Tình Tan Mỗi Ngả - Chương 2
4
Tôi chuyển đến sống ở căn nhà nhỏ.
Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng tôi đã tỉnh dậy.
Đồng hồ sinh học sau bao năm đã ăn sâu vào máu, không cần chuông báo, đúng giờ là tự thức.
Bản năng ấy một lần nữa nhắc tôi nhớ — suốt bao năm qua, mình đã sống ngốc nghếch đến mức nào.
Tôi dậy dọn dẹp phòng, làm bữa sáng theo ý mình thích, xong xuôi mọi thứ mà mới chỉ hơn bảy giờ hai mươi.
Thì ra, buổi sáng không phải làm việc nhà… lại rảnh rỗi đến thế.
Thấy còn sớm, tôi nghĩ ngợi rồi quyết định quay về nhà cũ để thu dọn thêm ít đồ.
Vừa mở cửa, liền thấy Trần Chí Châu đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa.
Tôi nhìn đồng hồ — giờ này, ông ta không phải đang ăn sáng với Bạch Vi sao?
Trên người ông ta vẫn là bộ đồ mặc từ hôm qua, nhăn nhúm nhàu nát, có vẻ như cả đêm không ngủ. Trông ông ấy già đi ít nhất năm tuổi, ánh mắt phảng phất nét cô đơn lạ lẫm.
Ông ta nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng mừng.
Tôi mặt không biểu cảm đi thẳng vào nhà, ông ta khàn giọng gọi tôi lại, giọng nghèn nghẹn đầy uất ức:
“Tú Lan, anh đói rồi.”
Đây chính là dấu hiệu Trần Chí Châu xuống nước.
Ba mươi năm làm vợ chồng, ông ta chưa từng nói lời nào mềm mỏng với tôi. Một câu “đói rồi” đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Tôi bỗng nhớ lại lần ông ta cùng Bạch Vi đi du lịch Nội Mông, trước khi đi chúng tôi cãi nhau, lạnh mặt cả tuần trời. Vậy mà trước lúc về, ông ta nhắn cho tôi một câu:
“Tối nay muốn ăn lẩu bao tử gà.”
Giờ ngẫm lại, thấy thật ghê tởm.
Một mặt thì đắm chìm trong hồi ức tình đầu, mặt khác lại vẫn muốn tận hưởng sự chăm sóc tận tình của tôi.
Nghĩ tới đây, tôi dừng bước.
“Tôi thì liên quan gì?”
Dường như không ngờ tôi lại lạnh lùng như thế, Trần Chí Châu ngơ ngác nhìn tôi, không thể tin nổi.
Ông ta cố nén cảm xúc, nói cứng:
“Tú Lan, đừng làm loạn nữa.”
“Tôi thừa nhận là mình có lỗi, không nên giấu em để gặp Bạch Vi. Nhưng anh thề, anh chưa từng làm điều gì có lỗi với em!”
Tôi bị sự ích kỷ tột cùng và thứ tự phụ hoang tưởng ấy làm cho buồn nôn.
Đến lúc này rồi mà ông ta vẫn cho rằng mình chẳng làm gì sai, chỉ cần ngoắc tay là tôi sẽ quay về.
Tôi thở dài:
“Trần Chí Châu, tôi không giận dỗi với anh. Tôi thật sự… muốn ly hôn.”
Ông ta ngẩn người.
“Anh cứ nói là không làm gì có lỗi với tôi, vậy tại sao phải giấu ảnh Bạch Vi bao nhiêu năm? Tại sao lại lén lút đi du lịch với cô ta? Trần Chí Châu, không phải cứ lên giường rồi mới gọi là phản bội!”
Nói là sẽ không khóc, vậy mà lúc này tôi lại không kìm được.
Tất cả tủi hờn dồn nén suốt bao năm trào dâng như thác lũ, nước mắt rơi không ngớt.
Tôi nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn ông ta, cay đắng nói:
“Ly hôn. Nếu anh còn chút lương tâm, thì hãy ký đơn ly hôn!”
