Tình Yêu Ràng Buộc - Chương 6
“Thế nên anh mới dốc hết lòng để giúp em. Anh biết, đó cũng là đang giúp chính mình.”
Tôi mang theo tất cả nhiệt huyết, trở thành thư ký riêng của Bạch Kính Văn.
Từ trường học bước vào thương trường, tôi phải học rất nhiều thứ mới.
Áp lực rất lớn, có khi đến mất ngủ.
Mỗi khi tôi tăng ca, anh sẽ tự tay pha cà phê cho tôi.
Trời lạnh, anh lặng lẽ khoác áo cho tôi.
Anh nâng mặt tôi lên, nói:
“Em là một bông bồ công anh cứng cỏi, dù ở đâu cũng có thể bám rễ, sống rực rỡ.”
Trong mắt anh là ánh nhìn đầy yêu thương và ngưỡng mộ.
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Vâng.”
Bạch Kính Văn đưa ra một định hướng sản phẩm mới.
Một số cổ đông không đồng tình, thậm chí còn công khai bác bỏ anh trong cuộc họp.
Sau buổi họp, tôi nắm chặt tay anh, nói:
“Chỉ cần là việc anh muốn làm, em sẽ dốc hết sức để giúp anh thực hiện.”
Tôi nhanh chóng tìm được một số khách hàng chủ chốt cho sản phẩm mới.
May mắn thay, họ đều là những tổng giám đốc có quan hệ tốt với giáo sư hướng dẫn của tôi.
Nhờ nỗ lực không ngừng của tôi và anh, kế hoạch ra mắt sản phẩm thu được kết quả rất khả quan, cả về độ tiếp nhận lẫn phản hồi thị trường.
Nhờ có sự bảo chứng của vài bệnh viện lớn, Bạch Kính Văn cuối cùng cũng dần giành được sự công nhận từ gia đình.
Vào sinh nhật lần thứ 27 của tôi, Bạch Kính Văn đã đặt một nhà hàng lãng mạn đến không tưởng.
Anh đích thân đeo cho tôi một chiếc nhẫn hồng ngọc trị giá hàng triệu, rồi hôn tôi dịu dàng.
Tôi từng thề sẽ không khóc nữa sau ngày mẹ mất.
Vậy mà trong khoảnh khắc ấy, tôi đã rơi nước mắt lần đầu tiên kể từ khi mẹ qua đời.
Sau đó, tôi chuyển đến sống tại căn hộ của Bạch Kính Văn.
Ban ngày, tôi là trợ thủ đắc lực của anh nơi công sở.
Ban đêm, chúng tôi dùng tình yêu để xoa dịu những mỏi mệt và trống trải.
Quãng thời gian đó, tôi thật sự rất hạnh phúc.
Tôi luôn tin rằng, chắc hẳn là mẹ ở trên trời phù hộ, để tôi gặp được người đàn ông hoàn hảo như anh.
Nhưng rồi… niềm vui đó dần không thể kéo dài.
Tôi gặp lại trợ lý cũ của Bạch Kính Văn.
Giờ cô ấy là vợ của viện trưởng một bệnh viện hạng nhất.
Cô mời tôi uống cà phê, rồi mỉm cười bảo:
“Anh ấy vẫn như xưa thôi, rất thích tìm ‘cổ phiếu tiềm năng’ trong đám đàn em. Người đàn ông có sức hút quá mạnh, phụ nữ thì dễ dấn thân mù quáng.”
Cô ấy đang ghen sao?
Tôi lập tức gạt đi ý nghĩ đó.
Chồng cô ấy là một viện trưởng nổi tiếng vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Trên gương mặt cô, tôi không nhìn thấy đố kỵ, chỉ thấy một loại hạnh phúc bình ổn, vững chãi.
Cái cảm giác hạnh phúc ấy khiến tôi nghẹn lời, thậm chí còn có chút ghen tỵ.
Còn tôi, ở bên Bạch Kính Văn, lại chỉ cảm nhận được sự mệt mỏi vì dốc cạn lòng.
Trước đây, tôi chỉ phải xử lý công việc của anh.
Giờ về đến nhà, tôi còn phải lo việc ăn mặc sinh hoạt của anh.
Anh ăn gì, mặc gì… đều do tôi chăm lo.
Nhiều khi tôi tự hỏi, tôi là người yêu hay là bảo mẫu toàn thời gian của anh?
