Tính Toán Của Chủ Mẫu - Chương 2
3
Ta tận tâm tận lực giúp phu quân tổ chức lễ nạp thiếp này.
Lâm Mạn Nhu không có người thân, ta đích thân đưa nàng đến tiệm tốt nhất chọn son phấn trang sức, lại tìm thợ may giỏi nhất Thịnh Kinh đến lấy số đo may quần áo cho nàng.
Ta chuẩn bị cho nàng ở Hằng Lan viện, đây là viện gần thư phòng của Triệu Sĩ Trai nhất, ta chọn bình cổ từ kho ra để trang trí, lại đến cửa hàng chim muông mua hoa cỏ, thúc giục hạ nhân làm việc nhanh chóng trồng lên.
Thương hành Giang Nam tặng đá Thái Hồ và đá Thọ Sơn làm quà năm mới, ta đều cho chuyển đến Hằng Lan viện làm giả sơn.
Những người già trong phủ khuyên ta, không cần cho một thiếp thất mặt mũi lớn như vậy.
Ta thở dài nói: “Ta không phải cho thiếp thất mặt mũi, ta đang cho phu quân ta mặt mũi, ai bảo nàng ta hiện tại là người trong lòng của phu quân chứ.”
Lâm Mạn Nhu vốn là tính tình kiêu ngạo, được ta nâng đỡ như vậy, càng thêm kiêu căng.
Trong phủ ai chọc nàng không vui, dù là gia đinh hay quản sự, nàng đều mắng cho một trận. Người hầu đến trước mặt ta cáo trạng, ta đều bảo họ nhẫn nhịn.
Vì vậy, qua một thời gian, cả phủ trên dưới đều biết, Lâm Mạn Nhu là người trong lòng của hầu gia, ngay cả ta là chính thất chủ mẫu, cũng phải tránh mũi nhọn của nàng.
Rất nhanh, đến ngày mùng bảy tháng mười một.
Sáng sớm, ta gọi Lâm Mạn Nhu đến phòng ta, đưa cho nàng một hộp gấm.
“Đây là Khôn Linh hoàn mà ngày ta thành thân, trong cung ban thưởng.” Ta nói với nàng: “Trong cung ban thưởng hai viên, hôm nay là ngày ngươi chính thức trở thành thiếp thất của Sĩ Trai, ta thưởng cho ngươi một viên, hy vọng ngươi cố gắng khai chi tán diệp cho hầu phủ.”
Khôn Linh hoàn là thuốc viên trợ giúp nữ tử mang thai, chỉ có trong cung mới có, một viên trị giá ngàn vàng.
Lâm Mạn Nhu vui mừng nhận lấy thuốc viên, cũng không cảm ơn ta mà đắc ý nói: “Hầu gia sủng ái ta, ta nhất định có thể nhanh chóng sinh con cho hầu phủ.”
Nàng đi rồi, Cẩm Tâm ghét bỏ nói: “Quá kiêu ngạo, chỉ là một thiếp thất, vậy mà dám ở trước mặt phu nhân mà xưng hô ngươi ta, phu nhân sao lại nâng đỡ nàng ta, đến cả Khôn Linh hoàn cũng cho nàng ta.”
“Dù sao cũng là thứ ta không dùng đến, cho thì cho.” Ta xoa bụng mình, cười nói: “Nuôi một con chó, cũng phải cho nó ăn xương.”
Kiếp trước, Lâm Mạn Nhu tuy không phải chết trong tay ta nhưng đứa con trong bụng ta, đúng là trong lúc nàng và ta xô đẩy, đã bị ngã mất.
Cho nên, hiện tại ta lợi dụng nàng, cũng thấy yên tâm thoải mái.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
4
Ta lo Triệu Sĩ Trai vì Hứa Tương Dao, hôm nay sẽ không đụng đến Lâm Mạn Nhu, cho nên dặn hạ nhân, đổi hết rượu ở Hằng Lan viện thành Đào hoa túy.
Đào hoa túy uống vào êm ái nhưng lại rất mạnh, ta hiểu Lâm Mạn Nhu, tối nay chỉ cần Triệu Sĩ Trai không bước ra khỏi Hằng Lan viện, Lâm Mạn Nhu sẽ để viên Khôn Linh hoàn kia phát huy tác dụng.
Quả nhiên, sáng hôm sau, khi Lâm Mạn Nhu đến kính trà cho ta, hai má ửng hồng, tuy dưới mắt có quầng thâm mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn.
Ta hỏi hạ nhân, Hằng Lan viện đến gần sáng mới đòi nước nóng.
Chết một lần, tình yêu của ta dành cho Triệu Sĩ Trai cũng đã chết rồi. Biết được hắn và Lâm Mạn Nhu hoan lạc một đêm, ta không những không đau lòng, thậm chí còn thấy hả hê.
Ta uống chén trà Lâm Mạn Nhu kính, dẫn nàng đi gặp bà mẫu.
Trong Từ An viện, Hứa Tương Dao đang đứng đằng sau bóp vai cho bà mẫu. Thấy ta và Lâm Mạn Nhu trước sau đi vào, trong mắt nàng ta lóe lên vẻ ghen ghét.
Bà mẫu ban chỗ ngồi, Lâm Mạn Nhu theo ta cùng ngồi xuống.
“Lâm di nương, sao người dám ngồi đấy?” Hứa Tương Dao mặt hầm hầm quát Lâm Mạn Nhu: “Ngươi là thiếp thất, chỉ có thể coi là nửa chủ tử, ngươi nên đứng bên cạnh chủ mẫu dâng trà rót nước hầu hạ.”