Khuôn mặt Trần Chí Châu vừa nãy vẫn còn đanh lại vì giận dữ, lúc này lập tức sững sờ khi thấy tôi rơi lệ.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn tôi, vẻ hoang mang hiện rõ trong mắt:
“Em… em khóc rồi.”
Tôi đưa tay quệt mạnh nước mắt, rồi dập cửa phòng ngủ một tiếng rền vang.
Sau đó, tôi khóc một trận thật đã.
Vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc. Những thứ đã cất giữ mấy chục năm, chẳng nỡ vứt mà cũng chẳng dùng đến, lần lượt được tôi xếp gọn vào thùng.
Tôi từng nghĩ bỏ đi sẽ thấy tiếc, nhưng đến lúc vứt lại chẳng hề khó khăn, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm như vừa tháo bỏ xiềng xích.
Tôi dọn một mạch, mang hết tất cả đồ đạc của mình đi.
Trước khi rời khỏi nơi tôi đã sống hơn mười năm, tôi nhìn lại một lần cuối, rồi để lại cho Trần Chí Châu một câu:
“Nhớ ký đơn ly hôn.”
Nói rồi, tôi quay lưng bước đi, không ngoảnh lại.
6
Ngày thứ hai sau sinh nhật tuổi sáu mươi lăm, cuối cùng tôi không còn phải quanh quẩn trong căn bếp suốt cả ngày nữa.
Bỗng dưng có quá nhiều thời gian trống khiến tôi hơi bối rối. Trong lúc cao hứng, tôi đăng ký tham gia một tour du lịch dành cho người lớn tuổi.
Đừng nói, khi trong lòng phiền muộn mà được ngắm nhìn non sông gấm vóc của đất nước, cảm giác thật sự rất khác.
Chuyến đi ấy không hề khiến tôi thấy mệt, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm, nụ cười cũng nhiều hơn.
Sau đó, tôi lần lượt thử làm tất cả những điều mình muốn bấy lâu nay.
Chỉ cần chăm sóc cho bản thân, chi tiêu hằng ngày của tôi giảm đi đáng kể, số tiền còn lại trong tài khoản vẫn dư dả.
Tôi thậm chí còn đăng ký lớp học nhảy.
Từ nhỏ tôi đã thích nhảy múa, chỉ là hồi đó điều kiện không cho phép.
Về sau có con, mọi thời gian đều dồn hết cho hai cha con họ, tất nhiên không còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó nữa.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc nghỉ hưu, vậy mà Trần Chí Châu lại bảo: “Tuổi này rồi mà còn uốn éo thì chẳng đứng đắn gì cả”, rồi cấm tôi tham gia.
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng có thể sống theo cách của mình, không còn ai chỉ trỏ, ra lệnh hay phán xét nữa.
Tôi còn học theo giới trẻ, lập một tài khoản mạng xã hội, ghi lại hành trình học nhảy của mình.
Ban đầu chẳng có mấy người xem, phần lớn bình luận đều là trêu chọc – chê tôi tay chân lóng ngóng, điệu nhảy vụng về như đang… trừ tà.
Nhưng lâu dần, những lời chê cười ấy thưa thớt hẳn.
Cư dân mạng bắt đầu cổ vũ tôi, có người còn xin lỗi, nói rằng họ đã được tôi truyền cảm hứng. Nhiều người vào phần bình luận để check-in mỗi ngày.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, khóe mắt bất giác ửng đỏ.
Nửa đời người, tôi đã sống trong mơ hồ, mỗi ngày đều bị soi mói, chỉ trích, phải dè chừng sắc mặt người khác để sống.
Hóa ra… chỉ vì kiên trì làm một việc nho nhỏ, mà cũng có người khen tôi.
Tôi nấu ăn, họ khen tôi. Tôi dọn dẹp nhà cửa, họ cũng khen. Thậm chí khi tôi mua được một khúc ngó sen tươi ở chợ, hay nhặt được một cành cây trên đường để cắm hoa, họ cũng tấm tắc: “Tuyệt vời quá”, “Bà có gu sống thật đáng ngưỡng mộ.”
Có người còn để lại lời nhắn: “Hy vọng khi sáu mươi mấy tuổi, tôi cũng có thể sống như bà.”
