Tình Yêu Không Lối Thoát - Chương 14
- Nhà
- Tất cả truyện
- Tình Yêu Không Lối Thoát
- Chương 14 - "Cậu cũng muốn chơi cầu lông sao?"
Trần Trì lắc đầu: “Không có, là dính nước thôi.”
Thời Ôn nhẹ nhàng thở ra.
Trên sân thể dục vang lên âm thanh huýt sáo, không phải giáo viên thể dục lớp hai thổi, mà là lớp một.
Lớp hai cùng lớp một hôm nay đều có tiết thể dục. Giáo viên thể dục lớp một có tiếng là người khó tính, mặc kệ ngoài trời dù có nóng hay lạnh như thế nào đi nữa, cả lớp đều phải chạy quanh sân thể dục ít nhất ba vòng.
Thời Noãn học ở lớp một.
Có mấy học sinh do quá mệt nên chạy tụt lại phía sau, giáo viên thể dục lớp một thổi sáo thúc giục.
Đợi lớp tập trung đông đủ, giáo viên dặn dò gì đó mới cho giải tán. Một đám học sinh mệt đến không thở được, rã rời tìm bóng cây đứng tránh nắng.
Thời Noãn cùng mấy nữ sinh sóng vai bước đến dưới bóng cây, trực tiếp ngồi xuống.
Thời Ôn vốn muốn đi đưa nước cho cô, cuối cùng lại từ bỏ.
Thời Noãn trong trường học vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cô hào phóng rộng rãi, chọn bạn chơi không phân biệt nam nữ, quan hệ lại rất tốt. Cô luôn được coi là trung tâm, được mọi người che chở, cô có thể tâm sự cùng người khác, làm mọi người đều thoải mái.
Thời Noãn không cần cô đưa nước cùng giấy ăn, bởi chắc chắn sẽ có người làm điều đó. Đúng vậy, Thời Noãn giống như ánh nắng mặt trời, có thể sưởi ấm tất cả mọi người.
Hiện tại tất cả mọi chuyện vẫn chưa lệch khỏi quỹ đạo.
Trần Trì vẫn chưa thích Thời Noãn, cũng chưa có khuynh hướng bạo lực cùng cực đoan, chỉ là cậu quá cô độc, là một thiếu niên yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn.
“Muốn chơi cầu lông với mình không?”
Vương Đình nhìn thấy người khác chơi cầu lông, chân tay cũng ngứa ngáy theo.
Thời Ôn nhìn mặt trời, cảm thấy quá nóng, chưa tìm ra từ nào để cự tuyệt thì Vương Đình đã nắm chặt tay cô, làm nũng: “Chơi đi Tiểu Ôn!!!! Chúng mình chơi dưới bóng cây này nhé?”
Thời Ôn đành thoả hiệp: “Được thôi.”
“Tiểu Ôn tốt nhất, chúng ta đi mượn vợt cầu lông thôi.”
Vương Đình vừa cười vừa ôm Thời Ôn, bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Trần Trì cúi đầu đứng ở phía sau các cô, không một chút động tĩnh.
Không khí xung quanh cậu thật lạnh.
Thời Ôn theo tầm mắt của cô nhìn lại: “Cậu cũng muốn chơi cầu lông sao?”
Trần Trì gật đầu.
Thời Ôn chỉ vết thương của cậu, nhăc nhở: “Vết thương của cậu chưa khỏi. Nếu cậu chơi nó sẽ bị vỡ ra mất.”
Cậu nhấp môi, không trả lời.
Vương Đình thấy bộ dáng cậu ngoan ngoãn, bắt đầu hoài nghi vừa rồi là do tóc cậu quá dài hay mình bị hoa mắt.
Bộ dáng này hoàn toàn không giống với bộ dáng muốn hù chết người vừa rồi đâu.
Hai người mượn vợt xong, lúc trở về đã thấy Trần Trì ngồi dưới gốc cây tùng, dáng vẻ cô đơn, không hoà nhập được với mọi người xung quanh.
Vương Đình có chút hụt hẫng, muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Cậu ta rất kỳ lạ.”
Thời Ôn cũng cảm thấy như vậy, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc tại sao…các cậu không giúp cậu ấy?”
Trải quan thời gian dài tiếp xúc, cô cảm thấy Vương Đình là một cô gái rất có lòng, sẽ không bàng quang đứng nhìn mọi chuyện như vậy.
Vương Đình rối rắm một chút, cuối cùng ra vẻ thoải mái nói: “Mình có giúp chứ. Chính là vì giúp cậu ta mà trong lớp ngay cả một người bạn cũng không có.”
Thời Ôn bất ngờ: “Tại sao?”
“Chuyện này nói ra rất dài. Cậu nhớ hồi trước mình từng nói tới hoa hậu giảng đường chứ? Chính là Tô Nhiễm của lớp một.” Nhắc đến cái tên này, Vương Đình trợn mắt, mang theo chán ghét: “Mình lúc ấy mới làm lớp trưởng, tương đối nóng tính, mới nói việc Trần Trì bị bắt nạt cho giáo viên. Kết quả cậu ấy bị đánh nhiều hơn, mình còn bị chị em của Tô Nhiễm cảnh cáo, cuối cùng còn bị cô lập.”
Vương Đình bĩu môi, nhẹ giọng: “Chỉ là cậu ấy bị đánh cũng không phản kháng, cũng không cảm ơn mình. Mình liền cảm thấy, ngay cả cậu ấy còn chẳng để ý, mình xen vào làm gì không biết.”
Thời Ôn nhíu mày.
Tô Nhiễm?
Bạn học thời sơ trung*?
(*tương đương với cấp hai bên Việt Nam.)
“Còn có việc này nữa.”
Vương Đình ghé sát vào Thời Ôn, mắt liếc về phía sân thể dục bên kia, một đám nữ sinh đang cổ vũ bóng đá.