Tình Yêu Không Dấu Vết - Chương 5
22
Trong thời gian chờ ly hôn chính thức, ba tôi liên tục gọi điện như phát điên.
“Con điên rồi phải không? Có thai mà còn đòi ly hôn?”
Tôi im lặng nghe ông ấy thao thao bất tuyệt về đủ mọi bất lợi của việc ly hôn.
Nào là danh tiếng của hai gia đình, nào là tranh chấp tài sản có thể xảy ra, nào là sự tan rã của liên minh lợi ích giữa hai nhà.
Chỉ duy nhất không hề nhắc đến hạnh phúc của tôi.
Tôi không nói nhiều, chỉ đáp lại ngắn gọn:
“Kỷ Tòng sắp bị phanh phui scandal, ly hôn chính là cách bảo vệ nhà họ Hạ. Nói một cách xa hơn nữa, ba à, ly hôn hay không là quyền tự do hôn nhân của con.
Con sẽ cân nhắc ý kiến của ba, nhưng sẽ không để ba thao túng con nữa.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã phải tiếp nhận quá nhiều “giáo dục” từ ba tôi.
Ông dạy tôi rằng con gái không cần phải tranh giành hơn thua.
Điều quan trọng nhất là gả vào gia đình tốt, phải ngoan ngoãn, khiêm tốn và phục tùng.
Ông giao toàn bộ công việc của tập đoàn cho các anh trai quản lý.
Còn tôi thì bị sắp đặt sẵn một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Nhưng hiện tại, thực tế đã chứng minh sự vô lý của tư tưởng “gả tốt là sướng”.
Còn mẹ tôi, vì con cái mà chọn cách không ly hôn, cố gắng duy trì sự hòa thuận giả tạo.
Nhưng thực chất, bà sống trong lo âu, tủi nhục, như đang bước đi trên lớp băng mỏng.
Tôi không muốn có cuộc sống như vậy.
Cuộc sống của tôi, và của con tôi, phải do chính tôi định đoạt.
23
Ngày đi nhận giấy ly hôn, Kỷ Tòng dẫn theo Chu Tình.
Trước mặt Kỷ Tòng, Chu Tình giả vờ xấu hổ, gương mặt ngượng ngùng:
“Trần Trần, mình đã khuyên anh ấy rồi, đừng làm thủ tục trong cùng một ngày… nhưng anh ấy không nghe…”
Nhưng khi Kỷ Tòng đi nghe điện thoại, cô ta lập tức quay lại, gương mặt kiêu ngạo nhìn tôi đầy vẻ thách thức.
“Hạ Trần, hồi đại học cô đã thua tôi, bây giờ cô vẫn thua tôi.”
“Cảm ơn cô đã chăm sóc A Tòng suốt bao năm qua.
Người đàn ông xuất sắc như vậy, đúng là bến đỗ tốt nhất của cuộc đời.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta làm bộ làm tịch như một con gà chọi.
Khi nhận được giấy ly hôn, trước khi rời đi, tôi mỉm cười nói với Chu Tình:
“Chúc cô hạnh phúc. Quà cưới cho cô đang trên đường đến rồi đấy.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Đồng thời gửi tin nhắn cho Cố Minh.
“Ly hôn và kết hôn đều đã xong. Tìm thời điểm thích hợp, có thể công bố tin tức rồi.”
“À, còn nữa, nhắn mẹ tôi đừng đến khuyên nhủ, vô ích thôi.”
24
Sau khi Vi tỷ lấy được tài sản và xử lý mọi thứ ổn thỏa, bà ấy quyết định đề nghị ly hôn với lão Chương.
Lão Chương cười nhạo bà ấy, nghĩ rằng bà chỉ đang nói mạnh miệng cho có.
Vi tỷ nói với tôi rằng bà đã đặt lịch phá thai.
Ngày đi phá thai, tôi đi cùng bà.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Vi tỷ đặt tay lên bụng, mắt ngấn lệ: “Tiểu Trần, tôi thấy có lỗi với đứa bé này, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Tôi nắm chặt tay bà: “Chúng ta chỉ có thể làm điều tốt nhất trong hoàn cảnh của mình, đúng không?”
Vi tỷ gật đầu, rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng và ngoài phòng.
Một sinh mệnh đang mất đi, một sinh mệnh khác đang lớn lên.
Nhưng cả hai đều là minh chứng cho lòng dũng cảm để làm lại từ đầu.
25
Tin tức Kỷ Tòng ra đi tay trắng bắt đầu lan truyền trên mạng xã hội.
Rõ ràng, anh ta chưa hề nói chuyện này với Chu Tình.
Trái lại, anh ta còn thuê đội ngũ truyền thông tạo tin đồn trên mạng, tuyên truyền về đám cưới của mình và Chu Tình.
Tiêu đề toàn là những câu chuyện tình yêu đích thực vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng “tình yêu đích thực” của anh ta lại không thể ngồi yên được nữa.
Chu Tình tức giận gọi điện chất vấn tôi.