Thì ra… Triệu Tú Lan này cũng không tệ như tôi từng nghĩ.
Tôi thực sự hiểu được câu nói ấy: “Yêu bản thân là sự lãng mạn kéo dài cả đời.”
Khi bạn bắt đầu đặt trọng tâm vào chính mình, thì những ánh sáng vốn thuộc về bạn mới có thể tỏa rạng.
Trong khoảng thời gian đó, Trần Chí Châu đã gọi cho tôi không ít lần.
Lúc thì hỏi đồ đạc ông ấy để ở đâu, lúc thì hỏi thuốc huyết áp hết rồi phải lấy ở đâu, có khi lại hỏi cách nấu món canh bột sắn yêu thích.
Thậm chí, ông ta còn vụng về gửi vài tin nhắn quan tâm vô thưởng vô phạt, nhắc tôi trời mưa nhớ mang theo ô.
Tôi không hiểu ông ta có ý gì.
Mà cho đến giờ, tôi vẫn chưa nhận được đơn ly hôn.
Tôi quay lại ngôi nhà cũ một lần nữa.
Không ngờ… lại nhìn thấy một người ngoài dự đoán.
7
Khi tôi đến nơi, Trần Chí Châu và Bạch Vi đang ăn sáng cùng nhau.
Cả hai đều sửng sốt khi thấy tôi xuất hiện, vẻ mặt ngẩn ngơ trong vài giây.
Tôi để ý thấy trên người Bạch Vi là bộ đồ mặc ở nhà, không nhịn được bật cười giễu cợt.
Trần Chí Châu, đúng là thủ đoạn ghê gớm.
Một bên thì níu kéo không chịu ly hôn, một bên thì đã dắt “người thứ ba” về tận nhà rồi.
Thấy tôi, Trần Chí Châu lộ rõ vẻ căng thẳng, vội vàng đứng bật dậy, đụng phải cốc cà phê bên cạnh.
“Á!” Bạch Vi khẽ kêu lên.
Nhưng phải nói, cô ta đúng là có tính khí tốt thật, đến lúc này vẫn không hề nổi giận, thậm chí còn biết điều nhường lại không gian cho hai chúng tôi.
Sắc mặt Trần Chí Châu thay đổi liên tục, định nói rồi lại thôi:
“Bạch Vi mấy hôm trước bị ngất… sau khi ra viện, anh lo cô ấy ở một mình không an toàn nên bảo về nhà mình ở vài hôm…”
“Nhưng mà cô ấy ở phòng khách, anh không cho vào phòng ngủ chính.”
Tôi gật đầu một cách hết sức hiểu chuyện.
Thấy tôi phản ứng như vậy, Trần Chí Châu lộ rõ vẻ bực bội.
Ông ta định đưa tay kéo tôi lại, nhưng Bạch Vi mỉm cười bước tới, đưa hai ly nước, đúng lúc cắt ngang không khí đang căng thẳng.
“Chị Tú Lan, em là Bạch Vi.”
“Em nghe nói vì em mà chị và anh Chí Châu giận nhau, chị mãi chưa về nhà. Em cảm thấy rất áy náy và lo lắng.”
“Em nghĩ mình cần phải nói rõ một chút. Năm xưa em và anh ấy từng có tình cảm, nhưng đó đã là chuyện cũ. Em biết rõ vợ anh ấy là chị.”
“Chuyện đi Nội Mông chỉ là để thực hiện một lời hẹn khi còn trẻ, chị đừng để trong lòng. Giờ bọn em chỉ coi nhau như bạn bè. Hai vợ chồng chị vì chuyện nhỏ mà căng thẳng, đó không phải điều em muốn thấy đâu.”
Tôi thấy thật nực cười.
Cô ta nói hết lời như thể đang dỗ dành tôi đừng hiểu nhầm, nhưng hành động thì lại y như nữ chủ nhân trong nhà.
Bạch Vi và Trần Chí Châu đúng là một cặp trời sinh.
Cùng một kiểu vừa muốn giữ hình ảnh, vừa ích kỷ kinh tởm đến phát sợ.