Hôm đó tôi đi xã giao, uống vài ly rượu.
Ra ngoài gặp gió, hôm sau lập tức cảm lạnh.
Sáng hôm sau, Bạch Kính Văn chuẩn bị sang công ty chi nhánh ở nước ngoài.
Đến sân bay rồi, mới phát hiện hợp đồng đã đóng dấu bị để quên trong thư phòng.
Anh gọi điện giục tôi lập tức mang đến.
Tôi đang cảm sốt, đầu nặng như đá, nói để dịch vụ giao hàng mang đến.
Giọng anh nghiêm khắc:
“Đó là tài liệu quan trọng, nếu bị rò rỉ, sẽ là tai họa với công ty. Em theo anh lâu thế rồi, chút ý thức này cũng không có à?”
Không còn cách nào, tôi gắng gượng mang tài liệu đến sân bay.
Nhìn gương mặt tôi trắng bệch, anh chỉ nói một câu:
“Về nghỉ ngơi cho tốt.”
Rồi lập tức lên máy bay, không quay đầu lại.
Tôi một mình đi bệnh viện truyền nước.
Nửa đêm bụng đói cồn cào, muốn uống cháo, lại phải cố gắng ngồi dậy nấu một nồi cháo trắng.
Trong lúc nấu, tôi bỗng bật khóc.
Tình yêu – lẽ ra là sự an ủi và chở che lẫn nhau.
Còn tình yêu của tôi… lại giống như một cuộc sống lạnh lẽo, nơi tôi phải tự làm mọi thứ một mình.
12
Thầy hướng dẫn của tôi nhập viện, tôi xin nghỉ để đến thăm.
Ra khỏi bệnh viện thì tôi gặp vài em khóa dưới, quen khi tôi từng được mời về trường làm diễn giả.
Tôi vui vẻ chào hỏi, các em rủ tôi đi uống cà phê, vẻ mặt thần thần bí bí nói có chuyện quan trọng muốn kể.
Bạch Kính Văn đang lén lút qua lại với một đàn em khóa dưới.
Hai người từng đi du lịch Nhật Bản cùng nhau.
Anh ấy công khai lẫn âm thầm đều hỗ trợ cô gái đó rất nhiều.
Cô gái này còn khoe với bạn bè rằng sau khi tốt nghiệp sẽ làm dâu nhà họ Bạch.
Các em ấy từng nhắc nhở cô ta rằng bạn gái của Bạch Kính Văn là tôi.
Cô ta chỉ cười khẩy:
“Không sao cả, tôi sẽ cố gắng để sánh vai với anh ấy.”
Tôi lúc đó mới vỡ lẽ — hóa ra đã lâu rồi, Bạch Kính Văn không còn cùng tôi đến thăm thầy giáo nữa.
Anh luôn viện cớ bận rộn.
Tôi cứ tưởng anh và thầy có mâu thuẫn gì…
Thì ra, ao cá của anh lại có thêm “cá mới”.
Về đến nhà, tôi bệnh một trận nặng.
Không biết là vì đau lòng, hay vì nhiễm cúm đang lây lan gần đây.
Toàn thân tôi rã rời, nước mắt không ngừng chảy.
Nhưng Bạch Kính Văn vẫn yêu cầu tôi in hợp đồng và gửi tới văn phòng anh.
Tôi nói mình đang nghỉ phép.
Anh gắt lên:
“Thắng Nam, em có biết việc em làm ảnh hưởng đến bao nhiêu tiến độ không? Bao nhiêu nhân viên cấp dưới bị liên lụy không?”
Tôi đành gượng gạo ôm theo cơ thể bệnh tật đến công ty, đặt bản hợp đồng lên bàn anh.
Anh chỉ nhìn tài liệu, không ngẩng đầu lấy một lần.
Rồi hỏi tôi:
“Em với Phó Kiệt Minh nói chuyện đến đâu rồi?”
Phó Kiệt Minh là học trò xuất sắc hiện đang theo giáo sư hướng dẫn. Dự án của anh ta được nhiều công ty y tế để mắt tới.
Tôi nhún vai:
“Anh ta suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm trường, em lấy đâu ra cơ hội mà quen?”
Anh nửa tin nửa ngờ.
Trong ngành này, không chỉ phải theo kịp công nghệ đổi mới, mà còn phải theo sát những nhân tài tiềm năng của tương lai.