“Hạ Trần, cô có biết xấu hổ không? Dù sao cũng từng là vợ chồng, vậy mà cô nỡ lòng nào khiến anh ấy ra đi tay trắng!
Cô đúng là bẫy tôi một vố rồi!”
Tôi cười đáp: “Mới có vậy thôi mà? Người đang làm, trời đang nhìn. Cô tự lo cho bản thân đi thì hơn.”
Sau khi cúp máy.
Trên mạng xuất hiện từ khóa “Đát Kỷ học thuật” bùng nổ.
Có người phân tích chi tiết cách Chu Tình sử dụng mối quan hệ hoặc bóc lột học trò để chiếm đoạt thành quả nghiên cứu trong nhiều năm qua.
Thậm chí có một bản PPT trình bày chi tiết bằng chứng cô ta phá hoại hôn nhân của người khác nhiều lần.
Ngay trong ngày hôm đó, trường đại học nơi Chu Tình giảng dạy nhanh chóng đưa ra thông báo,
Tuyên bố đã mở cuộc điều tra về tình hình này.
Chỉ vài ngày sau, kết quả điều tra được công bố.
“Sự việc là có thật, vi phạm đạo đức nghề giáo, nhà trường đã quyết định sa thải giảng viên này.”
So với những bài viết ca ngợi tình yêu đích thực trước đó, giờ đây chúng trở nên lố bịch vô cùng.
Đồng thời, trên mạng xuất hiện tin đồn tôi đang mang thai.
Xác thực chuyện Kỷ Tòng ngoại tình khi vợ đang mang thai.
Tin tức này kéo theo sự lao dốc của giá cổ phiếu tập đoàn Kỷ Thị.
Kỷ Tòng vốn là thành viên trong hội đồng quản trị, tập đoàn lập tức đưa ra thông báo sa thải anh ta ngay trong đêm.
Trong gia tộc họ Kỷ vốn cạnh tranh gay gắt.
Anh trai của Kỷ Tòng đã tranh thủ thuyết phục gia đình loại anh ta khỏi ban quản lý.
Đến đây, tôi hoàn toàn chặn mọi cách liên lạc với Chu Tình và Kỷ Tòng.
26
Bụng tôi ngày một lớn hơn.
Khi được tám tháng, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Vừa bấm nghe, giọng nói quen thuộc vang lên.
“Trần Trần, sắp sinh rồi phải không? Anh có thể đến thăm em một lần được không? Anh muốn… được chứng kiến khoảnh khắc con của chúng ta chào đời.”
Là Kỷ Tòng.
Mấy tháng không gặp, giọng anh ta già nua và mệt mỏi đến khó tin.
Tôi chưa kịp nói gì, anh ta đã vội vàng nói thêm.
“Trần Trần, anh đã ly hôn với con điên Chu Tình rồi. Trần Trần, tất cả đều là lỗi của anh. Em có thể… ”
Tôi ngắt lời anh ta.
“Kỷ tiên sinh, chuyện giữa anh và vợ của anh, không liên quan gì đến tôi.”
“Anh bây giờ tai tiếng đầy mình, sự nghiệp thất bại thảm hại, tốt nhất nên soi gương lại đi.
Con của tôi không liên quan gì đến anh, nó mang họ Hạ theo họ mẹ.”
“Tự lo cho tốt đi. Đừng gọi cho tôi nữa.”
Đầu dây bên kia, giọng Kỷ Tòng nghẹn ngào.
Nhưng cuối cùng cũng không nói thêm được lời nào.
27
Thời gian trôi nhanh, đã đến ngày dự sinh.
Vi tỷ vốn bận rộn xoay như chong chóng với các dự án.
Nhưng đến thời điểm này, bà lại xin nghỉ phép, ngày ngày có mặt ở trung tâm sinh sản.
Bà áp tai lên bụng tôi, lắng nghe từng cử động của đứa bé.
Mắt bà đỏ hoe, ngấn lệ.
“Trần Trần, nhớ nhé, đứa bé này là của em, cũng là của chị.”
Tôi mỉm cười đồng ý, rồi cúi xuống bụng thì thầm với đứa nhỏ đang nghịch ngợm bên trong:
“Nhóc con nghịch ngợm, xem mẹ nuôi của con vui mừng thế kia kìa.
Mẹ sợ bà ấy mà nổi hứng thì sẽ thò tay vào lấy con ra luôn quá.”
Ngày sinh nở, sau tiếng khóc vang dội đầu tiên.
Tôi chính thức đón nhận món quà quý giá mà ông trời ban tặng.
Khoảnh khắc đó, tôi kiệt sức, nhưng cũng tràn đầy sức mạnh.
Tôi thầm nguyện cầu trong lòng.
“Mong con sáng suốt, mạnh khỏe.
Mong con tự do trong tâm hồn, lương thiện trong phẩm hạnh.
Mong con không sợ hãi bất kỳ điều gì, luôn tuân theo trái tim mình và tiến về phía trước.”
(Toàn văn hoàn)
Hay ạ