Nàng ta âm dương quái khí nói: “Lâm di nương, xin ngươi hãy nhận rõ thân phận của mình.”
Nàng ta có vẻ là đang ra mặt thay ta nhưng thực ra là đang trút giận cho mình.
Ta cười nói với bà mẫu: “Mẫu thân, Lâm di nương tối qua vất vả, bên cạnh con lại không thiếu người hầu hạ, cứ để nàng ta ngồi đi. Không có đến lúc Sĩ Trai tan triều về, lại phải đau lòng.”
Bà mẫu thở dài: “A Vu, đứa bé này, con quá lương thiện rồi.”
Nhưng rốt cuộc vẫn ngầm cho phép Lâm Mạn Nhu ngồi.
Mặc dù Hứa Tương Dao biết che giấu nhưng ta cố ý nhìn, vẫn thấy rõ trong đáy mắt nàng ta sự căm hận dành cho Lâm Mạn Nhu.
Sau trận giao tranh không lớn không nhỏ sáng nay, Hứa Tương Dao và Lâm Mạn Nhu bắt đầu không ưa nhau.
Hứa Tương Dao lấy cớ ra mặt thay ta, đi giày vò Lâm Mạn Nhu, Lâm Mạn Nhu cũng không phải dạng vừa, đem hết sức lực kiếp trước dùng để đấu với ta, đều dùng hết lên người Hứa Tương Dao.
Còn ta, một mặt khuyên Hứa Tương Dao “Lâm di nương là người trong lòng biểu ca của muội, muội đừng luôn trêu chọc nàng, đến lúc đó biểu ca của muội thấy lại đau lòng”, một mặt đồ ăn quần áo trang sức cứ như nước chảy róc rách đưa đến Hằng Lan viện, bảo người nói với Lâm Mạn Nhu: “Phu nhân hiền lành, không phải là người hay ghen tuông, biểu tiểu thư chưa xuất giá, lấy mình suy người lại hiểu lầm phu nhân, mới đến làm khó di nương, phu nhân đã khuyên bảo biểu tiểu thư, hy vọng các ngươi có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Sau đó, xung đột giữa hai người càng thường xuyên hơn, mỗi ngày đều phải gây ra một hai trận lớn nhỏ.
Hai người họ, một là người nữ tử mà Triệu Sĩ Trai yêu nhất trên danh nghĩa, một là người mà Triệu Sĩ Trai thực sự yêu trong lòng, hai người họ xé nhau, Triệu Sĩ Trai đau đầu vô cùng, vừa hay cuối năm sắp đến, Hộ Bộ có nhiều việc, hắn liền luôn lấy cớ công vụ bận rộn, trốn ở Hộ Bộ không chịu về nhà.
Hắn về nhà hay không, ta không quan tâm.
Ta nhân cơ hội này, đã gặp mặt tất cả các quản sự lớn nhỏ, vừa ban ơn vừa thị uy, đến cuối tháng đông, mọi việc trong Hầu phủ đã được ta sắp xếp đâu vào đấy.
Ta không vội vàng đổi những vị trí quan trọng thành người của mình, thời cơ vẫn chưa đến.
Đến giữa tháng chạp, khi ta và bà mẫu bàn bạc về lễ vật năm mới chuẩn bị cho các phủ, ta không kìm được mà ăn sạch một đĩa mơ muối trên bàn.
“A Vu, con không thấy chua sao?” Bà mẫu dừng lời, nhìn ta hỏi.
“Không chua ạ.” Ta cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Dạo này con hơi thèm ăn.”
Bà mẫu là người từng trải, bà đè nén sự vui mừng trong lòng, bảo hạ nhân đi mời đại phu.
Đại phu nhanh chóng đến, ông ấy bắt mạch cho ta, chẩn đoán ta có thai, đã được ba tháng.
Bà mẫu vui mừng vô cùng, kích động đến nói không nên lời: “Tốt lắm A Vu, tốt, tốt, tốt. Con bé ngốc này, mang thai lâu như vậy rồi mà không phát hiện ra! Mau phái người đi mời Hầu gia về, nó sắp được làm phụ thân rồi.”
Ta mím môi cười, rồi nhìn thấy Hứa Tương Dao đang đứng bên cạnh bà mẫu, đang cười giả lả nhìn ta.
“Khoan đã, trước đừng đi mời Hầu gia.” Ta gọi người hầu lại, quay đầu nói với bà mẫu: “Trước tiên hãy để đại phu bắt mạch cho Lâm di nương.”
Bà mẫu hờ hững nói: “Cũng được, vậy thì cũng bắt mạch cho nàng ta đi.”
Đại phu bắt mạch cho Lâm Mạn Nhu, Lâm Mạn Nhu đầy hy vọng nhìn đại phu.
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng phu nhân, Lâm di nương cũng có thai rồi, đã hơn một tháng.” Đại phu cười chúc mừng.
Ta vui mừng vô cùng, bảo hạ nhân lấy tiền thưởng cho đại phu.
Lâm Mạn Nhu vui vẻ xoa bụng mình, nói: “Nếu Hầu gia biết được, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”
Bà mẫu liên tục thúc giục hạ nhân: “Mau đến Hộ Bộ báo tin vui cho Hầu gia!”
Ta vừa cười vừa lặng lẽ nhìn Hứa Tương Dao.
Nàng ta mặt tái mét, ánh mắt điên cuồng, đau khổ và hận thù đan xen vào nhau.