Tình Tay Ba - Chương 3
14
Tôi là thành viên của đài phát thanh trường, phụ trách chuyên mục tiếng Anh.
Đài phát thanh chia thành hai mảng lớn: tiếng Anh và văn học. Mỗi mảng lại do hai đến ba người phụ trách, và hôm nay là đến lượt tôi trực.
Đeo ba lô, tôi ra khỏi ký túc xá. Trên đường, tôi vẫn có thể mỉm cười chào hỏi các bạn cùng trường, như thể chuyện tối qua không hề ảnh hưởng gì đến tôi.
Thực tế thì, chỉ có bản thân tôi biết, tâm trí tôi đã hoàn toàn sụp đổ, thế giới quan vỡ nát thành từng mảnh.
Tôi ấn nút phát sóng.
“Good morning, everyone. How was your day yesterday?
“Today, we…”
Khi buổi phát thanh kết thúc và tôi chuẩn bị rời đi, tôi thấy Tống Mộ đứng đó.
Anh đi dép lê, râu mọc lởm chởm chưa kịp cạo, trông rất tiều tụy.
“Vào đi.”
Tôi để anh vào trong, rồi ngồi lại ghế phát thanh.
“Phan Phan, anh và Đông Tử không như em nghĩ đâu.”
Giọng anh khàn đặc, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
Nhưng tôi chẳng hề cảm thấy chút thương cảm nào. Điều này chỉ chứng minh anh đã “vất vả” cả đêm, tự mình “nỗ lực” để đạt được kết quả.
“Không như tôi nghĩ?
“Tôi có mắt, tôi biết nhìn.”
Tống Mộ nhìn tôi, ánh mắt đầy hy vọng.
“Không phải đâu, anh chỉ là nhất thời say rượu. Người anh thích từ trước đến giờ vẫn luôn là em. Anh theo đuổi em lâu như vậy, em cũng biết anh thích em đến nhường nào mà. Anh thật sự chưa bao giờ nghiêm túc theo đuổi ai như em.”
“Phan Phan, anh thật sự rất thích em. Tha thứ cho anh được không? Anh hứa, sau này sẽ không liên lạc với Đông Tử nữa. Anh sẽ bảo cô ấy dọn đi ngay, được không?”
Tôi thầm cảm thấy may mắn. May mắn vì nhận ra bộ mặt thật của anh trước khi mọi chuyện đi xa hơn.
Anh liên tục nói, nhưng tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tiếng ù ù trong tai.
“Ồn quá.”
“Say rượu?
“Vậy còn gói bao cao su dưới mô hình Bulbasaur, hai cái gối trong phòng anh, mùi hoa dành dành trên chăn gối, và việc cô ta mặc quần áo của anh, tất cả cũng là do say rượu?”
“Tống Mộ, anh say rượu quá nhiều lần rồi.
“Anh thậm chí không đợi tôi đi khỏi, đã cùng cô ta…”
Tống Mộ bị tôi phản bác, nghẹn lời, miệng mấp máy nhưng không nói được gì.
Anh bất ngờ ngồi sụp xuống, như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
“Anh…
“Anh với Đông Tử đã rất lâu không có gì rồi. Em không thích anh ở chung với cô ấy, anh cũng đã định sau khi hết hạn hợp đồng sẽ bảo cô ấy chuyển ra ngoài. Em ghen với cô ấy, nên anh đã không nhắc tới cô ấy trước mặt em nữa.
“Trong lòng anh chỉ có mình em, thật đấy! Hôm qua chỉ vì em từ chối anh, cô ấy lại cố tình dụ dỗ, nên anh mới…”
Tôi kiềm chế cơn ghê tởm, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đến lúc này mà anh vẫn gọi cô ấy là Đông Tử. Anh dám nói là mình không hề thích cô ấy chứ?”
Tống Mộ như nhận ra tia hy vọng, ánh mắt sáng lên, giọng đầy chắc chắn.
“Làm sao anh có thể thích Trần Đông Đông được? Em xinh đẹp như vậy, còn cô ta thì cùng lắm chỉ là không quá xấu, làm sao so được với em. Anh đâu có mù.”