Bạch Kính Văn trầm ngâm một lúc, rồi cau mày:
“Thắng Nam, em như thế này là không ổn…”
Tôi ngắt lời anh:
“Với năng lực hiện tại, em hoàn toàn đủ sức đảm nhiệm vị trí giám đốc sản phẩm.”
Hai năm bên cạnh anh, tôi gần như mười việc kiêm toàn.
Nhưng thành quả của tôi đều bị ánh hào quang của anh che khuất.
Người ngoài không nhìn thấy nỗ lực của tôi, khiến việc chuyển công ty bị bất lợi.
Đây chẳng khác nào lãng phí toàn bộ tinh lực của tôi.
Trước đây, giám đốc sản phẩm của tập đoàn là cậu ruột của Bạch Kính Văn.
Cậu ấy ngoại tình nên bị loại khỏi ban lãnh đạo.
Nhà họ Bạch là doanh nghiệp gia đình, có một luật ngầm: các vị trí then chốt chỉ dành cho người nhà họ Bạch.
Tôi đưa ra yêu cầu này, chính là muốn biết trong mắt anh, tôi là gì, và gia đình anh định đặt tôi ở đâu.
Không ngoài dự đoán, Bạch Kính Văn lộ rõ vẻ khó xử.
Thực ra, tôi sớm đã biết câu trả lời, nhưng vẫn cố chấp hỏi lại.
Tôi đưa ra đơn xin nghỉ việc.
Bạch Kính Văn nhìn tôi bằng ánh mắt sững sờ:
“Thắng Nam, em đang làm trò gì vậy?”
“Em không làm trò gì cả.”
Tôi nghiêm túc đáp:
“Em đang tạm biệt một ông sếp vô đạo đức.”
“Phạm vi công việc và khối lượng dự án em đang xử lý vượt xa chức danh thư ký, mà tiền thưởng không bằng quản lý cấp trung, cơ hội thăng chức cũng không có.”
Tôi tiến sát lại, cười nhẹ:
“Anh nói xem, em còn ở lại làm gì nữa? Để chôn vùi tài năng? Lãng phí thanh xuân?”
Khi tôi quay người định rời đi, anh mới như bừng tỉnh, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Có lẽ cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên da tôi, anh mới nhận ra điều gì đó:
“Em đang bị cảm sao?”
Tôi gật đầu.
“Xin lỗi, anh không biết…”
Tôi ngắt lời anh:
“Em đã nói với anh trong điện thoại rồi. Là anh không quan tâm mà thôi.”
Tôi định rút tay lại, anh càng siết chặt hơn.
“Thắng Nam, đừng rời xa anh…”
Anh đánh vào cảm xúc, giọng khẽ run:
“Mình quen nhau cũng gần mười năm rồi nhỉ? Ngày em mới vào đại học, em ngây ngô, đầy cảnh giác như một chú nhím nhỏ. Nhất là lúc em nằm trong phòng y tế của trường, lúc đó anh đã nghĩ… anh muốn cho em tất cả mọi thứ anh có…”
“Dừng lại!”
Tôi lần nữa ngắt lời anh.
“Trong tất cả những điều anh từng dạy em, em nhớ nhất câu này:
‘Đừng để bị cảm xúc chi phối. Dù người đó từng có ơn nghĩa lớn đến đâu, nếu cản trở bước đường trưởng thành của em, hãy dũng cảm từ bỏ.’”
Chắc anh chưa từng nghĩ, sẽ có ngày bị chính câu nói của mình đâm ngược trở lại.
Tôi tháo chiếc nhẫn vàng hình vương miện đã đeo suốt nhiều năm, đặt trước mặt anh.
“Lúc anh tặng, anh nói em xứng đáng được trân quý. Nhưng lồng son của anh không còn giam giữ nổi em nữa. Em sẽ rời đi, đến một nơi tốt đẹp hơn.”
Tôi từng trải qua biết bao khinh thường, dè bỉu và tổn thương ngay từ khi chào đời.
Khi ai đó trao cho tôi chút tình cảm, tôi luôn muốn dốc hết lòng để báo đáp.
Thế nhưng, tình yêu mù quáng chỉ khiến tôi lạc mất con đường vốn thuộc về mình.
Từ bây giờ… chỉ có tôi thôi, mà như thế… cũng rất ổn.