn nhưng phong ấn chỉ có thể mở từ bên ngoài.
“Phong ấn càng ngày càng yếu, ta nghe ngóng được người bên ngoài muốn đưa nàng ra ngoài.”
“Ta không nỡ xa nàng nhưng ta không thể cứu.”
Hắn cúi đầu, trán áp vào trán ta, giọng nói dịu dàng chưa từng có:
“Có thể tha thứ cho ta không?”
Đôi mắt hắn rất đẹp, đôi đồng tử đen như gỗ mun sâu không thấy đáy nhưng khi nhìn ngươi thâm tình thì trong mắt như có ngàn vạn vì sao, dường như chỉ vì ngươi mà sáng.
Ta vô thức đáp: “Có… có thể.”
“Nhưng chí thuần chi khí là gì?” Ta nghi hoặc hỏi.
Hắn ôm ta ngồi trên ghế đá, giải thích:
“Nàng là chí thuần chi thể, trời sinh khắc chế ma khí, nàng biết không?”
Ta lắc đầu: “Ta không biết nhưng ta biết ta là hamster ngân hồ có bộ lông đẹp nhất trong bầy!”
Ứng Hoài cưng chiều cười khẽ một tiếng: “Con của chúng ta cũng là chí thuần chi thể nhưng đồng thời nó cũng có thể hấp thụ ma khí, hai thứ này phải cân bằng.”
Nghe đến đây ta kích động bật dậy: “Vậy, nó sẽ không hấp thụ ma khí của chàng đúng không!!”
Hắn lại ôm ta vào lòng, nói: “Sẽ không nhưng nó cũng có thể giết chết ta.
“Yên tâm, ta sẽ không để nàng trở thành quả phụ.”
Ta nghe nghe ngáp một cái, có chỗ dựa rồi, ta mỗi ngày không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy, một khi thả lỏng, liền cảm thấy mệt mỏi.
“Ngủ rồi sao, ngủ rồi thì đi ngủ đi. Đêm nay sẽ không có ai đến quấy rầy nàng, ngủ một giấc thật ngon.”
Thế là ta ngoan ngoãn về phòng đi ngủ.
Ứng Hoài thấy ta ngủ say, lại trở về trong sân.
Hắn so với trước gầy đi nhiều, đứng dưới ánh trăng, bóng lưng lộ vẻ đặc biệt tiêu điều.
Bỗng nhiên, hắn phun ra một ngụm máu.
Quả nhiên, trong thời gian ngắn cưỡng ép phá vỡ đại trận vẫn quá khó khăn.
Ứng Hoài nhớ lại ngày đó, mình còn đang tính toán xem còn mấy ngày nữa có thể phá vỡ đại trận vừa được gia cố lại.
Nhưng trong lòng lại nặng nề mà đau nhói, hắn biết là tiểu Hamster của hắn gặp khó khăn rồi.
Mặc dù đứa trẻ trong bụng sẽ bảo vệ nàng nhưng hắn vẫn lo lắng, cho nên vào ngày nàng đau bụng đã lưu lại ma khí trong tim vào cơ thể nàng vào thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ nàng.
Không thể chờ thêm nữa.
Cho nên hôm nay cưỡng ép phá vỡ đại trận, cả người ngoài mặt ra thì không còn chỗ nào lành lặn.
Nhưng không sao, thấy nàng vẫn bình an, vậy là đáng.
Ứng Hoài nghĩ như vậy.
11.
Ta ngày hôm sau tỉnh lại thì đã ở trong một phòng ngủ khác rồi.
Nghĩ đến hẳn là được Ứng Hoài đưa đến nơi an toàn khác rồi.
Không cần lo lắng sợ hãi, giấc ngủ cũng đặc biệt ngon.
Ta vui vẻ chạy ra ngoài tìm Ứng Hoài, Ứng Hoài vừa vặn bưng bữa sáng đi về phía ta, không chịu được quán tính mà đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
“Vội vã như vậy làm cái gì.” Ứng Hoài mặt lạnh nhíu mày nhưng tay còn lại lại áp lên trán ta nhẹ nhàng xoa xoa.
Hừ hừ, nam nhân ngoài lạnh trong nóng.
Ta ôm chầm lấy hắn, nũng nịu nói: “Người ta muốn sớm gặp chàng mà ~”
“Nàng… thôi được rồi. Vào nhà ăn sáng đi.” Ứng Hoài vỗ vỗ lưng ta, ra hiệu ta buông hắn ra trước, sau đó để lại cho ta một bóng lưng cao lớn.
Nhưng mà… ta thấy mặt hắn đỏ rồi kìa.
Ăn no uống đủ, ta lại hỏi vấn đề nghi hoặc trước đó.
Tại sao lúc đó lại có một vòng khí màu trắng bảo vệ ta, cùng với ngọn lửa kia.
“Hài tử đang bảo vệ nàng, trước khi nó ra đời nàng sẽ không bị bất kỳ tổn thương nào.”
Ta chậm rãi xoa cái bụng đã hơi lộ, nói: “Nhị Cẩu, lợi hại quá.”
Nói xong câu này, ta lại cảm thấy đứa trẻ trong bụng đạp ta một cái, chẳng lẽ thật sự có thể nghe thấy sao?
Ta nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Ứng Hoài: “Ứng Hoài… Nhị Cẩu, Nhị Cẩu đạp ta kìa!”
Nói xong, Nhị Cẩu lại đạp bụng ta một cái, không đau lắm.
Ứng Hoài cười khẽ: “Nói không chừng, nó không thích cái tên Nhị Cẩu này nên đang phản đối nàng?”
Ta trầm tư một lát, thấy có lý, liền cùng Ứng Hoài bàn bạc: “Vậy nếu Nhị Cẩu lợi hại như vậy, gọi là Tiểu Cường thế nào? Không được không được, nghe không oai lắm.”