“Vậy sao anh lại lên giường với cô ta?”
Tống Mộ buông xuôi, lời nói trở nên cay độc:
“Bởi vì em luôn từ chối anh. Anh là đàn ông, cũng có nhu cầu. Cô ta lại tự dâng tới cửa…”
“Em tin anh đi, cô ta chỉ là một thứ để giải khuây. Anh thật sự không thích cô ấy.”
15
Điện thoại của Tống Mộ liên tục rung. Tôi liếc nhìn màn hình, trên đó hiện lên cái tên Trần Đông Đông.
“Là Trần Đông Đông đúng không? Anh không định nghe máy à?”
Tống Mộ đâu có ngốc, vào lúc này làm sao anh dám bắt máy. Anh lập tức tắt cuộc gọi, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía tôi.
Tống Mộ có đôi mắt rất đẹp.
Đột nhiên, tôi nhớ lại ngày tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh. Thực ra, trước đó anh đã tỏ tình vô số lần, bạn bè xung quanh cũng trêu chọc không ít, nhưng tôi chưa bao giờ đồng ý.
Chỉ có ngày hôm đó, những lời anh nói vẫn vang vọng bên tai tôi:
“Phan Phan, mỗi ngày có anh ở bên, anh sẽ không để em buồn. Ai bắt nạt em, đã có anh. Em không vui, đã có anh. Anh mãi mãi chỉ thích mình em, không bao giờ làm gì có lỗi với em. Em là cả thế giới của anh, mãi mãi.”
Hôm đó, ánh mắt anh đầy kỳ vọng, như thể chỉ muốn hái cả trăng sao trên trời xuống để tặng tôi.
Nhưng thời gian qua đi, giờ đây ánh mắt anh chỉ còn lại một hy vọng khác: mong tôi tha thứ cho sự phản bội của anh.
Điện thoại của Trần Đông Đông vẫn không ngừng đổ chuông, cuối cùng Tống Mộ đành tắt nguồn.
16
“Vậy còn Trần Tuyên và Trần Đông Đông? Hôm đó ở KTV tôi đã thấy hết.”
Tống Mộ nghẹn lời, ánh mắt lảng tránh.
Nhưng tôi biết, anh chắc chắn sẽ nói thật. Bởi trong lúc này, chỉ khi thành thật tuyệt đối, anh mới có cơ may giành lại một chút niềm tin từ tôi.
Hạ giọng, anh nói nhỏ:
“Trước đây… Trần Đông Đông từng ở cùng Trần Tuyên một thời gian. Sau đó, Trần Tuyên muốn sống chung với bạn gái nên mới giới thiệu cô ấy cho anh làm bạn cùng phòng.”
Tôi đột nhiên không hiểu nổi hành động của Trần Đông Đông. Cô ấy làm vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong đầu tôi chợt hiện lên gương mặt ngoan hiền của Giang Doanh.
“Giang Doanh biết chuyện này không?”
“Làm sao để cô ấy biết được?” Tống Mộ đáp, giọng điệu đầy vẻ đương nhiên.
“Trần Tuyên rất thích Giang Doanh, nếu cô ấy biết chuyện này thì chắc chắn hai người họ sẽ không còn cơ hội nữa.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt cầu xin:
“Em sẽ không nói với Giang Doanh, đúng không?”
Tôi im lặng, không trả lời.
Ngoài cửa vang lên giọng của thầy giáo, âm thanh lớn đến mức như muốn phá tan bầu trời:
“Linh Phan, em quên tắt micro kìa!”
Nói xong, ông còn nhắc thêm:
“Nhìn cho rõ mọi thứ trước khi làm việc đi.”
Tống Mộ quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt anh ngoài sự hoảng sợ còn có cả cơn giận dữ mạnh mẽ.
Anh nhanh chóng với tay tắt micro, rồi quay lại, ánh mắt gằn lên:
“Em cố ý phải không?”
Lần này, tôi đã đắc tội với không ít người. Tôi cần một người để đứng ra giải thích và che chắn cho mình trước những đợt tấn công sắp tới.