Tôi nhìn kỹ cô ta — nụ cười dịu dàng, khí chất nổi bật, dù gương mặt đã có dấu vết thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ từng được giáo dục tử tế và sống sung túc trong quá khứ.
So với cô ta, tôi thật sự giống một bà già phố chợ.
Không lạ khi sau bao nhiêu năm, Trần Chí Châu vẫn không thể quên được cô ta.
Nghe hết đoạn “giải thích” kia — bên ngoài thì dịu dàng mà bên trong lại đầy thách thức — tôi quay đầu nhìn Trần Chí Châu, hỏi thẳng:
“Nếu anh bị ngất, anh sẽ gọi cho chị Trương chứ?”
Chị Trương là hàng xóm quả phụ, cũng là bạn học cũ của ông ta.
Trần Chí Châu theo phản xạ lắc đầu.
Rồi lập tức nhận ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt.
“Thấy chưa, anh cũng sẽ không gọi.”
“Tôi cũng vậy. Tôi không có con sao? Không có người thân sao? Những người đó mới là phản ứng đầu tiên tôi nghĩ đến. Cùng lắm thì báo cảnh sát, bệnh thì vào viện. Ở chung với một ông già bảy mươi tuổi thì được gì? Tôi còn mong ông ta chăm sóc cho tôi chắc?”
Trần Chí Châu cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Sắc mặt Bạch Vi trắng bệch, rồi lại xanh lè, nụ cười chẳng còn gượng nổi.
Thái độ của hai người khiến tôi thấy khoái chí.
Làm chuyện sai trái thì nên biết cúi đầu, đàng hoàng mà làm người.
Đã ngoài năm mươi, sáu mươi tuổi rồi còn bày mấy trò hèn mọn này, tưởng ai cũng là kẻ ngốc chắc?
Tôi đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng:
“Trần Chí Châu, tôi không còn kiên nhẫn để chơi trò dây dưa với anh nữa. Nếu anh còn không chịu ly hôn, đừng trách tôi tung hê hết mấy chuyện bẩn thỉu này ra.”
Ông ta nghiến răng, cứng miệng nói:
“Tôi… tôi không muốn ly hôn. Tại sao nhất định phải ly hôn? Chúng ta sống với nhau gần cả đời, trước kia vẫn ổn cơ mà—”
Tôi đột ngột ngắt lời:
“Trần Chí Châu, sao anh chưa bao giờ ngồi cạnh tôi?”
Ông ta ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu ý tôi là gì.
“Anh có từng nhận ra không, mỗi lần ăn cơm, anh đều ngồi đối diện tôi. Sống với nhau mấy chục năm, tôi cứ tưởng đó là thói quen của anh.”
“Nhưng vừa rồi, khi ăn sáng với Bạch Vi, anh lại ngồi bên cạnh cô ta. Xét theo khoảng cách thân mật, rốt cuộc ai mới là người thân cận với anh?”
Trần Chí Châu cứng đờ người, hoang mang đứng bật dậy.
Tôi giơ tay chặn lại:
“Đừng lại gần.”
“Tôi không muốn nghe anh giải thích gì hết, với tôi điều đó chẳng còn nghĩa lý gì.”
“Thừa nhận đi, Trần Chí Châu — anh chỉ là một kẻ ích kỷ hèn nhát. Vừa không nỡ rời bỏ cuộc sống được người hầu hạ, được người ta tôn trọng, vừa không đủ can đảm để chung thủy trọn đời. Anh khiến tôi thấy ghê tởm. Ly hôn đi.”
Trần Chí Châu đứng chết lặng tại chỗ, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn và lúng túng.
Chính khoảnh khắc đó, ông ta mới thực sự hiểu — tôi thật sự muốn ly hôn, cũng thật sự chán ghét ông ta rồi.
Ông ta nhìn tôi đầy tuyệt vọng:
“Tôi… tôi sau này sẽ sửa, có được không… đừng ly hôn…”
Tôi lắc đầu, đưa tờ đơn ly hôn và cây bút cho ông ta, dùng hành động chứng minh quyết tâm của mình.
Sắc mặt ông ta lập tức xám xịt như tro tàn.