Vì vậy, tôi bật khóc, khóc đến mức không thể kìm nén.
“Em không cố ý, Tống Mộ, làm sao em biết anh sẽ đến tìm em hôm nay?
“Làm sao em có thể chuẩn bị sẵn trước được?
“Hôm qua em nhìn thấy anh và Trần Đông Đông trên giường, nên hôm nay tâm trạng em mới rối bời, quên tắt micro.
“Chẳng lẽ đến cả chuyện này anh cũng nghi ngờ em sao?”
Ánh mắt của Tống Mộ lại dâng lên sự áy náy, anh khàn giọng nói:
“Phan Phan… xin lỗi em.”
Tôi hoàn toàn có thể viết một bài dài để đả kích bọn họ. Nhưng điều đó sẽ không thể gây chấn động bằng việc phát sóng trực tiếp, để chính tai mọi người nghe thấy những lời anh ta đã nói.
17
Sau vụ việc ở đài phát thanh, Tống Mộ, Trần Tuyên và Trần Đông Đông đều “nổi tiếng”.
Bọn họ bị gọi chung là “Ba tên cặn bã”, thậm chí còn được lập riêng một topic thảo luận trên diễn đàn trường.
“Cái quái gì thế này, làm sao có thể có những gã đàn ông kinh tởm như vậy?”
“Cô gái tên Trần Đông Đông này cũng thật bẩn thỉu.”
“Chị gái ở đài phát thanh ơi, hãy sáng mắt ra, đừng để bị gã đàn ông kia lừa nữa. Toàn nói dối, yêu đương gì chứ, thật sự kinh khủng.”
“Còn bạn gái của Trần Tuyên, tôi đã gặp cô ấy rồi, trông rất xinh đẹp. Mong cô ấy sớm nhận ra và rời xa gã đàn ông này.”
“Trời ơi, ai cứu lấy tam quan của tôi với. Tôi sắp nôn hết đồ ăn tối qua rồi đây.”
“Không chỉ đồ ăn tối qua, tôi còn muốn nôn cả bữa tất niên năm nay nữa!”
“Thế Trần Đông Đông trông có xinh không nhỉ?”
Ngay lập tức có người trả lời:
“Cậu không nghe gã đàn ông kia nói à? Cùng lắm thì chỉ là không xấu thôi.”
“Nhỡ đâu là gã cố ý bôi nhọ cô ta thì sao?”
“Người ở trên, tôi từng thấy Trần Đông Đông rồi. Thật sự là không đẹp. Nếu mà đẹp thì liệu cô ta có làm mấy chuyện bẩn thỉu như thế không?”
Tôi nằm trên giường, đọc những bình luận từng dòng một, lòng dâng lên cảm giác hả hê.
Không lâu sau, ngoài rèm giường vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của mấy cô bạn cùng phòng:
“Linh Phan, xin lỗi cậu nhé. Đừng buồn nữa, tất cả là lỗi của bọn mình.”
“Đúng vậy, đều tại bọn mình. Nếu lúc đầu không bị anh ta lừa và nói tốt cho anh ta, cậu sẽ chẳng bao giờ quen với loại người như thế.”
“Cậu ra ngoài ăn chút gì đi.”
Tôi thò đầu ra khỏi rèm, nhìn thấy trên sàn ký túc xá có mấy chiếc thùng giấy.
“Đây là gì vậy?”
Một cô bạn trả lời, giọng đầy phẫn nộ:
“Toàn bộ quà cáp mà Tống Mộ tặng bọn mình để lấy lòng cậu đấy. Bọn mình đã thu dọn hết rồi, định mang trả lại cho anh ta. Hừ, đồ cặn bã chết tiệt.”
Một cô khác cũng lên tiếng phụ họa:
“Nói gì mà cả đời sẽ đối tốt với cậu. Loại đàn ông này đáng bị xe tông chết ngoài đường.”
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.
Khi tận mắt nhìn thấy Tống Mộ và Trần Đông Đông ở bên nhau, tôi không khóc. Khi đọc vô số lời bình luận cảm thông trên mạng, tôi cũng không khóc. Nhưng lúc này, tôi lại bị cảm động bởi các bạn cùng phòng mà bật khóc.
Tôi từng nghĩ, họ sẽ lên tiếng bảo vệ Tống Mộ, nhưng thực tế là, họ luôn đứng phía sau, âm thầm mang lại cho tôi dũng khí để vượt qua mọi chông gai.
“Đừng khóc mà. Vì loại cặn bã đó không đáng đâu.”
Linh Thanh bước đến trước mặt tôi, hai tay xoắn vào nhau, ánh mắt đầy áy náy.
“Linh Phan, thật sự xin lỗi cậu. Việc Tống Mộ tìm đến đài phát thanh là tại mình. Nhưng sáng nay, mình thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì giữa hai người. Thấy anh ta vội vàng như thế, mình mới nói cậu đang ở đài phát thanh.”
“Liệu… liệu cậu có thể không giận mình được không?”
Tôi vươn tay ôm chặt cô ấy, giọng nói nghẹn ngào:
“Mình không giận đâu. Các cậu mãi mãi là những người bạn cùng phòng tuyệt vời nhất của mình.”
18
Vì chuyện trở nên quá lớn, khoa đã mở cuộc điều tra.
Tống Mộ, Trần Tuyên và Trần Đông Đông đều bị kỷ luật.
Lý do kỷ luật được ghi rõ: “Quan hệ nam nữ bừa bãi”.
Tống Mộ đã đến tìm tôi vài lần, nhưng lần nào cũng bị các bạn cùng phòng của tôi mắng té tát, không còn mảnh mặt mũi. Anh đứng từ xa nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, cả người trông tiều tụy hơn rất nhiều.
Không rõ Tống Mộ đã làm cách nào để bảo vệ tôi trước mặt nhóm bạn của anh, hoặc có thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến họ, nhưng không ai trong số họ đến gây phiền phức cho tôi.
Ngoại trừ Trần Đông Đông.
Không biết bằng cách nào cô ta lấy được số điện thoại của tôi, và liên tục quấy rối. Tin nhắn đến từng dòng từng dòng, cuộc gọi vang lên hết lần này đến lần khác. Tôi chặn số, nhưng luôn xuất hiện số mới.
“Linh Phan, đồ rác rưởi! Tất cả là tại cô! Tôi giờ không thể ngẩng đầu lên ở trường, bọn họ đều không thèm để ý đến tôi. Đừng có mà bảo là cô vô tình.”
“Đừng giả vờ ngây thơ! Cô cố ý thì có!”
“Cô và Giang Doanh nếu không có khuôn mặt này, Tống Mộ và Trần Tuyên sẽ để ý đến các người sao?”
“Đẹp thì sao? Bạn trai cô chẳng phải cũng lén lút với người khác đó thôi.”
“Sao không trả lời tin nhắn của tôi? Không dám à?”
“Cô hả hê lắm đúng không?”
“Cô dám đi một mình trên đường không? Tôi nói cho cô biết, có khi một ngày nào đó cô sẽ không còn sống trên đời này nữa…”
Lời lẽ tục tĩu cứ thế tuôn ra.
Tôi chỉ trả lời một tin nhắn:
“Cô Trần Đông Đông, cô tự ti đến mức này sao?”
Một lúc lâu sau không có phản hồi, rồi đến hàng loạt những lời chửi bới càng thô tục hơn.
Tôi không nhắn lại nữa.
Tôi nghĩ, Trần Đông Đông thực sự là người tự ti.
Tự ti đến mức phải dùng thân thể mình để bù đắp cho sự thiếu hụt về ngoại hình.
Cô ta muốn chứng minh rằng những gì người khác có được nhờ sắc đẹp, cô ta cũng có thể đạt được bằng cách khác – bất kể những cách đó có hèn hạ hay bẩn thỉu đến đâu.
Cô ta tưởng rằng mình đã giành được tình yêu, nhưng thực chất, người ta chỉ xem cô như một món đồ chơi tiện tay rồi dễ dàng vứt bỏ.